Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

Chương 129: Chương 129: Năm năm sau




Năm năm sau ——

Italy, Rome.

Ánh nắng nhàn nhạt chiếu rọi ở trên bờ cát, giống như là mang theo tình yêu ấm áp vung vãi ở bốn phía hoặc đứng hoặc nằm trên thân người.

Mà lúc này, mắt tất cả sinh vật phái nam trên bờ cát đều trừng lớn, nhóm đàn ông đeo kính mát ở đây cũng tháo xuống trong nháy mắt, giống như trong chớp mắt đó là một thứ vô cùng trân quý xinh đẹp.

Không phải phong cảnh, không phải đồ vật, mà chỉ là một người phụ nữ.

Đúng, một người phụ nữ, một người phụ nữ phong tao độc nhất vô nhị.

Toàn thân trên dưới của cô chỉ mặc bikini, chỗ tràn đầy mượt mà mềm mại kia giống như muốn nhảy ra ngoài ngay sau đó, làm cho đàn ông ở đây đều không khỏi cau mày suy tư, mà giải đất tam giác dưới bụng này, giống như là hoa anh túc, làm cho người ta liếc mắt nhìn liền say mê.

Ở trên bờ cát phụ nữ gần như đều mặc bikini, nhưng là không có một người nào mặc mà xinh đẹp, rực rỡ, chói mắt như cô ấy.

Người phụ nữ mang theo một chiếc kính mát lớn, che kín đôi mắt, làm cho người ta không nhìn thấy ở dưới kính đen đó là xinh đẹp rung động lòng người như thế nào, mà

chỉ thấy sống mũi cao thẳng và khóe môi đầy đặn hấp dẫn, cũng làm người ta nổi lên toan tính.

“Táo bạo!” Có người bất mãn lầm bầm một tiếng, mọi người thấy một người cũng có thân hình quyến rũ đi tới, người phụ nữ có khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ, mặc một bộ bikini xanh da trời, vóc người như ma quỷ này kết hợp với khuôn mặt tinh khiết, quả thật muốn mạng của đàn ông.

Có người hô to một tiếng ở đáy lòng, đây là muốn làm gì? Ban ngày đưa tới hai vị siêu cấp mỹ nữ, tối hôm nay về nhà không biết tốn bao nhiêu giấy, phải tìm bao nhiêu phụ nữ đây?

Nhưng làm cho lòng người ta tan nát cõi lòng, chính là một đứa trẻ mặc quần đùi siêu nhân màu đen đứng bên cạnh người phụ nữ mặc bikini xanh da trời này, một đứa trẻ cực kỳ xinh đẹp.

Từ chỗ xa như vậy hình như cũng có thể nhìn thấy lông mi của đứa trẻ có màu đen nhánh ở dưới ánh mặt trời, lại như cánh bướm vểnh lên, giống như là Thượng Đế ban cho một vật xinh đẹp nhất.

“Cô táo bạo cho tôi xem.” Mỹ nữ đeo kính mát khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau đó đi tới nói với đứa trẻ bên người: “Tranh Tranh, đi đi, khỏi phải đập đầu với mẹ con ở nơi này.”

Bé trai gọi là Tranh Tranh lập tức dùng tay trắng nõn đặt lên tay mỹ nữ đeo kính mát, sau đó cầm kính nhỏ dành riêng cho mình từ trên ghế nằm lên rồi đeo kính lên: “Đi thôi, vợ đại nhân.”

Khóe miệng người phụ nữ ở trên ghế đột nhiên co giật, người xung quanh ngã xuống một mảnh.

Mà mỹ nữ đeo kính mát cười cười, sau đó ôm lấy đứa bé: “Mạnh Vân Tranh, đây là ai dạy con hả?”

“Tối ngày hôm qua mẹ xem phim Hàn, nói là đập người sầm sầm, nghe xong những lời này liền đi ngủ mất, ngay cả cơm cũng không có nấu cho con ăn, may mà con tự mình tìm thấy mấy hộp đá bào lớn ăn cho đỡ thèm.”

Người xung quanh cũng cau mày lên đầu, không khỏi nhìn người phụ nữ mặc bikini màu xanh da trời này nghiêm túc hơn mấy phần.

“Chỉ là may mà mẹ còn có lương tâm, ngủ thẳng đến nửa đêm đột nhiên mộng du, đi tới tủ lạnh cầm sandwich, sau đó gọi con tỉnh dậy, hai mắt vẫn nhắm, tay cầm sandwich, dì Chân, quá đáng sợ, con muốn ngủ cùng với dì.”

Mỹ nữ cầm kính mát lại, ánh mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ nói: “Mạnh tiểu thư, cô có thể mặc kệ chính cô, nhưng nếu như cô mặc kệ con nuôi của tôi, tôi liền dẫn bé đi chỗ khác.”

“Xin cứ tự nhiên.”

Sau đó, cô liền ngủ thiếp đi ở ngay dưới bầu trời đầy nắng rực rỡ này.

Người phụ nữ quay đầu đi nhìn đứa bé, đứa bé bất đắc dĩ buông tay ra.

“Đi chết đi.” Có người hung ác để lại một câu nói, sau đó liền đi mất.

Đôi mắt vẫn nhắm lại của người phụ nữ đột nhiên mở ra, gương mặt thanh thuần xinh đẹp này, chính là Mạnh Phục Linh thiếu chút nữa mất mạng trong vụ nổ năm năm trước.

Giữa vụ nổ năm năm trước, ở trong lửa cháy hừng hực cô nhìn thấy Đồng Trác Khiêm chạy đến, cô không biết đó là loại cảm nhận như thế nào.

Cô cho là mọi người nhà họ Đồng xem cô là người mình, cho nên nguyện ý tin tưởng lo lắng vì bọn họ, chỉ là cuối cùng đổi là chỉ là ánh mắt lạnh lẽo còn có cái chết mất cận kề.

Trong vô số ngày đêm, ở dưới đêm tối đen, cô nuốt từng giọt lệ chảy xuống ngược trở lại.

Ở thời điểm mảnh chỉ treo chuông, là Hoa Chân cứu cô, khi đó, đúng lúc Hoa Chân và Lạc Lịch vào tới chỗ ở của nhà họ Đồng, bởi vì Hoa Chân có chút nợ cũ cần tính toán với Kim gia, cho nên do thám biết hắn đang ở chỗ nhà họ Đồng liền tới đây, không khéo lại gặp một màn này.

Mặc dù cô không chết, nhưng dư âm vụ nổ mạnh cắt đứt xương, đứa nhỏ trong bụng thiếu chtu nữa cũng không còn, may mà Lạc Lịch tìm bác sĩ nổi danh nhất trên thế giới tới, cứu chữa cho cô, cho nên trong vòng mấy tháng cuối cùng của thai kì cô đều vượt qua ở trong bệnh viện, chưa từng đi ra ngoài một bước.

Phục Linh từng cho rằng cô là một người hoạt bát hiếu động, tuyệt đối không nhịn được muốn đi ra ngoài, nhưng mà không có, cô rất an tĩnh ở trong bệnh viện vượt qua thời gian mang thai cuối cùng.

Sau đó cô sinh vào một buổi sáng.

Là một bé trai.

Cô đặt tên bé là Mạnh Vân Tranh, không có ý nghĩa gì, chính là rất dễ nghe.

Ban ngày phơi xong rồi tắm nắng, Phục Linh thoạt nhìn rất không có tinh thần đi ăn bữa ăn tối với Hoa Chân, liền đi về chỗ ở bây giờ của mình trước.

Tranh Tranh đã ngủ rồi, cũng là Hoa Chân yên tĩnh ôm bé, cô (HC) từ từ bị Lạc Lịch làm xúc động, sau đó cởi bộ quần áo kỳ lạ này ra, nhưng có một số việc nên làm thì vẫn phải làm.

Bởi vì quá mức nhàm chán.

Mà Hoa Chân cô có thể làm, cũng chỉ là giết người mà thôi.

Thay quần áo xong đi ra, lại thấy Phục Linh mặc quần áo đi hộp đêm xong, một bộ váy màu đen bọc lấy dáng người có lồi có lõm của cô ấy, giống như là hoa anh túc có độc trong đêm tối.

Việc đời thay đổi nhiều năm như vậy, người phụ nữ đơn thuần trái tim trong sáng cuối cùng đã biến mất vào năm đó, cô biết cô ấy bị thiêu đốt hoàn toàn ở trong cuộc hỏa hoạn đó, năm năm này cô ây vẫn tự tê liệt chính mình để trải qua.

Phục Linh huýt sáo một hơi: "Đi thôi."

Trên xe thể thao Lamborghini số lượng giới hạn của mình, di chuyển thành một đường cong xinh đẹp ở trong đêm quá ồn ào.

Sau nửa giờ, xe dừng lại ở hội sở giải trí nổi tiếng nhất Italy, nhìn thấy chiếc xe nổi tiếng dừng lại, em trai nhỏ ở bãi đậu xe lập tức tiến lên chào hỏi, trong nháy mắt nhìn thấy cửa xe mở ra kia, dường như nước miếng đều đã chảy ở trên mặt đất, xem ra rất choáng váng.

"Xoa nước miếng của cậu đi." Phục Linh buồn cười nói, sau đó sống lưng thẳng tắp, cổ ưu nhã đứng thẳng thành một độ cong duyên dáng, sau đó uốn cong, nhếch môi cười, quyến rũ chúng sinh.

"Tiểu thư, xin hỏi cô có đặt phòng trước không?"

Phục Linh mở khóe miệng điên đảo chúng sinh cười một tiếng: "Tôi muốn ngồi ở đại sảnh một chút, làm phiền anh dẫn tôi đi."

Nhân viên phục vụ nhất thời bị mê hoặc không tìm được phương hướng, lập tức gật đầu một cái liền dẫn Phục Linh đi tới đại sảnh.

Nhìn xung quanh nơi này một cái, Phục Linh không khỏi chép miệng.

Không hổ là chỗ ăn chơi nổi tiếng nhất Italy, khắp nơi đều lắp đặt thiết bị giống như hoàng cung, thủy tinh giẫm ở dưới mặt đất này là từng viên được khai thác ở Nam Phi, mà từng cái đèn trang trí trên trần nhà đều là kim loại hiếm và kim cương ghép lại mà thành, nhìn cả phòng này, Phục Linh không khỏi phỏng đoán, rốt cuộc người sau lưng này *** có nhiều tiền mới có thể làm ra nơi biến thái như vậy.

Đến rồi!

Nhân viên phục vụ kéo cửa đại sảnh ra, sau đó khom lưng mỉm cười: "Tiểu thư xinh đẹp, chúc cô chơi vui vẻ."

Phục Linh cười duyên một tiếng, sờ soạng da mặt anh ta một cái, sau đó móc ra mấy tờ tiền giấy từ trong ví đặt ở túi trước ngực của anh ta: "Anh đẹp trai, làn da của anh tốt thật."

Chờ thời điểm hồn nhân viên phục vụ tỉnh lại từ cú chạm dịu dàng mềm mại như không xương, đã không thấy bóng dáng của Phục Linh, sau đó mới tránh ra.

Phục Linh gọi một ly Kaz Blues rồi đường hoàng ngồi xuống ở trên quầy bar như vậy, nhìn mọi người phía dưới.

Lúc chợt, âm nhạc càng lớn thêm, Phục Linh cũng bắt đầu chuyển động theo, mà không biết từ lúc nào, DJ trên sân khấu đã đổi thành Hoa Chân, người phụ nữ kia thật sự không phải là người, cái gì cũng biết, nắm bắt cái gì tới cái gì, xem ra có lúc làm cho người ta cực kỳ khó chịu.

Hoa Chân cho Phục Linh một ánh mắt, Phục Linh hiểu rõ gật đầu, tiếp tục đong đưa thân thể.

Cửa chính đột nhiên bị một đám người áo đen mở ra, người đàn ông mặc áo khoác màu đen, trên đỉnh đầu đội mũ hiệp sĩ, thoạt nhìn dáng vẻ vô cùng thân sĩ, nhưng điều kiện tiên quyết là bạn phải bỏ qua khí thế mãnh liệt và ánh mắt âm trầm của người đàn ông này.

"Quá ồn rồi!" Người đàn ông kia đột nhiên nhẹ nhàng nói ra.

"Bùm ——" Một tiếng súng đột nhiên vang lên ở trên cao, tất cả mọi người dừng động tác lại, tiếng nhạc cũng dừng lại, nhưng lại có một người vẫn điều khiển âm nhạc ở chỗ cũ, đó là Hoa Chân.

Mà còn có một người đang nhảy say sưa, đó là Phục Linh.

Ở đây cũng có người có thân phận địa vị, nhưng lại thay đổi sắc mặt trong nháy mắt này, giống như là nhìn thấy ma quỷ.

Người đàn ông nhìn lại có thể có người nhìn không nhìn anh, tức giận nhất thời mọc lan tràn, cầm lấy súng từ trong tay thủ hạ liền trực tiếp hướng về phía Hoa Chân đang điều khiển âm nhạc, mà trong nháy mắt đó, Hoa Chân quay đầu, mị hoặc cười một tiếng, giống như là mẫu đơn nở rộ, ở một mảnh xinh đẹp trung độc lĩnh phong tao.

Người đàn ông chấn động, đột nhiên cười nhan hiểm, báu vật, nhưng không nỡ giết.

Mà đầu súng của anh lại chuyển hướng tới Phục Linh, chỉ thấy được khuôn mặt cô giống như mị hoặc vô biên, dáng người quyến rũ, còn có điệu nhảy giống như ma nhập này.

Người đàn ông cười cười, sau đó bỏ súng xuống.

Anh cảm thấy hôm nay tới nơi này, cũng coi như không lãng phí thời gian, bằng không làm sao có thể gặp được hai báu vật này.

Không khí lạnh lẽo hình như từ bốn phía truyền đến, người đàn ông xoay người rời đi, chỉ để lại một lời nói nhàn nhạt: "Đưa các cô ấy đến trước mặt tôi."

"Vâng!"

Cửa chính lại bị người ta cung kính kéo ra, người đàn ông rời đi trong nháy mắt.

Sàn nhảy khôi phục lại tiếng ồn ào trong nháy mắt, chờ khi người áo đen đi qua, đã không thấy bóng dáng của Hoa Chân.

Còn đối với bọn họ mà nói, nếu như không tìm được hai người người phụ nữ kia thì thật sự không biết hậu quả như thế nào.

Nhưng mà, cũng may, Mạnh Phục Linh vẫn còn ở đó.

Cô vẫn đong đưa thân thể xinh đẹp ở chỗ cũ, giống như là không có dùng hết hơi sức.

Có hai tay của người đặt ngay ở trên vai của cô, Phục Linh khó chịu nhíu mày, sau đó dùng tư thế rất khinh thường đánh rớt bàn tay đặt ở trên bả vai cô, sau đó dừng khiêu vũ lại, xoay người nhìn nhóm người khách không mời mà đến trước mắt này.

"Anh đẹp trai, tìm tôi có việc gì sao? Hả?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.