“Tại sao là bánh bao?” Nhìn hai cái gì đó tròn trịa trong hộp, Phục Linh cảm giác được mình vô cùng ngán, rõ ràng tối ngày hôm qua chưa ăn cái
gì, sáng sớm hôm nay lại đói bụng đến phát hoảng, muốn ăn món ăn Italy,
lại được hai cái bánh bao nghênh đón.
Mạnh thiếu gia đáng yêu lắc đầu: “Đây là túi bơ.”
“Đều là bánh bao, mẹ không ăn.”
“Dì Chân nói mẹ là nhân sĩ tàn tật, không được ăn những món khác, cho nên chỉ mua hai túi bơ.”
Nếu như không phải là Hoa Chân không có đây, cô đặc biệt tin tưởng khói
thuốc súng bằng miệng sẽ mở màn, Phục Linh hung tợn nhìn hai túi bơ kia, đang muốn tiêu sái phất tay nói không ăn, bụng của cô đúng lúc này vang lên, cô thở dài than thở, lấy hai túi bơ trong tay Mạnh thiếu gia nói:
“Đi, lấy cho mẹ con ly sữa tươi.”
“Dạ!” Âm thanh trong vẻo vang lên, palatino linotype bỏ chạy đi làm việc.
Phục Linh cảm động, cảm thấy ban đầu mình mạo hiểm sinh đứa nhỏ này thật đúng là quyết định sáng suốt, chỉ bằng bữa ăn sáng và những thứ này
cũng đáng tiền tìm bà vú.
Suy nghĩ, cắn tiếp bơ trong túi, mặc dù mùi thơm, nhưng ở trong miệng
Phục Linh lại trở thành chán ngấy, nín thở ăn xong hai cái bánh bơ, cô
nằm đơ trên giường nghỉ ngơi lần nữa.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, không cần bất cứ lúc nào hay bất cứ nơi nào
cũng đi theo Hoa Chân đi nhiều nơi, bồi con trai mình cũng tốt.
Nhưng mà, một lát sau, Mạnh thiếu gia bưng sữa tươi tới, đặt trên băng
ghế ngồi, Phục Linh nói: “Không nhìn thấy tay mẹ con bị thương sao?”
Mạnh thiếu gia nhìn mẹ mình, nghiêm túc nói: “Dì Chân nói, thương thế
của mẹ vẫn nhúc nhích được, bằng không qua một thời gian nữa là vô ích.”
“Hoa Chân nói?”
Mạnh thiếu gia đàng hoàng gật đầu: “Dì Chân nói vậy.”
“Dì ấy bảo con tiểu trên đường cái, con đi không?”
Đột nhiên Mạnh thiếu gia nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu,
Phục Linh đang muốn khen đứa nhỏ này thông minh lại nghe được Mạnh thiếu gia nói: “Dì Chân sẽ không kêu con làm những chuyện không đẳng cấp như
vậy, chỉ có mẹ mới làm như vậy.”
Phục Linh nhắm mắt lại ngủ, giả chết.
Thời gian một ngày lăn lộn cũng trổi qua, ba tháng đã qua, thân thể Phục Linh cũng không khác biệt lúc bình thường cho lắm, mà ngày mai đúng là
ngày sinh nhật lần thứ năm của Mạnh thiếu gia, Phục Linh vẫn nằm trên
giường đến khi mặt trời lên cao như cũ, sau đó đến phòng khách xem tạp
kỉ trên TV, Mạnh thiếu gia mặc lễ phục nhỏ nhắn màu trắng đi tới đi lui
bên cạnh Phục Linh.
Mà Phục Linh trực tiếp làm lơ cậu.
“Mẹ, ngày hôm qua Tiểu Ly lớp chúng con tổ chức sinh nhật, mời con đến
nhà bạn ấy chơi, nhưng con không có đi, mẹ cậu ấy tặng cho bạn ấy quà
rất đặc biệt.”
“Ừ.”
“Mẹ, ngày hôm kia Tiểu Hoa lớp con tổ chức sinh nhật, mẹ bạn ấy mua cho
bạn ấy một cái bánh kem rất lớn, nhưng mà nhìn cũng không ngon lắm, con
chưa ăn bao giờ.”
“Ừ.”
“Mẹ, ba hôm trước Tiểu Yến Yến lớp con tổ chức sinh nhật, mẹ bạn ấy dẫn
bạn ấy đi ăn một bữa tiệc lớn ở Pizza Hut, nhưng mà con không phải rất
thích, thầy giáo nói thức ăn ở đó đều là đồ bỏ đi.”
“Ừ.”
“Mẹ.”
Phục Linh che lỗi tai kêu dừng: “Ở đây là Italy, không có Tiểu Hoa hay
Tiểu Yến Yến gì hết, mẹ! Bây giờ muốn xem TV, con cút ra xa một chút cho mẹ.”
Lúc này Mạnh thiếu gia ồ một tiếng, sau đó ủ rũ cúi đầu trở về phòng
mình, cậu chỉ nghỉ mẹ chỉ là không tặng quà thôi, không nghĩ tới lại
đáng giận như vậy, Mạnh thiếu gia hung tợn suy nghĩ.
Đến buổi tối, Mạnh thiếu gia xuống lầu, liền nhìn thấy trên bàn để một
tờ giấy, cậu mặc áo ngủ sọc ca rô, thoạt nhìn thật là đáng yêu, nhưng
giờ phút này, ánh mắt đó lại mang theo mất mác đau thương khác thường.
Vẫn giống như trước kia vậy.
Tỉnh dậy nhớ ăn tối, mẹ và dì Chân không có ở nhà, con ăn cơm một mình đi.
Ôi chao.
Người cha yêu dấu vừa đáng thương và đáng giận của con, rốt cuộc cha ở nơi nào, tại sao không xuất hiện?
“Ba——”
Đột nhiên biệt thự tối xuống, can đảm của Mạnh thiếu gia lập tức rớt
xuống, a một tiếng, ngay lập tức gắn động cơ chạy ra khỏi biệt thự.
Chơi trò gì vậy? Ai cho phép cúp điện vào buổi tối.
Một trận chạy loạn, Mạnh thiếu gia đau thương phát hiện, mình lạc đường.
Thật là cuộc sống không nơi nào không đau thương, mình không thích ra
ngoài đường đi dạo, cho nên bây giờ chỗ nào cũng là đường phố, đối với
cậu mà nói coi như xạ lạ, trừ con đường đi học ra thì tất cả đều không
quen thuộc.
Bây giờ mẹ và dì Chân đã về nhà rồi có phải hay không, sau đó phát hiện
không thấy cậu, sau đó ra ngoài tìm cậu, sau đó tìm được cậu, sau đó về
nhà, sau đó ngủ.
Nếu như là như vậy, vẫn tốt hơn run rẩy trên đường.
Nhưng mà, tại sao ở đây lại vắng lặng như vậy?
Một ánh đèn pha mãnh liệt chiếu vào hai mắt cậu, Mạnh Vân Tranh không
thích ứng được nheo lại hai mắt, xe kia chạy chậm chạp, giống như là
người uống say, sau đó nhìn thấy thân thể nhỏ nhắn của cậu thì ngừng
lại.
Cửa xe bị mở ra, là một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhìn
Mạnh Vân Tranh một chút, sau đó đi về phía xe nhẹ giọng nói với cửa sổ:
“Tổng giám đốc, là một thằng nhóc.”
Hình như người đàn ông cũng cảm thấy ngoài ý muốn, không biết cha mẹ nhà nào lại không có trách nhiệm như vậy, đã trể thế này còn để cho con
mình chạy loạn ngoài đường, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao
bây giờ?
Mạnh thiếu gia cũng hăng hái, trong lòng không muốn chiếc xe này rời đi một chút nào, cậu ngồi xổm trên đất vẽ vòng tròn.
Cửa sau xe bị người khác cung kính mở ra, một đôi giày da thủ công Italy bước ra, một thân tay trang, cả người cao lớn tuấn lãng, có một loại
thần thái mê người giống thần mặt trời Apollon.
“Đứa nhỏ.” Anh nhẹ nhàng kêu.
Không biết tại sao, Mạnh thiếu gia cảm thấy giọng nói này nghe rất thân
thiết, cậu nghi ngờ nghiêng đầu, lại nhìn thấy người nọ sau khi nhìn
thấy mặt câu thông qua ánh đèn ở đằng sau, trong nháy mắt chuyển thành
không tin nổi.
Ngay lập tức, cậu bị người đàn ông đó ôm vào trong ngực.
“Mẹ cháu là ai?” Giọng nói của người đàn ông đó, giống như mừng như
điên, giống như nghi ngời, lại giống như mang theo chút không xác định,
làm cho lòng dạ người nghe bị nhéo lên.
“Mẹ cháu là mẹ cháu, chú thật kỳ lạ.” Dựa theo lời dạy bảo bỏ qua bất cứ sự dạy bảo của người xa lạ, Mạnh thiếu gia không trả lời, sau đó bắt
đầu giằng co, muốn thoát đi lòng ngực cái chú đẹp trai còn thân thiết
này.
Dì Chân nói, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ, cũng không thể để người khác ăn đậu hủ, một cái ôm này, cũng coi là chọc ghẹo đi.
Mà Mạnh thiếu gia giãy giụa, người nọ lại ôm chặc thêm một chút.
“Chú, buông cháu ra, cháu muốn về nhà.”
“Chú có thể về nhà với cháu không?” Chẳng biết tại sao, cho tới bây giờ
anh đều là người đàn ông thông minh tỉnh táo, lại hỏi ra một câu nghe
thế nào cũng cảm thấy vô lý.
Mạnh thiếu gia trừng mắt: “Không được.”
Hình như cũng ý thức được mình đường đột, người đàn ông đó áy náy cười
cười, không biết tại sao, bình thường anh không thích con nít, nhưng hết lần này đến lần khác, đứa nhỏ này lại làm anh thích thú từ lần đầu tiên gặp mặt.
Hơn nữa, dáng dấp của cậu rất giống anh khi còn nhỏ.
“Vậy con có thể nói cho chú biết cháu tên gì không?”
Mạnh thiếu gia nghiêng đầu, suy nghĩ một lát rồi hỏi ngược lại: “Vậy có
phải là cháu nói cho chú biết tên, thì chú sẽ để cho cháu về nhà?”
Người đàn ông đó cười gật đầu.
“Cháu tên là Mạnh Vân Tranh, được rồi, chú có thể buông cháu ra.”
Tay của người đàn ông mở ra, Mạnh thiếu gia nhân cơ hội bỏ chạy, còn không quên quay đầu lại cười cười.
Có tiếng cười khẽ vang lên, người đàn ông giống như rất vui vẻ, nụ cười
ấm áp hoà tan băng tuyết trong nháy mắt, anh nhìn đứa nhỏ đang từ từ ẩn
vào bóng tối, lại hiện lên lo lắng: “Hi vọng nó có thể an toàn về đến
nhà.”
Đèn đường chiếu vào gương mặt người đàn ông, lúc sáng lúc tối, mang theo một cỗ mùi vị trầm ổn, ánh mắt thâm thuý, giống như lắng đọng năm tháng mấy ngàn năm, sau đó hoá thành ngọc bích sâu rộng.
Gương mặt kia, vẫn tao nhã như cũ, tuấn lãng như lúc ban đầu, ngũ quan
giống như tác phẩm xuất sắc do Thượng Đế điêu khắc, nhưng mà ánh mắt
không giống như năm đó — phong lưu không kiềm chế được.
Đó là Đồng Trác Khiêm biến mất năm năm trước.
Anh yên lặng ngồi vào trong xe, đột nhiên nói với tài xế trước mặt: “Cô
ấy nhất định không chết, tôi nhìn thấy đứa nhỏ kia, đứa nhỏ giống như
con của tôi và cô ấy, một người kiên cường như vậy, luôn có biện pháp
làm cho mình sống tiếp.”
Phục Linh, chờ anh.
Lời thề giống như nhiều năm trước.
——
Chính xác là sau khi Phục Linh về nhà không nhìn thấy Mạnh Vân Tranh.
Vốn cho rằng Mạnh thiếu gia giống như ngày thường, ở trong phòng chơi
máy tính hay là đang ngủ, nhưng mà cô tìm hết phòng cũng không tìm được.
Ở phòng khách ngây người mấy phút, Phục Linh đứng ngồi không yên, vừa
đúng lúc mới vừa rồi “vô tình” gặp Lạc Lịch trên đường, người kia làm
Hoa Chân chạy trốn mất dạng, nhưng mà như vậy cũng tốt, sau khi tỉnh lại không thấy, không chừng lại muốn đánh một trận với Hoa Chân.
Cuống quít đổi một đôi giày thoải mái, mang theo mũ lưỡi trai, Phục Linh vội vàng chạy ra ngoài, tìm kiếm Mạnh thiếu gia khắp nơi, ở trong lòng
cô, mặc dù Mạnh thiếu gia mới bốn tuổi, nhưng mà là loại người không có
gì mà không làm được, bốn tuổi liền lên lớp năm, vốn là có thể học cao
hơn, nhưng mà Phục Linh không cho, ở trên cao một chút, tất cả đều là
tiểu địa nhân, lỡ như Mạnh thiếu gia bị khi dễ thì sao?
Nhưng mà giờ phút này cô mới nhớ, con mình cũng chỉ là đứa nhỏ mà thôi,
cũng sẽ lạc đường, lạc đường còn có thể tìm trở lại, nếu như bị bắt cóc
thì làm sao bây giờ?
Mặc dù khi cô ra ngoài làm nhiệm vụ với Hoa Chân đều che dấu hình dáng,
nhưng cô lại không xác định được mình có bị bại lộ hành tung hay không,
dù sao biệt thực này cũng coi như bí mật, là nơi Lạc Lịch tìm tòi được,
người bình thường sẽ không tới nơi này.
Vậy rốt cuộc đi nơi nào chứ?
Tìm hồi lâu, cũng không tìm được, Phục Linh bắt đầu hoảng hốt, đột nhiên cô dừng lại ven đường, cứ yên lặng đứng ở lối đi bộ như vậy, đoạn đường nơi này không có xe chạy qua vào buổi tối, rất là an toàn.
Nhưng mà hôm nay lại truyền đến tiếng động cơ xe hoạt động.
Đèn xe chói mắt chiếu vào mắt Phục Linh, có chút làm cho người Phục Linh mở không ra mắt, cô hạ thấp mũ lưỡi trai, sau đó xông lên cho chiếc xe
một cước, hùng hùng hổ hổ: "Này lái xe giỏi lắm hả?"
Dứt lời liền xoay người rời đi, tiếp tục tìm kiếm đứa con bảo bối lại không quá bảo bối của mình.
Giọng nói kia vẫn còn vang vọng trong không khí.
Mà thân thể người đàn ông ngồi trong xe lại run lên, suy nghĩ giống như cũng dừng lại.