Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

Chương 131: Chương 131: Cô ấy sẽ không chết




Xe dừng lại ở biệt thự ven biển, có khúc dương cầm êm tai chậm rãi truyền ra từ bên trong biệt thự, làm cho người nghe chấn động tinh thần.

Phục Linh lại lắc lắc đầu, làm bộ dáng xong đời: "Còn chưa ngủ."

Xuống xe cùng Hoa Chân, vừa mới lôi cái chìa khóa mở cửa ra, một đạo ánh mắt chất vấn cứ bắn qua như vậy, giống như nam châm đính ở trên người của Phục Linh.

" Mẹ cả ngày không có chuyện gì liền gạt con, thú vị lắm sao?"

Toàn thân mặc tây trang bản Q, kiểu tóc hiện đại, mặt Mạnh Vân Tranh nghiêm túc từ nhảy xuống trên ghế ngồi cạnh đàn Piano, cậu kéo kéo nơ con bướm có chút lệch lạc trên cổ, sau đó nói: "Nhìn xem, nhìn xem, lúc mẹ đi ra ngoài còn tốt, khi trở lại thì cánh tay bị thương, đây là mẹ muốn làm gì vậy?"

Giọng điệu này, điểm nào giống như con trai hỏi thăm mẹ, quả thật còn giống cha hỏi thăm con gái hơn.

Nhưng Phục Linh có chút chột dạ, cô hứa tối hôm nay dẫn cậu đi tới một quán ăn trẻ con gì đó mới mở ở khu vui chơi bên kia, nhưng là cuối cùng lại có nhiệm vụ trên người, không thể không không tuân theo giao ước này.

Mà kết quả khi không tuân theo giao ước này chính là, làm đại thiếu gia Mạnh Vân Tranh phát bực.

Phục Linh được Hoa Chân dìu, đau đớn kịch liệt trên người thật sự giống như cũng không bằng ánh mắt thất vọng của con trai mình.

Nhưng cô hiểu lầm Mạnh thiếu gia, không phải Mạnh thiếu gia thất vọng, mà là vẻ mặt bất đắc dĩ và đau lòng mẹ mình.

Đôi giày da nhỏ bé trên chân cậu vẫn chưa thay, sau đó cứ đi như vậy lên lầu, Phục Linh cho là cậu tức giận, bất quá Mạnh thiếu gia lại xách theo hòm thuốc chạy xuống trong chốc lát, sau đó ý bảo Hoa Chân đặt Phục Linh ở trên ghế sa lon.

"Dì Chân, mẹ con bị thương, dì giúp một chút đi chứ."

Hoa Chân thân mật ôm lấy Mạnh thiếu gia hôn một cái, dáng vẻ chân mày nhíu chặt kia hình như thật sự là đả thương đầu óc của cậu, mà bộ dáng này của cậu, cũng làm cho Hoa Chân nhớ lại người đàn ông đánh một trận với cô nhiều năm trước.

Đây là giống nhau cỡ nào, khí chất gương mặt đó quả thật chính là một phiên bản thu nhỏ của Đồng Trác Khiêm.

"Tư xuân gì vậy? Băng nhanh giúp tôi, tối nay sắp treo rồi." Hơi thở mong manh, Phục Linh nói.

Hoa Chân khinh thường hừ lạnh một tiếng, hình như cực kỳ xem thường cô bộ dạng dáng vẻ uất ức này của cô: "Nếu không phải là nhìn đến phần Tranh Tranh, cô có bị người loạn đao mà chém chết, lão nương cũng không nhíu mày một chút nào."

"Khỏi phải nhăn, nhíu càng giống như số tám."

Hoa Chân lại thua lời nói ác độc của Phục Linh lần nữa.

Nhưng Hoa Chân là ai, Hoa Chân tuyệt đối không phải là cái loại người nuốt cục tức vào bụng, cho nên tiếp đó, tiếng thét chói tai cực kỳ lớn vang lên trong biệt thự, giống như đang diễn ra tiết mục hoàng hoa khuê nữ gặp gỡ hái hoa tặc.

Một giờ sau, mặt Mạnh thiếu gia không biểu tình gì bưng sandwich từ trong phòng bếp ra để lên bàn, liếc về mắt thấy nhìn mẹ của mình: "Đáng đời!"

Phục Linh dường như muốn treo bộ dáng im lặng nhìn trời, đây là phụ nữ nhà ai sinh ra trứng? Thật là nhìn thôi cũng tức giận.

Sau khi ăn xong, Hoa Chân khiêng Phục Linh đi thẳng lên lầu hai, sau đó ở lúc Phục Linh rầm rì rên rỉ không quá hấp dẫn kiều mỵ trong đó, ném cô ở trên giường, liền đi thẳng ra ngoài.

"Cô muốn mạng già của tôi hả?"

Hoa Chân quay đầu lại hí mắt cười một tiếng: "Đúng vậy."

Bộp một tiếng, cửa bị đóng lại.

Nụ cười trên mặt Phục Linh từ từ tản ra, cô chưa kịp thở dài một tiếng, cửa lại bị người mở ra, liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy mái tóc đen lay láy, tầm mắt dời xuống, Mạnh thiếu gia bưng một ly sữa tươi trong tay đi tới phía trước cửa sổ, sau đó dùng tay mềm mại xinh xắn muốn đỡ mẹ cậu dậy.

Đỡ một lúc lâu, Mạnh thiếu gia vô cùng khó chịu nói: "Mạnh tiểu thư, con cảm thấy mẹ rất cần giảm béo."

"Tiểu tử thối!" Phục Linh buồn cười mắng, chỉ thấy Mạnh Vân Tranh đưa sữa tươi tới trước mặt cô, đưa đến bên miệng của cô, sau đó chậm rãi nghiêng về đút vào trong miệng Phục Linh.

"Trước đó vài ngày thầy giáo nói, sữa tươi rất bổ cho thân thể, mẹ, mẹ uống nhiều một chút." Nói xong, lực đạo trên tay không khỏi hơi lớn, sau đó đưa toàn bộ vào trong miệng Phục Linh.

Chỉ chốc lát, Phục Linh có chút lệ nóng doanh tròng.

Lúc này cô mới nhớ tới, hình như bộ dáng con trai của mình bây giờ cũng không giống bốn tuổi lắm, lại cực kỳ giống đứa bé mười bốn tuổi nhà người ta.

Từ sau khi sinh cậu xong, trừ giai đoạn bú sữa, hai mẹ con đều ở chung một chỗ, tiếp theo Mạnh Vân Tranh từ từ lớn lên biết đi, hình như cô chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của ngừoi mẹ.

Mà đứa bé, cũng mới hơn bốn tuổi, biết đàn dương cầm, biết nấu cơm, biết làm sandwich, còn có thể dùng dụng cụ y học đơn giản cầm máu một chút, mà nhiều năm như vậy cô cũng không nhìn thấy cậu ăn vạ làm nũng qua một lần trong ngực cô.

"Mẹ, mẹ không cần quá cảm động, con đây là sợ mẹ nếu như không cẩn thận treo mất, con sống một mình rất khổ sở." Nói xong, cởi quần áo trên người, lộ ra thân thể trắng bóng bò lên giường của Phục Linh: "Buổi tối con ngủ cùng mẹ, lâu rồi con cũng không ngủ với mẹ."

Phục Linh muốn ôm chặt cậu, nhưng cánh tay không có sức, cô đột nhiên cúi đầu thở dài một hơi nói: "Về sau con đều ngủ chung với mẹ đi, mẹ làm ấm giường cho con."

"Được." Mạnh thiếu gia chỉ cúi đầu đáp một tiếng, nhưng mà trên mặt cậu lại giương lên nụ cười ấm áp ở trong chăn, giống như là đứa bé lấy được viên đường đầu tiên trong cuộc sống.

Ly sữa bò này, đưa không lỗ!

Nếu để cho Phục Linh biết ý nghĩ trong lòng Mạnh thiếu gia lúc này, không chừng liền ói mấy lít máu, sau đó thăng thiên đi tìm thần tiên nói chuyện giáo dục trẻ con.

Sáng sớm ngày hôm sau, Phục Linh cảm thấy ngực có chút ướt.

Loại cảm giác này, năm năm đều chưa từng có, nhớ lúc vừa mới sinh Mạnh Vân Tranh, khi còn bé đứa nhỏ này nghịch ngợm hết sức, không thích ăn cái gì, miễn cưỡng nhét đồ ăn, cũng không ăn, vì vậy tạo thành hậu quả Phục Linh bị trướng sữa mỗi đêm.

Mỗi buổi tối đều bị đau nhói và ướt át trên ngực làm tỉnh, sau đó vẻ mặt buồn bực đi dọn dẹp.

Chẳng lẽ hiện tại không chỉ phổ biến dì cả một tháng tới thăm một lần, trướng sữa cũng cách bốn năm tới một lần?

Sau đó, cô liền tỉnh lại, đã nhìn thấy chân Mạnh thiếu gia gác cực kỳ trâu bò hổ báo, sau đó ôm bộ ngực của cô ngủ thoải mái ấm áp.

Đứa con nhà mình, ăn chút đậu hũ không cần gấp gáp, nhưng vì sao mặt cậu muốn nhỏ nước miếng ở trên ngực cô?

"Mạnh Vân Tranh ——" Tiếng gào thét rung trời.

Mạnh thiếu gia thức tỉnh từ trong giấc mộng, vẻ mặt mê mang: "Cái gì?"

Đây rốt cuộc là vì sao? Sáng sớm không phải đi học thì đánh thức cậu làm gì?

"Con mẹ nó, con nói là cái gì sao??? Ai bảo con ngủ chảy nước miếng trên ngực mẹ hả?"

Mạnh thiếu gia thức dậy, sau đó ngồi mờ mịt dáng vô tội: "Có sao? Có sao? Không có chứ? Tốt lắm, con đi gọi dì Chân rời giường đi ra ngoài ăn cơm."

Trượt xuống một cái, lập tức không thấy bóng người, Phục Linh cảm thán sâu sắc lần nữa, với loại tốc độ này, đi thi chạy vượt chướng ngại vật về đích gì đó, tuyệt đối không thành vấn đề.

Đừng nói tới huy chương vàng nữa.

Nghĩ muốn rời giường, Phục Linh lại bi kịch phát hiện, toàn thân của mình đều không có sức lực, nỗi oán hận Phi Bá nhất thời dâng lên trong lòng, quản khỉ gió mẹ nó người kia đã chết hay chưa, tự nhiên làm cho cô thảm như vậy, nếu như có cơ hội, phải bóp nát hai trứng của anh ta, để giải mối hận trong lòng.

"Mẹ, mẹ ngây ngô ở trong nhà ha, con và dì Chân đi ra ngoài ăn cơm, sau đó mang về cho mẹ." Nói xong một tiếng, bóng người lại biến mất lần nữa.

Phục Linh khổ não, hai tay đưa ra, muốn giữ lại, làm bộ dáng thâm tình : "Mỳ Ý không cần bỏ hạt tiêu ——"

Không biết còn có ai nghe thấy cô nói chuyện hay không, dù sao lỗ tai Phục Linh cũng chỉ nghe tiếng cửa bị đóng lại nặng nề.

Biệt thự bắt đầu an tĩnh lại trong nháy mắt, đầu óc Phục Linh cũng tỉnh lại từ trạng thái hỗn độn, sau đó cô vuốt ngón út của mình, rõ ràng sờ tới một vết sẹo cực kì dữ tợn.

Vết sẹo này, là trong khoảnh khắc cô được Hoa Chân cứu năm năm trước kia, bị tảng đá bay tới đánh trúng, tảng đá hình tam giác bay lên trực tiếp cắm vào trong thịt cô, rõ ràng thấy chỉ là một vết thương nhỏ, lại mất rất nhiều hơi sức mới lấy tảng đá ra được, sau đó tạo thành vết sẹo dữ tợn này.

Cô vuốt ve ở phía trên, nếp nhăn rõ ràng, vẫn còn cục sưng như trước, lòng của cô đột nhiên co rụt lại, sau đó bắt đầu đau nhức.

Những năm này, cô vẫn luôn suy nghĩ, đi tra rõ sự kiện suýt nữa làm cho cô bỏ mạng lúc trước, nhưng cô không dám, có một số việc bị che phủ chưa chắc không phải một chuyện tốt, nếu vết sẹo cũng khép lại, ngộ nhỡ mở cái hộp chân tướng ra là một con dao bắn đi ra, cắt vết thương kia ra vậy nên làm thế nào?

Là yêu hay là càng đau, hoặc là yêu đến chết lặng.

Cô nhìn ngoài cửa sổ, tiếng sóng biển vỗ dọc theo ven bờ truyền vào, giống như là một ly trà ổn định tâm thần, để cho tâm tư của cô từ từ ổn định lại.

Nhưng là, trong đầu lại hiện lên bóng dáng người kia rất rõ nét, tên của người đó.

Đồng Trác Khiêm, Đồng Trác Khiêm, Đồng Trác Khiêm!

"Đồng Trác Khiêm ——" Cô lẩm bẩm nói, nhìn thẳng vết thương trên ngón út: "Rốt cuộc anh có lừa em hay không?"

Dường như mỗi ngày cô đều tự hỏi mình như vậy, nhưng từ đầu đến cuối hỏi không ra một đáp án, thật ra thì dựa theo năng lực của cô hiện tại, đi tìm đáp án là chuyện hoàn toàn có thể.

Nhưng tại sao muốn lùi bước hết lần này đến lần khác, muốn ép mình quên mất?

Muốn quên, lại thật sự quên mất rồi hả? Mỗi một lần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Vân Tranh cực kỳ giống Đồng Trác Khiêm, trong đầu của cô cũng sẽ không tự chủ được hiện lên bộ dáng anh tuấn phong thái nổi bật của người đàn ông năm đó.

Sau đó cô bắt đầu đau lòng, lại chưa từng hận qua.

Đồng Trác Khiêm, dường như trong lòng của cô vẫn luôn tin tưởng anh.

Mà còn anh, có phải anh lại thật sự cho là cô chết rồi hay không, sau đó cứ bỏ qua như vậy?

——

"Không, cô ấy tuyệt đối sẽ không chết." Giọng nói kiên định truyền đến từ trong phòng, giọng nói của người đàn ông tràn đầy từ tính, giống như là một khối nam châm làm cho người ta không thể kháng cự mà đến gần.

"Sau khi anh đi, tôi từng tới đống phế tích ở nhà họ Đồng, tôi tìm tất cả phần chân tay đã bị cụt ở còn lại hiện trường, sau đó cầm đi kiểm tra từng cái, không có một người nào là phù hợp với DNA của Phục Linh, cho nên tôi vẫn luôn tìm cô ấy."

"Cho nên, nhất định cô ấy chưa chết, cô ấy oán trách tôi, khẳng định cũng hận tôi, cho nên mới trốn tránh tôi, không muốn xuất hiện!"

Người đàn ông dùng giọng khẳng định nói.

Người phụ nữ yên lặng ngồi ở xe lăn, mặc sườn xám thêu gấm, trên tay của cô bưng một ly trà nóng, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đưa trà đến trước mặt người đàn ông: "Như vậy liền đi tìm kiếm một chút đi."

"Vậy nơi này liền giao cho cô, Thịnh Lam."

"Được."

Có lẽ sai phái vô số người đi tìm, mà mỗi ngày mỗi đêm mình ngay ngốc ở chỗ này chờ kết quả, còn không bằng chính mình tự đi tìm, cũng làm yên lòng của mình.

Mà lúc này đây, lại có người nói bên ngoài: "Tổng giám đốc, phân bộ ở Italy truyền tin tức đến, Phi Bá bị giết rồi."

"Cái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.