Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

Chương 109: Chương 109: Phải trả lại toàn bộ




Thịnh Lam lấy tay chống đở xe lăng, bánh xe chuyển động, từng bước từng bước đẩy cô tới chồng mình càng ngày càng gần.

Bánh xe ẩm ướt lưu lại dấu vết trên mặt đất, giống như bánh xe năm tháng không tiếng động thay đổi tính mạng cô, dâng lên một chút rồi lại một chút đau đớn giống như máu thịt lẫn lộn.

Nước mắt cô vẫn luôn chảy, giống như vòi nước bị hỏng, đau khổ như thế, làm cho lòng người sinh ra cảm giác yêu thương.

Tiểu Hỗ nhìn mẹ mình khóc thút thít, lập tức giống như đứa nhỏ không tìm được đường về nhà, trên gương mặt non nớt xuất hiện vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Một lát sau, cậu cũng khóc theo, mà chính cậu cũng không biết tại sao mình lại khóc.

Có lẽ bởi vì cậu nhìn thấy mẹ khóc nhưng không biết nên làm gì, cho nên khóc theo.

Trước linh đường vang lên tiếng leng keng của những người lính, cho tới bây giờ, bọn họ đều đi trong bom đạn, về trong mưa bão, cho tới bây giờ, chưa từng sợ hãi cái gì, nhưng giờ phút này, bọn họ lại ở giữa bầu trời âm u, bỏ ra một giọt nước mắt.

Tại sao?

Không ai trả lời được.

Chỉ là mơ hồ biết, từ nay về sau, một cô gái vô tội sẽ ngã gục giữa cuộc sống này.

Phục Linh sững sờ tại chỗ, một lát sau mới hồi phục cô bước những bước chân nặng nề phía sau Thịnh Lam, muốn giúp cô đẩy xe lăn.

Trong không khí vang đến giọng nói lạnh nhạt.

“Mạnh tiểu thư, tự tôi tới.”

Phục Linh buông tay, đem tự hào cô quý trọng cả đời bỏ lại nơi này.

Đột nhiên Thịnh Lam ngừng khóc, sau đó hờ hững dâng hương, ánh mắt thâm tình ngắm nhìn người đàn ông trong bức ảnh, sau đó chuyển sang Tiểu Hỗ cô dẫn theo vào trong nội đường.

Mưa phùn bắt đầu lớn lên, Đồng Trác Khiêm bình yên ngồi trên ghế sa lon, trên tay cầm một điếu thuốc, từ từ đốt cháy.

Bỗng nhiên, trong không khí truyền đến mùi vị có chuyện sắp xảy ra.

Ánh mắt Đồng gia nheo lại, trong tầm mắt có thể nhìn thấy, là một đoàn xe xa hoa lãng phí, có thể nói là “khoa trương” nhất trong lịch sử thủ đô này.

Dẫn đầu là chiếc xe Bugatti dáng dài, kiểu dáng vô cùng tôn quý, phảng phất tản ra khí thế làm người ta khiếp sợ, mà theo ở phía sau là Maserati, Lamborghini——xếp hàng cuối cùng lại là một chiếc Land Rover, mà xe kia giống xe Đồng gia đến tám phần.

Nhưng đây là chuyện không thể nào xuất hiện, Land Rover là kiểu xe dành riêng cho Đồng gia, trừ Tư lệnh có một chiếc, cả nước cũng chỉ có anh có chiếc xe này.

Mà hôm nay, Land Rover tương tự xe anh bị người ta làm thành xe theo đuôi, đây chẳng phải là làm xấu mặt anh sao?

Thủ đô có một luật ngầm, mặc kệ là người có thân phận, quyền thế hay cấp bậc như thế nào cũng sẽ không sử dụng đồ giống nhau.

Mà chỉ cần nhìn khí thế ồn ào của người mới tới, dẫn đầu là chiếc xe màu đen Bugatti dáng dài, Đồng Trác Khiêm đã biết là ai.

Phú hào đứng thứ ba thủ đô, Thịnh Hoa Thanh.

Ông ta tới nơi này, thật đúng là làm cho người ta nghi ngờ.

Đầu tiên, ông ta là loại người chỉ sống vì lợi ích của bản thân, nhất định sẽ không tới đây bởi vì lo lắng cho con gái mình.

Thứ hai, chuyện Thịnh Lam đến thủ đô, đã được anh phong toả bí mật, không người nào biết.

Thứ ba, khí thế hung hăng như vậy, thật sự là đi ngang qua sao?

Đồng gia vung tàn thuốc, khí thế bức người nhấc hai chân lên, làm như không nhìn thấy Thịnh Hoa Thanh đang đi tới.

Hôm nay Thịnh Hoa Thanh ăn mặc có chút ngu ngốc, tây trang màu đen kết hợp với cà vạt màu sắc sặc sỡ, tóc chia giữa, khoé môi nâng lên nhìn bức ảnh trong linh đường, chân mày nhíu lại, cảm thấy người này có chút quen mắt.

Một lát sau, ông ta bỏ qua, ông ta — Thịnh Hoa Thanh đã gặp qua quá nhiều người, mà có vài người không cần thiết phải cố ý nhớ lại.

Ông ta nhướng mày nhìn lão đại Đồng gia phô trương thanh thế ngồi trên ghế sa lon, trong lòng không khỏi hừ lạnh, ngoài miệng lại cười nói: “Hôm qua nghe con trai quản gia nói vợ cậu xảy ra chuyện, không biết hôm nay đã khoẻ chưa?”

Đồng Trác Khiêm cười lạnh: “Chú Thịnh, ngồi đi, dù sao thì chú cũng là trưởng bối, đừng khom người nói chuyện với tôi.”

Thịnh Hoa Thanh nói thầm thằng nhóc này cũng có chút đầu óc, bình tĩnh ngồi đối diện Đồng Trác Khiêm, nhìn thẳng vào anh.

“Không biết vợ cậu có khoẻ không?”

“Không biết mẹ chú có khoẻ không?”

“—— Khoẻ.” Nói quanh co một lát lâu, cuối cùng Thịnh Hoa Thanh cũng tìm lại được giọng nói của mình.

Đồng Trác Khiêm nở nụ cười: “Cũng tốt.”

Thổi một tiếng huýt gió, dáng vẻ Đồng Trác Khiêm cực kỳ giống lưu manh, nhướng mi nói: “Chú Thịnh thật là phô trương.”

Thịnh Hoa Thanh cao ngạo cười: “Làm sao có thể so sánh với tuổi trẻ liều mạng như các cậu.” Mí mắt ông ta liếc nhìn Phàm Kiệt trên bàn thờ, khinh thường nói: “Chọc người không nên dây vào, mất tính mạng, coi như là tự tìm lấy.”

Ánh mắt Đồng Trác Khiêm lạnh lẽo.

Âm thanh hoạt động bánh xe lăn truyền đến, giống như chuyển động của răng cưa, bóp chặt lòng người.

“Không cho phép người khác nói về chồng tôi như vậy.” Từng chữ từng chữ vàng ngọc, từng chữ từng chữ sắc bén.

Thân thể Thịnh Hoa Thanh cứng đờ.

Ông ta nghiêng đầu, ký ức chạy tốc hành đến, phảng phất giống như nhìn thấy người vợ đã chết từ nhiều năm trước.

Bỗng nhiên, trong mắt ông ta xuất hiện sự chán ghét rất sâu, giống như nhìn thấy giòi bọ bò lên ống quần mình, ánh mắt kia mang theo khinh thường, ông ta liếc nhìn di ảnh lần nữa, cuối cùng trí nhớ hoang vu trở lại, nói ra cái tên ông ta không muốn nhắc lại từ nhiều năm trước.

“Thịnh Lam!” Giọng nói của ông ta mang theo sự xấu hổ mãnh liệt, cái tên được chính miệng ông ta nói ra, lại giống như chán ghét đến vô cùng.

Thịnh Lam yên lặng gật đầu, giống như cô đã quen với tình huống như vậy từ lâu lắm rồi, cho nên giờ phút này, cô cực kỳ bình tĩnh.

Phục Linh đứng ở phía sau cô, đột nhiên cảm thấy trong lòng rét lạnh.

Tại sao lại nhìn nhau như vậy?

Ánh mắt người cha chán ghét, khinh thường, thậm chí còn cảm thấy chỉ cần liếc mắt nhìn Thịnh Lam một chút đều là việc làm đáng xấu hổ.

Ánh mắt con gái lạnh nhạt, không có tình cảm, lấy tư thế vững vàng mặc kệ là người nào cũng không thể tiếp nhận.

“Trác Khiêm, chú này là khách của anh sao?” Phục Linh hỏi.

Đồng Trác Khiêm mỉm cười: “Không phải là rất quen.”

Ngay lập tức, gương mặt Thịnh Hoa Thanh không mỉm cười nổi, đáng hận hơn chính là, ông ta ở đây lại gặp được đứa con gái cả đời này không muốn nhìn thấy.

“Cha.” Đột nhiên có người đi vào.

Dáng vẻ cô gái này hơn hai mươi tuổi, mặc áo sơ mi tơ tầm thanh lệ xinh đẹp, dưới thân mặc quần ngắn, đôi giày cao gót đem đôi chân vốn đã dài của cô càng thêm thon dài.

Cô ta bước xuống từ trên Lamborghini màu hồng, mỗi một bước đi đều xinh đẹp đến nỗi làm người ta thèm nhỏ dãi.

Khoát tay lên tay cha mình, sau đó chán ghét nhìn Thịnh Lam bằng ánh mắt: “Cha, đây chính là người chị nhiều năm không gặp sao?”

Thịnh Hoa Thanh không nói gì.

Thịnh Uyển thấp giọng cười: “Người chị này thật là——” Đột nhiên thay đổi vẻ mặt, thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “Thật là mất mặt!”

Thân thể tàn phế, chân đứt lìa, còn có, chưa lập gia đình đã có con?

Chỉ cần suy nghĩ một chút đã làm người ta cảm thấy ghê tởm, nhìn nhiều một chút thì làm dơ hai mắt của mình.

Thịnh Lam vẫn không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ là nhàn nhạt nhìn hai người đang đóng kịch gia đình thân thiết, nâng lên nụ cười lạnh nhạt.

“Người giàu sang thường gặp nhiều chuyện thị phi, hai người đến trước linh đường nói ra lời giễu cợt, không sợ oan hồn tìm đến cửa sao?”

“Hoang đường!” Thịnh Hoa Thanh lạnh lùng quát, xoè bàn tay muốn đánh vào mặt Thịnh Lam.

Mà ngăn cản hắn chính là tay của Phục Linh.

Cô không biết mình lấy khí lực từ đâu, chỉ là nhìn thấy bàn tay kia sắp rơi trên mặt Thịnh Lam, cô liền đưa tay ra ngăn cản.

Có người kéo cô vào trong ngực, giống như bảo vật, sau đó nói với người đàn ông đang quát chói tai bên cạnh.

“Chú Thịnh, chú muốn gây ầm ĩ sao?”

Sắc mặt Thịnh Hoa Thanh trầm xuống, lập tức hiểu được nơi này không phải là nơi có thể gây chuyện, ông ta bỏ xuống hai tay bị chặn lại, sau đó nhìn Thịnh Lam đầy hận thù, phất tay áo bỏ đi.

Mà Thịnh Uyển cũng hừ lạnh, bỏ đi theo cha mình.

“Tôi, Thịnh Lam, ở nơi này nói cho tất cả mọi người biết.” Đột nhiên Thịnh Lam hắng giọng nói, ánh mắt khôi phục thần thái, bình tĩnh nhìn bóng lưng Thịnh Hoa Thanh và Thịnh Uyển, gằn từng chữ.

“Tôi mất đi thứ gì, bắt đầu từ giây phút này, sẽ giành lại từng thứ một.”

Giọng nói kia, nhẫn tâm như vậy.

Bóng lưng Thịnh Hoa Thanh run lên, phảng phất cứng ngắt lên rất nhiều.

Cả đời này, Thịnh Lam mất đi thứ gì, chỉ có ông ta là rõ ràng nhất.

“Này, mỹ nữ Thịnh gì gì Uyển, phía sau quần cô bị rách——” Giọng nói không đúng lúc truyền đến.

Mà trong nháy mắt đó, Thịnh Uyển theo bản năng vuốt vòng ba của mình——

Trơn như đổ mỡ, bị rách hồi nào?

Mẹ kiếp, bị đùa bỡn——

Thế lực người đàn ông nhà cô ta quá mạnh mẽ, Thịnh Uyển chỉ có thể buồn bực nuốt xuống khẩu khí này——

Mới vừa rồi không khí còn bị bóng ma u ám trong đám tang và Thịnh Lam đau lòng muốn chết làm cho âm u, ngay lập tức, câu nói này của Phục Linh, và hành động sờ mông của Thịnh Uyển đã làm cho không khí nơi này lập tức cao lên.

Mà ngay cả Thịnh Lam luôn làm mặt lạnh, cũng nở nụ cười nhỏ nhẹ.

Mặc dù có chút lạnh lùng, nhưng mà cuối cùng vẫn vui vẻ.

Sương mù tản đi, số mệnh của ai đó đang thay đổi.

Sau khi xảy ra chuyện trước linh đường, Thịnh Lam bị Phục Linh mạnh mẽ yêu cầu ở lại trong biệt thự nhà họ Đồng, Tiểu Hỗ cũng đến đây.

Đối với đứa nhỏ mà nói, có ăn chính là thứ tốt nhất.

Vừa nhìn thấy Tiểu Hỗ đáng yêu khéo léo, Đồng phu nhân liền thích thú cười tươi như hoa, ngày nào cũng liếc tới liếc lui nhìn bụng Phục Linh, giống như là không thể chờ đợi được nữa, muốn nhìn thấy cháu nội của mình.

Mà cháu nội còn chưa có ra đời, bà có muốn cũng không được.

Kết quả là, bà đem tất cả tình thương của bà nội chuyển hết lên người Tiểu Hỗ.

Mỗi ngày đều cho cậu ăn điểm tâm ngon ngọt, sau đó dẫn cậu ra ngoài vườn chơi, đến phòng bếp ăn này nọ, làm cho Tiểu Hỗ cảm thấy cả đời này chưa từng vui vẻ đến như vậy, cả ngày kêu bà nội không ngừng, làm cho Đồng phu nhân cười đến không thấy ánh mặt trời.

Mà sau hôm đó, Thịnh Lam chỉ an tĩnh sống trong nhà họ Đồng, trừ ăn cơm ra thì chính là trầm mặc ngồi trong sân.

Nhìn thấy nụ cười và ánh mắt sáng lấp lánh của Tiểu Hỗ, dường như có chút ánh sáng dẫn lối cô thoát ra khỏi sương mù, Phục Linh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, không có chút xíu hình tượng nào, nghe Thịnh Lam nói.

“Hình như đây là lần đầu tôi nhìn thấy Tiểu Hỗ vui vẻ như vậy, cũng may, nó còn nhỏ, không biết cha mình đã đi rồi——”

Trái tim nhỏ bé của Phục Linh lập tức run rẩy, giống như cá chép đớp mồi, nhảy khỏi ghế.

Thịnh Lam cười ôn hoà: “Cô cẩn thận đứa nhỏ một chút, tôi nói ra những lời này không phải đang trách cô, chỉ là có cảm giác, hôm nay A Kiệt không có ở đây, tôi chỉ có thể dựa vào đứa nhỏ này mà cố gắng sống sót.”

Ánh mắt cô sáng ngời, phảng phất giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, cô nói: “Tôi sẽ không vì cái chết của A Kiệt mà ngu ngốc làm hại bản thân, ngược lại, tôi sẽ sống tốt hơn trước kia, để cho những người từng thiếu tôi, thiếu A Kiệt, phải trả lại toàn bộ.”

Bình minh từ từ dâng lên, Phục Linh ở trong sương mù, phảng phất nhìn thấy cảnh máu me đầm đìa giữa thủ đô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.