Hôn Nhân Hợp Đồng

Chương 8: Chương 8




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 8

Từ Lạc Chiêu tìm thấy Hách Liên Tình trong trạng thái toàn thân tỏa ra hơi thở “vật sống chớ gần” ở quầy bar, tên này gọi điện cho anh rồi nói tên bar cách đây nửa tiếng, hại anh vội vội vàng vàng ăn cơm rồi lao đến. Cái phong cách tùy ý này thực sự khiến người ta hao tâm tổn trí.

Thấy bên cạnh Hách Liên Tình đã có hai vỏ chai trống rỗng, anh đi đến, ngăn bàn tay đang rót rượu kia lại.

Hách Liên Tình nhướn mày, trông thấy Từ Lạc Chiêu ở bên cạnh, phất tay ý bảo bartender mang một ly tới:

– Ngồi đi.

Từ Lạc Chiêu ngồi xuống, rót rượu, nhấp một hơi rồi chống cằm trêu ghẹo:

– Tình Nhi làm sao thế? Có gì tủi thân cứ nói, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi.

– À.

Hách Liên Tình liếc mắt nhìn, cười lạnh:

– Tiểu Chiêu, đã lâu rồi công tử không đè ngươi sao?

Từ Lạc Chiêu bĩu môi:

– Mày thực sự không đáng yêu.

– Mày cũng thế.

Hách Liên Tình uống một ngụm rượu.

Lúc Hách Liên Tình gọi là khi Từ Lạc Chiêu đang ăn cơm, đoán rằng Hách Liên Tình chắc còn chưa ăn nên anh gọi mấy món trong bar rồi mới hỏi:

– Chuyện gì xảy ra? Mượn rượu tiêu sầu thế này?

Động tác rót rượu của Hách Liên Tình ngừng lại:

– Sao mày nói nhảm nhiều thế?

Từ Lạc Chiêu cười hì hì:

– Tao quan tâm mày mà. Được rồi, nghe Ngôn Cẩm bảo mày đang yêu đương với một đứa nhóc, nó còn bảo mày chuẩn bị kết hôn rồi cơ, chậc chậc, thằng nhóc nhà mày tên Nhĩ Khang hả?

Hách Liên Tình chẳng thèm để ý đến lời trêu chọc này, anh chậm rãi uống thêm hớp rượu nữa rồi mới nói:

– Ngôn Cẩm đổi tên thành Trương Vô Kỵ rồi à, Triệu Mẫn khỏe chứ?

– Tra công mà, thực sự là toàn đâm vào chỗ đau của người khác, thằng nhóc nhà mày chắc chắn không chịu nổi mày đâu, đáng đời mày ngồi đây một mình uống rượu giải sầu.

Từ Lạc Chiêu trợn mắt, vươn tay để trên đầu Hách Liên Tình rồi quơ quơ, nghĩ thử nếu mình vỗ xuống mấy cái thì liệu có bị ăn đập không, tên này rất xấu tính, lại còn hay cự nự.

Hách Liên Tình:

– Câm mồm.

Từ Lạc Chiêu câm một lúc, lại không nhịn được mà hỏi:

– Em nó đâu? Sao không đưa đi giới thiệu với bọn tao?

– Mắc mớ gì mày?

Hách Liên Tình đáp.

– Chuyện không liên qua đến tôi thì đêm tối huynh còn gọi tôi ra đây!

Từ Lạc Chiêu nói:

– Mà đằng nào chẳng phải gặp, mày làm sao giấu cả đời được?

– Tao thích thế.

Hách Liên Tình ngang luôn.

Từ Lạc Chiêu lại trợn mắt, đặt một món ăn mà bartender vừa mang lên trước mặt Hách Liên Tình:

– Ăn gì đi đã.

Hách Liên Tình tùy tiện ăn vài miếng rồi lại rót rượu.

Từ Lạc Chiêu hừ môt tiếng, chưa từ bỏ ý định:

– Mượn rượu giải sầu thật đấy à, mày nói tao nghe xem nào, mày và thằng bé là sao? Mày thật sự muốn kết hôn? Có vội quá không?

Hách Liên Tình hừ một tiếng:

– Tao thích thế.

– Nếu tao nhớ không lầm thì bạn nhỏ nhà mày còn đang học đại học mà? Mày đã ba mươi mốt rồi đấy, hơn kém bao nhiêu tuổi đây này…

Từ Lạc Chiêu khinh bỉ.

– Tao thích thế.

Hách Liên Tình vẫn nói câu này.

– Đợi đã!

Từ Lạc Chiêu đứng bật dậy:

– Thằng bé đó, không phải là…

Tay Hách Liên Tình khựng lại, chẳng nói gì.

– Con mẹ nó mày thực sự làm thế hả?

Từ Lạc Chiêu hỏi.

Hách Liên Tình yên lặng một lát, vẫn là ba chữ:

– Tao thích thế.

Từ Lạc Chiêu thua rồi:

– Mày là đại gia, mày vui là được.

Hách Liên Tình về nhà là hơn mười một giờ, trong nhà vẫn tối om, không biết Hàn Dạng chưa về hay là đã đi ngủ.

Bật đèn phòng khách, Hách Liên Tình đi về phòng ngủ, trong phòng không có người, có lẽ Hàn Dạng chưa về.

Anh đoán cậu đã về trường, dù gì cậu cũng không muốn ở đây. Nhìn điện thoại một lát, do dự xong, anh vẫn ném di động lên giường, không gọi.

Hôm nay cứ tha cho em đã. Hách Liên Tình nghĩ. Nhưng mai thì không chắc.

Quyết định xong, anh cầm quần áo đi tắm.

Tắm xong đi ra, anh lại nhìn di động. Vẫn chẳng có động tĩnh gì.

– Nhóc con chết tiệt.

Hách Liên Tình mắng một câu, ra ngoài uống nước. Hôm nay uống rượu quá nhiều, miệng rất khô.

Để đi tới quầy bar thì phải qua phòng cho khách. Lúc Hách Liên Tình ngang qua phòng thì dừng chân một lát, sau đó lùi lại hai bước, mắt nhìn cửa phòng. Cửa phòng khép hờ, nhưng anh nhớ trước khi đi mình đã đóng kĩ cửa.

Nhà này chỉ anh và Hàn Dạng có chìa khóa, đồ đạc của cậu vẫn trong phòng cho khách, vậy xét từ tình huống này thì cậu đã về qua nhà, hoặc đúng hơn là bây giờ cậu đang ở nhà.

Nghĩ đến đây, Hách Liên Tình đẩy cửa không chút do dự.

Phòng không bật đèn, theo ánh sáng hắt từ ngoài cửa sổ vào, anh thấy Hàn Dạng đang nằm nghiêng, người cong cong.

Trong chớp mắt nhìn thấy cậu, anh mừng rỡ. Vui mừng ập tới quá nhanh nên khóe môi anh cũng cong lên, thế nhưng mặt anh nhăn lại ngay lập tức, anh nghĩ hai người cần trò chuyện tử tế để cậu biết không về nhà ăn cơm thì phải nói với chồng, miễn cho con thỏ nhỏ chết bầm này về sau càng ngày càng coi trời bằng vung.

Nghĩ thế, anh bước nhanh tới trước chân giường, lên tiếng:

– Hàn Dạng.

Cậu không trả lời, vẫn duy trì tư thế cong người.

Đang ngủ à? Hách Liên Tình nhíu mày, không định đánh thức cậu. Anh đến bên giường, khom người định bế cậu về phòng, khi tay chạm đến cậu, anh mới thấy có gì đó là lạ.

Nóng, hơn nữa còn rất nhiều mồ hôi.

Bật đèn bàn lên, tình cảnh lúc này in sâu vào mắt Hách Liên Tình.

Hàn Dạng nằm nghiêng, cong người, mắt nhắm nghiền, môi trắng bệch, tóc trên trán ướt nhẹp, hai tay ôm bụng, rõ ràng là vì quá đau.

Anh thấy thế liền biến sắc, vội vàng vỗ vỗ cậu:

– Hàn Dạng?

Hàn Dạng nghe thấy tiếng của Hách Liên Tình thì khẽ mở mắt, mắt cậu có hơi nước và đỏ lên. Cậu thấy anh, hé miệng nói:

– Hách Liên Tình… Anh về rồi…

Lời chưa nói hết thì trong dạ dày đã trào lên một đợt buồn nôn, cậu đẩy anh ra, muốn xuống giường nhưng chân vừa chạm đất đã lảo đảo, suýt thì ngã xuống.

Tay cậu không có lực, Hách Liên Tình chỉ lùi lại một chút rồi ổn định trọng tâm ngay, thấy cậu sắp ngã, anh vội vàng lôi cậu vào lòng, nhíu mày hỏi:

– Em muốn đi đâu? Tôi đưa em đi bệnh viện.

Hàn Dạng dựa vào anh rồi đứng vững, cơn buồn nôn làm cậu không thể nhịn được:

– Toilet.

Nghe thế, Hách Liên Tình lập tức cúi người xuống, bế cậu vào toilet. Vừa thả người xuống, Hàn Dạng đã bám lấy bồn rửa mặt mà nôn. Tay cậu chống trên thành bồn, một tay kia thì đè chỗ dạ dày lại, yết hầu phát ra tiếng nôn khan khó chịu.

Anh đứng bên cạnh vỗ lưng cho cậu, lông mày nhăn nhíu, trong mắt hoàn toàn là vẻ lo lắng.

Có lẽ Hàn Dạng đã nôn rất nhiều lần, trong dạ dày không còn gì cả, ngoại trừ nôn khan thì cũng chỉ có chút nước chua. Sau khi nôn xong, cậu chống tay trên bồn thở dốc, những cơn quặn đau từ dạ dày làm cậu kiệt sức, sắc mặt cũng trắng đến đáng sợ.

Vài giây sau, cậu muốn cầm cốc súc miệng, Hách Liên Tình đã đưa cho cậu một cái cốc đầy nước.

– Cảm ơn.

Cậu nhận lấy, súc miệng rồi nhổ ra.

Hách Liên Tình lấy khăn mặt giúp cậu lau miệng rồi hỏi:

– Khá hơn chút nào chưa? Tôi đưa em đi viện đã.

Nói xong, anh bế ngang cậu lên rồi ra ngoài.

– Chờ chút đã!

Hàn Dạng gọi.

– Lúc này em còn xấu hổ gì?

Hách Liên Tình bước nhanh ra ngoài.

– Không phải…

Hàn Dạng ngập ngừng:

– Anh… Không mặc quần áo.

Hách Liên Tình:

– …

Bình thường Hách Liên Tình chỉ mặc quần lót khi đi ngủ mà thôi, mấy hôm trước là sợ dọa đến Hàn Dạng nên mới cố gắng mặc quần ngủ, hôm nay anh nghĩ cậu chưa về nên tắm xong chỉ mặc mỗi quần lót, thế nên bây giờ ngoại trừ quần lót thì anh chẳng mặc gì cả.

Anh lo lắng quá nên hoàn toàn quên mất chuyện này, nếu Hàn Dạng không nhắc, có khi anh cứ thế này mà ra ngoài mất.

Tổng giám đốc tập đoàn Hách Liên lõa thể ẵm trai đi băng băng, là chân ái hay là lăng xê?

Vừa nghĩ đến đầu đề báo ngày mai, mặt anh lập tức đen thui. Thế là anh đặt cậu xuống salon:

– Chờ tôi một lát, nhịn đau chút thôi.

Hàn Dạng nhìn bóng lưng của anh, đột nhiên có chút buồn cười, nhưng cơn đau đến làm cậu lập tức cong người lại.

Hách Liên Tình mặc đồ rất nhanh, chỉ tùy tiện mặc áo sơ mi và quần rồi đi ra, sau đó bế Hàn Dạng ra cửa.

Lúc xuống lầu, Hàn Dạng kiệt sức, dựa vào ngực Hách Liên Tình, từng cơn đau ập đến khiến cậu không thở nổi, chỉ có thể kéo tay áo Hách Liên Tình, một tay ôm bụng.

– Nhịn một chút, chúng ta đến bệnh viện ngay đây.

Giọng nói của Hách Liên Tình vang lên trong thang máy, không còn vẻ lãnh đạm thường ngày nữa.

Cho dù trải qua đau đớn trong thời gian dài và những cơn nôn mửa khiến toàn thân không còn chút sức lực nào nhưng Hàn Dạng vẫn cảm nhận được giọng nói của anh tràn đầy khẩn trương và lo lắng, còn cả cánh tay đang ôm chặt cậu nữa.

Thật ấm áp.

Hàn Dạng khẽ mở mắt, từ góc độ của cậu có thể thấy gò má của anh. Vẻ mặt Hách Liên Tình vẫn lạnh nhạt như thường ngày, thế nhưng vùng quanh lông mày đang nhăn nhíu đã bán đứng vẻ bình tĩnh của anh.

Nếu không phải chỉ là tưởng tượng thì Hách Liên Tình nhiều ít cũng quan tâm tới mình đấy. Hàn Dạng ngẩn ngơ, lại từ từ khép mắt, lần đầu tiên chủ động nép vào lòng Hách Liên Tình, tựa như tình cảm ấm áp trong lòng anh sẽ có thể giảm bớt một chút đau đớn của mình vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.