(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 9
Tuy không phải lần đầu ngồi trên xe của Hách Liên Tình nhưng đây là lần đầu Hàn Dạng phát hiện ra anh thích đua xe. Tốc độ xe cực nhanh, cậu nửa nằm ở ghế phụ lái, nghĩ rằng tốc độ này liệu có thể khiến mình bay xuống chỗ đằng sau không.
Chắc chắn là không rồi, tốc độ dù nhanh nhưng đây là xe xịn, cậu có nằm cũng không cảm giác thấy nhiều chấn động.
Hàn Dạng chưa bao giờ biết bệnh viện gần nhà mình như vậy, chẳng biết có đến mười phút hay không, cậu đã được Hách Liên Tình bế vào viện.
Bác sĩ hỏi tình huống một chút rồi kiểm tra, nói là viêm dạ dày cấp tính, vấn đề không quá nghiêm trọng nhưng đau thì đúng là chết người. Bác sĩ kê đơn cho cậu rồi để y tá truyền thuốc giảm đau, sau đó đi cùng Hách Liên Tình ra ngoài viết bệnh án.
– Bệnh nhân có dị ứng loại thuốc nào không?
Bác sĩ hỏi.
– Không.
Hách Liên Tình đáp.
– Anh không cần đi hỏi à?
Bác sĩ dừng bút, nhìn anh.
– Không cần.
Ngay cả biểu tình của anh cũng không thay đổi.
Cầm bệnh án ra khỏi phòng bác sĩ, anh nhìn thoáng qua rồi hừ một tiếng.
Tôi biết về em ấy còn nhiều hơn cả em ấy tự biết về chính mình ấy chứ.
Hách Liên Tình không đến hiệu thuốc ngay mà quay về phòng bệnh xem Hàn Dạng trước.
Cậu vẫn co ro như trước, một tay ôm bụng, tay kia thì truyền dịch, sắc mặt tái nhợt.
Anh đi tới, rút ra mấy tờ giấy ăn trong hộp, giúp cậu lau mồ hôi trên trán.
Cảm giác được hành động của anh, cậu mở mắt.
– Khá hơn chút nào không?
Hách Liên Tình hỏi, dùng ngón tay vuốt lọn tóc bị ướt mồ hôi đang dính trên trán cậu, mong cậu có thể thoải mái một chút.
Thuốc vừa truyền không lâu nên còn chưa có công hiệu, thế nhưng cậu vẫn gật đầu:
– Cảm ơn anh.
– Ừ.
Anh ngồi xuống ghế bên cạnh, thuốc truyền còn hai phần ba, anh không vội đi mua thuốc, mà giờ đi khỏi anh cũng không yên lòng.
Sau đó Hàn Dạng nôn hai lần, dạ dày trống rỗng, cả nước chua cũng không nôn ra được nhưng mỗi lần đều giống như có vô số bàn tay đè ép dạ dày cậu, khó chịu cực kì.
Hách Liên Tình biết cậu khó chịu nhưng không có cách nào, chỉ có thể rót nước cho cậu uống, như vậy nếu còn nôn thì cũng dễ chịu hơn chút.
May là trong thuốc có thành phần giảm đau, từ từ cậu cũng đỡ khổ, tuy sắc mặt vẫn trắng đến đáng sợ nhưng biểu tình thì đã dịu đi, mặt mày cũng giãn ra.
Bây giờ Hách Liên Tình mới bớt lo, đặt nước sang một bên, lại rút thêm mấy tờ giấy ăn lau mồ hôi ở cổ và bên tai giúp cậu.
Cảm nhận được sự nhẹ nhàng đến khó tin khi Hách Liên Tình giúp mình lau mồ hôi, Hàn Dạng không hề nhận ra mình đã lần đầu tiên nở một nụ cười kể từ ngày hai người biết nhau.
Cậu nhìn người đàn ông đang im lặng kia, nói:
– Tôi ổn rồi, cảm ơn anh.
Nhìn thấy nụ cười của cậu, bàn tay đang lau mồ hôi của anh khựng lại rồi ném giấy ăn vào thùng rác bên chân, giúp cậu kéo chăn rồi mới nói:
– Sao em nói nhảm nhiều thế? Tôi ra ngoài mua thuốc cho em, nằm im đừng nhúc nhích, có việc thì bấm chuông bên cạnh.
Nói xong cũng chẳng chờ cậu trả lời, anh xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Hàn Dạng nhìn bóng lưng anh rời đi, chẳng biết vì sao cậu lại cười ra tiếng.
Hiệu thuốc cách đó không xa, Hách Liên Tình về rất nhanh. Anh sờ trán cậu để kiểm tra, thấy không còn nóng như trước nữa thì sắc mặt anh mới dịu lại, rót nước cho cậu uống thuốc.
Thấy Hàn Dạng nhìn mình, anh hỏi:
– Còn buồn nôn không?
Cậu lắc đầu.
Anh gật đầu, kéo chăn lại cho cậu, đặt luôn cả cánh tay đang truyền thuốc của cậu vào trong chăn:
– Vậy ngủ đi.
Hàn Dạng hỏi:
– Anh thì sao?
Hách Liên Tình khó chịu:
– Bảo em ngủ thì ngủ đi, trẻ con đừng có lắm chuyện, tôi không đi đâu hết, ở đây lau mồ hôi với rót nước cho em.
Hàn Dạng:
– …
Nhớ đến bản thân vừa ôm thùng rác mà nôn, cậu đỏ mặt, rụt người vào trong chăn, che chăn kín cằm rồi “Ừ” khẽ một tiếng, nhắm mắt lại.
Giằng co cả đêm, cậu thực sự mệt, mãi mới thư thái một chút, cậu ngủ rất nhanh.
Đúng như những gì mình nói, Hách Liên Tình cũng chỉ ngồi ở ghế bên cạnh trông chừng cậu. Hàn Dạng còn nửa bình thuốc nữa phải truyền, anh cần canh chừng để gọi y tá thay thuốc.
Rè rè.
Lúc này, điện thoại trong túi rung lên báo có tin nhắn mới. Bây giờ là gần hai giờ sáng, Hách Liên Tình đang thắc mắc không biết ai lại gửi tin nhắn muộn thế này, vừa mở ra thì thấy trên màn hình báo hai chữ “Hàn Dạng”.
“Hôm nay tôi liên hoan với bạn, không về ăn cơm, có thể tối sẽ về. Bữa trưa còn trong tủ lạnh, anh hâm nóng lên rồi ăn”.
Thời gian gửi tin là hơn hai giờ chiều, giải thích nguyên nhân vì sao Hàn Dạng không về ăn cơm, chẳng ngờ mạng có vấn đề nên giờ mới nhận được.
Hách Liên Tình đọc tin nhắn hai lần rồi mới cất điện thoại, anh nhìn Hàn Dạng. Cậu đang ngủ, nửa khuôn mặt giấu trong chăn, chỉ lộ mũi và trán ra ngoài.
Anh đứng lên, kéo chăn xuống một chút:
– Không sợ chết ngạt.
Đứng bên giường một lát, anh nhẹ nhàng sờ mặt cậu. Da cậu rất đẹp, trơn mịn, anh lưu luyến một lát mới bỏ tay ra, nhấn chuông gọi y tá đổi thuốc.
Nửa đêm.
Vì phải truyền thuốc nên nửa đêm Hàn Dạng tỉnh dậy, muốn đi vệ sinh. Vừa mở mắt ra đã thấy Hách Liên Tình dựa vào ghế ngủ. Anh cao nên một chân co một chân duỗi, hai tay ôm ngực, cúi đầu. Hàn Dạng chỉ có thể nhìn thấy cằm anh.
Vì quá vội đưa cậu đi viện nên anh mặc đồ rất tùy tiện, vạt áo sơ mi vẫn ở bên ngoài, tóc không chải chỉnh tề như mọi ngày, thậm chí vẫn đi dép trong nhà, hình tượng khác một trời một vực so với bình thường.
Ban đêm lạnh, thấy anh cứ trông chừng mình bên giường như thế, Hàn Dạng cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Kim tiêm trên tay cậu đã được rút ra, dạ dày còn hơi khó chịu nhưng cậu vẫn chịu được. Hàn Dạng nhớ trước khi đi ngủ mình còn nửa bình thuốc phải truyền, với tốc độ truyền từ từ đó, ít nhất Hách Liên Tình đã phải trông cậu hơn hai tiếng, có khi là lâu hơn thế.
Thời gian hai người ở với nhau rất ngắn, trong lòng Hàn Dạng, tính tình anh không thể nói là tốt, lại rất độc miệng, thế nhưng tối qua anh lại khiến cậu an tâm hơn bất cứ ai, cho dù lời nói vẫn độc như trước nhưng hàm chứa trong đó là quan tâm rõ ràng.
Nhìn Hách Liên Tình ngủ, cậu bỗng thấy hoang mang, không biết vì sao anh lại tốt với mình như thế.
Ngây ngốc một lúc lâu, Hàn Dạng xốc chăn lên, muốn xuống giường đi vệ sinh thì nhận ra mình không đi dép, còn chưa kịp cảm thấy khó khăn thì Hách Liên Tình đã tỉnh, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nhận thấy động tác của cậu, anh liền đứng lên, đi tới trước mặt cậu, cau mày:
– Em muốn đi đâu? Ốm còn không an phận?
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông với biểu tình không vui, cậu nói:
– Tôi muốn đi toilet.
– Khó chịu? Tôi gọi bác sĩ.
Hách Liên Tình nghĩ cậu lại muốn nôn nên định đi gọi bác sĩ, quên luôn cả việc đầu giường có chuông. Hàn Dạng vội kéo anh lại:
– Chờ đã nào.
Hách Liên Tình quay đầu nhìn cậu.
Hàn Dạng lúng túng:
– Không cần gọi bác sĩ, tôi chỉ muốn… đi vệ sinh thôi mà.
Có lẽ do hình ảnh nôn mửa trong toilet tối qua của cậu đã khắc quá sâu, Hách Liên Tình phải xác nhận lại:
– Không khó chịu ở đâu chứ? Chỉ đi vệ sinh thôi?
Hàn Dạng không ngờ người đàn ông thường ngày ra vẻ lãnh đạm cao ngạo lại dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi mình vấn đề này, cậu gật đầu:
– Anh có thể cho tôi mượn dép không?
Lúc trước ra khỏi nhà quá vội nên không kịp đi giày cho cậu, Hách Liên Tình nhìn đôi chân trần của Hàn Dạng một hồi, mãi đến khi cậu ngại ngùng rụt chân lại, anh mới “Ồ” một tiếng, đẩy cậu ngồi xuống rồi đưa dép của mình cho cậu.
– Cảm ơn.
Hàn Dạng đi dép, định vào toilet.
– Cầm bế em đi không?
Hách Liên Tình hỏi.
– …
Nhớ tới cảnh Hách Liên Tình bế mình xuống lầu, tai Hàn Dạng đỏ lên, nói không cần rồi vội vã vào toilet.
Hách Liên Tình vui vẻ, nằm xuống giường, duỗi người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});