Thời gian mười ngày lặng lẽ trôi qua, thủ đô vượt qua trong yên bình, từ mùa thu đến mùa đông, lặng lẽ mà qua, giống như thời tiết mùa xuân che dấu nụ hoa đâm chồi nảy lộc.
Thịnh Lam ở trong biệt thự nhà họ Đồng vượt qua một tháng bình yên.
Ban đêm, ngọn đèn trong nhà họ Đồng sáng ngời mà bóng tối duy nhất chính là căn phòng Thịnh Lam.
Trong phòng được bố trí cách điệu, cô đã ở đây một tháng, ở trong phòng suy nghĩ một ngày một đêm, suy nghĩ về cuộc sống của mình, suy nghĩ sau này mình còn có Tiểu Hỗ.
Ngôi sao không tiếng động lấp lánh trên bầu trời, muốn lấy ánh sáng yếu ớt của nó che dấu ánh trăng, ngôi sao đó, giống như dục vọng thiêu đốt uốn éo dưới đáy lòng cô, cắn nuốt từng chút từng chút bình yên cuối cùng.
Đủ rồi.
Cô ở trong lòng nói với mình như vậy, sau đó chuyển động xe lăn, mở đèn, ánh sáng làm cho cô khó chịu híp mắt lại.
Chuyển động xe lăn đi ra ngoài, đột nhiên phát hiện Tiểu Hỗ lấy bộ dáng buồn ngủ đáng thương nhìn mình.
“Mẹ, sao mẹ không ăn cơm tối?”
Cứ tự nhiên như vậy, lòng dạ cảm thấy đau xót, vành mắt Thịnh Lam có chút hồng, cô cười cười, ôm lấy Tiểu Hỗ: “Mẹ không đói, tối hôm nay Tiểu Hỗ ăn cái gì?”
Vừa nói đến ăn, Tiểu Hỗ liền nở nụ cười hì hì, bộ dáng rất là vui vẻ.
“Bà nội cho con ăn rất nhiều thứ, có bánh bông lan tăng cường tiêu hoá, còn có kẹo đường, còn có một vài thứ con không biết tên, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon.”
Tiểu Hỗ vừa nói đến bà nội, đột nhiên làm Thịnh Lam nhớ tới người mẹ đã mất sớm của mình, cảm thấy trong lòng tràn đầy đau thương.
Máu mủ tình thân không cho cậu phần yêu thương này, ngược lại người khác lại yêu thương Tiểu Hỗ như vậy.
Coi như là áy náy đối với cô và Tiểu Hỗ, cũng không cần phải làm nhiều như vậy.
Âm thanh than thở truyền đến, Thịnh Lam buông Tiểu Hỗ ra, nói: “Tiểu Hỗ ngoan, con đi tìm bà nội chơi đi, mẹ muốn nói chuyện với chú Đồng.”
Tiểu Hỗ khéo léo gật đầu, sau đó đi tìm Đồng phu nhân.
Bây giờ Đồng Trác Khiêm đang ở trong phòng sách, cầm bút máy trong tay, chân mày nhíu chặt ở chung một chỗ, giống như đang suy nghĩ vấn đề vô cùng phiền phức.
Tiếng gõ cửa vang lên, anh chuyển động khoé môi cứng ngắc nói: “Mời vào.”
Thân ảnh Thịnh Lam xuất hiện ngoài cửa, thật ra thì Đồng Trác Khiêm cũng đoán được.
Ngoài cửa không thể là Đồng phu nhân, bởi vì khi anh làm việc, mẹ anh sẽ không quấy rầy, nếu như là Mạnh Phục Linh, cô gái kia nhất định giương nanh múa vuốt đá tung cửa đi vào.
Mà như thế, chỉ có Thịnh Lam.
Anh ngước mặt lên, ánh đèn chiếu đến làm gương mặt anh càng thêm thâm thuý, sau đó buông xuống bút máy trong tay, lẳng lặng nhìn Thịnh Lam đẩy xe lăn vào.
“Tối nay không thấy cô xuống ăn cơm, sao vậy?” Đồng Trác Khiêm vô cùng tự nhiên mở miệng hỏi, giống như đang thăm hỏi người nhà của mình.
Thịnh Lam cười một tiếng, nụ cười đã lâu mới xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng, có vẻ càng thêm mê người, ngay cả vết thương trên mặt cũng giống như biến mất trong nháy mắt, cô khẽ hé đôi môi đỏ mộng nói.
“Đồng gia, anh đồng ý tôi một chuyện được không?”
“Được!” Đáp ứng thật là sảng khoái.
Thịnh Lam cúi mặt, vẫn cười như cũ: “Anh không cần đồng ý nhanh như vậy, cũng không cần bởi vì cái chết của chồng tôi mà áy náy, cho nên đối với yêu cầu của tôi liền đồng ý không cần suy nghĩ, bây giờ, tôi ở nơi đây nói lên lời thỉnh cầu, không phải danh nghĩa A Kiệt, mà là danh nghĩa Thịnh Lam.”
Trong phút chốc, cô ngẩng đầu lên, nhìn Đồng Trác Khiêm kinh ngạc.
“Được!” Vẫn như cũ, giọng nói đàn ông mang theo mạnh mẽ, không thể nghi ngờ.
“Thời gian là ba tháng, đem tất cả của anh hoàn toàn giao cho tôi.” Thịnh Lam phấn khích hùng hậu nói, trong nháy mắt đó, cô giống như thoát khỏi xe lăn, biến thành cô gái mạnh mẽ chống chịu trong mưa gió, cô gái mang theo khí phách không gì sánh kịp.
Đồng Trác Khiêm không nói gì.
Vẻ mặt Thịnh Lam vẫn như cũ, không thay đổi, cô nói: “Có lẽ là tôi mạo muội, nhưng——”
“Tôi chờ những lời này của cô đã lâu rồi.” Đột nhiên Đồng Trác Khiêm cắt đứt lời cô, ánh mắt trong sáng nhìn Thịnh Lam, giống như là ra lệnh.
“Là con gái Thịnh Hoa Thanh, chắc là cô biết quan hệ giữa nhà họ Thịnh và nhà họ La không nhỏ, có thể nói nhà họ Thịnh chính là hậu thuẫn của nhà họ La, nếu như không phải vậy, bây giờ cô sẽ không yêu cầu với tôi điều này, đối với nhà họ La, ông đây đã muốn thu thập từ lâu rồi, như vậy, bây giờ, tôi giao cho cô tất cả, là lựa chọn tốt nhất, bởi vì trên thế giới này, trừ người trong nhà họ Thịnh, không ai hiểu nhà họ Thịnh hơn cô.” Cuối cùng, Đồng Trác Khiêm mang theo ánh mắt tràn đầy khẳng định nói với cô: “Như vậy, tất cả đều giao cho cô.”
Thịnh Lam kinh ngạc ngẩng đầu, giống như không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến như vậy.
Anh là tổng giám đốc tập đoàn thần bí nhất nước, không ai biết người đứng sau nó là ai, nhưng cô lại biết, bởi vì lúc ở nhà họ Thịnh lấy được một văn kiện bí mật.
Hôm nay, cô chỉ muốn thử dò xét, không nghĩ tới, anh lại đồng ý sảng khoái như vậy.
“Bình tĩnh không phụ sự mong đợi của tôi.”
Lúc Thịnh Lam rời đi, nói như thế.
Bóng lưng của cô lờ mờ trong ánh đèn, sau đó ẩn vào trong bóng tối, giống như đi lên con đường không có lối về.
Lúc này, lòng của cô cực kỳ bình tĩnh, cô cảm thấy mình nên trở về phòng ngủ một giấc thật ngon, dẹp yên âm u bởi vì cái chết của Phàm Kiệt mang đến, trở về làm cô gái đã từng kiêu ngạo như vậy, cho dù bây giờ cô là người tàn phế.
Lúc anh còn sống, bị người nhà họ Thịnh xem thường, bị mọi người đối xử cay nghiệt và làm khó khắp nơi, cho đến bây giờ, cô đều biết, chỉ là không muốn nói ra, không muốn đả thương lòng tự ái của anh.
Cô đã từng cẩn thận nghĩ tới, Thịnh Hoa Thanh không phải là cha cô sao, tại sao có thể đối xử với cô và chồng cô, còn có đứa nhỏ như vậy, có lẽ là bởi vì trong tâm của ông ta bị danh dự và tiền bạc chiếm đóng, mặc kệ tất cả tình cảm đều không thể thắng được ham muốn leo lên đỉnh vàng bạc trong lòng ông ta, quyền lợi, danh vọng và những thứ ông ta hưởng thụ.
Nhưng mà, bây giờ, tất cả đều không còn quan trọng.
Cô đã từng ngây thơ nghĩ, từng vì cha mình mà kiêu ngạo, nhưng mà, nhưng mà cha của cô, còn có người nhà của cô, tất cả việc làm của bọn họ, ngoại trừ vứt bỏ thì chính là gây khó khăn cho cuộc sống nghèo đói của cô.
Ngay cả cái chết của Phàm Kiệt cũng không nhận được sự tha thứ của bọn họ, khi ông ta đứng trước linh đường, ánh mắt vẫn chán ghét như cũ, đả thương, phá huỷ trái tim cô.
Trừ những thứ này, chắc là không có chút cảm giác mà người ta cảm thấy ấm áp gì đó rồi.
Đáy lòng Thịnh Lam có chút lạnh, đến cuối cùng là tại sao lại lạnh, cô cũng không rõ, tóm lại, tất cả, ở cái ngày Phạm Kiệt mất đi, cái ngày cha cô chán ghét muốn tặng cho cô một bạt tai, tất cả dịu dàng, ấm áp, còn có một chút hy vọng xa vời, toàn bộ đều biến mất.
Giống như là từ trong ánh sáng yếu ớt đi về phía bóng tối, từ bây giờ, sẽ không sống như những ngày tháng năm xưa.
Thịnh Lam, cứ như vậy đi.
Vứt bỏ tất cả, bỏ hết tất cả hy vọng xa vời, đi làm chuyện mình nên làm, đi để lấy lại những thứ mình nên có được.
Hôm nay là ngày đầu tiên có ánh sáng mặt trời trong mùa đông này, sáng sớm Phục Linh đã bị kéo rời giường, ăn cơm, sau đó thần thái sáng láng nằm trong sân phơi nắng.
Bụng đã hơn ba tháng, có hơi phình to, mỗi ngày Phục Linh đều vuốt ve bụng mình, cô rất là tò mò, mỗi ngày không làm gì sẽ nằm suy nghĩ một chút xem sau này con mình lớn lên có bộ dáng như thế nào.
Lông mày giống như cô cũng tốt, thẳng tắp có lực, ánh mắt giống như cha nó thì tốt hơn, sắc bén như báo săn bồi, nhíu lại, dựa gần, điện áp thật là doạ người——
Suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra, ngoại trừ sáng sớm hôm nay, đến bây giờ chưa thấy Đồng Trác Khiêm và Thịnh Lam.
Sáng sớm hôm nay, lúc cô ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Thịnh Lam.
Y phục toàn thân màu trắng nõn, tóc vén lên thật cao, trên mặt đánh một tầng phấn mỏng, che đi vết thương sắp nhạt màu, nhìn sơ thật là xinh đẹp.
Mà Đồng Trác Khiêm cũng phá lệ thay một bộ tây trang, cà vạt sọc ca rô, thiếu chút nữa là Phục Linh phun nước canh ra ngoài.
Hai người này, giống như là vị hôn phu và vị hôn thê muốn đến cục dân chính kết hôn vậy.
Phục Linh muốn la lớn lên.
Mẹ kiếp, hai người muốn chơi trò gì?
Bọn họ đi rồi, cũng mang theo lòng hiếu kỳ của Phục Linh đi luôn, nhưng mà Tiểu Hỗ vẫn còn ở trong nhà họ Đồng, mỗi ngày bà nội dài bà nội ngắn, làm cho gương mặt Đồng phu nhân cười tươi giống như hoa cúc.
Hai ngày trước, Đồng Trác Khiêm dẫn Mạnh Thuộc Đình và Mẫn Văn Quân đến nhà họ Đồng thăm Phục Linh, sau đó đưa họ trở lại bệnh viện.
Mặc dù trải qua đại nạn, suýt chút nữa còn chết đi, nhưng Mạnh Thuộc Đình và Mẫn Văn Quân vẫn vui vẻ như cũ, không nhìn ra được trên người họ đang có vết thương.
Mà Phục Linh, cũng nở nụ cười đã lâu mới xuất hiện, điểm này làm cho Đồng Trác Khiêm rất là vui mừng.
Bây giờ, Đồng Trác Khiêm dẫn Thịnh Lam đến chi nhánh tập đoàn Anh Liên xuyên Đông Nam Á.
Ngồi ở trong xe, hơi thở ấm áp thổi vào mặt anh, anh đang suy nghĩ về một vấn đề.
Ngày mai là ngày ước định với Hoa Chân.
Anh đang mong đợi, cuối cùng cũng đến, ngày mai đánh một trận, nhất định phải thắng, chỉ vì muốn lấy được thuốc giải virus trong người Phục Linh.
Nếu như thua, anh không dám tưởng tượng.
Cho nên, tuyệt đối không được thua.
Mà ngày hôm nay, anh muốn đem ý tưởng duy nhất trong lòng mình áp dụng.
Thật ra thì ở phút đầu tiên nhìn thấy Thịnh Lam, Đồng Trác Khiêm rất muốn đưa cả tập đoàn của mình cho cô xử lý.
Thịnh Lam là cô gái thông minh, lý trí, làm việc luôn cẩn thận, có thể nhìn ra được từ mọi mặt và cách làm việc của cô.
Tỉnh táo, nhìn xa trông rộng, vững vàng.
Đây là thứ mà người lãnh đạo nhất định phải có được.
Mà cô, có được toàn bộ.
“Đồng gia, trước khi tôi xuống xe, anh có thể từ chối yêu cầu của tôi, Thịnh Lam tuyệt đối không có một câu oán giận, dù sao đây không phải là chuyện nhỏ.”
Đồng Trác Khiêm nhìn cô gái trầm tĩnh bên cạnh, nói: “Trên đời này không có việc mũi tên đã bắn đi có thể quay đầu lại, nếu tôi đã đồng ý, sẽ không hối hận, giúp đỡ cô bằng tất cả sức lực, để hoàn thành nguyện vọng của cô và mục đích của tôi.”
Thịnh Lam rủ mắt, lẳng lặng đáp: “Được.”
Một lát sau, xe dừng lại, cô xuống xe, ánh mắt trong sáng nhìn cao ốc cao muốn chạm trời trước mắt.
Mà từ một phút cô đi vào nơi này, mỗi thứ ở đây đều gắn bó với cuộc sống cô, thuộc về cô.
Cô mở mắt, tiêu hoá tư tưởng trong đầu, sau đó yên lặng đi vào.