Phục Linh không tin.
Cô không tin lòng người thật sự có thể tàn nhẫn như thế, có thể phanh thây một người rồi nấu thành thức ăn, sau đó công khai đặt ở trước mặt cô.
Nhưng tay của cô cũng hơi run rẩy.
"Cô ăn đi, sao không ăn vậy?" Kim gia vẫn cười híp mắt nhìn cô như cũ, giống như có chút không hiểu chính người này bảo hắn làm thịt La Hoa Long hầm ăn, mà bây giờ hầm cách thủy xong rồi lại không ăn.
"Anh cút đi!"
Bỗng dưng, Phục Linh dốc cạn sức lực rống lên một tiếng, sau đó cô đột nhiên quay người bỏ chạy lên trên lầu.
Cô tin.
Dựa vào nụ cười kì lạ kia của Kim gia, cô tin rồi.
Rõ ràng cô đã biết tính tình người này thay đổi thất thường và cực kỳ biến thái, đáng sợ, còn có cái gì mà hắn làm không được.
Súng!
Cô nhớ, trước kia Đồng Trác Khiêm đã từng để một khẩu súng ở trong phòng, hiện tại cô muốn đi ra ngoài, giết chết tên điên kia, nếu như hắn không chết, thì cô sẽ bị bức đến điên.
Tất cả đồ trên bàn đều bị xáo trộn, Phục Linh tìm kiếm giống như mê muội, tìm kiếm ở trong tủ quần áo, ở trong bàn, hồi lâu vẫn chưa tìm được.
Mà bây giờ cô không dám đi xuống, sao cô có thể bốc đồng rống lên một tiếng khác thường như vậy, ngộ nhỡ lúc này cô đi xuống hắn trực tiếp làm thịt cô thì phải làm sao đây.
Nhưng mà Đồng phu nhân vẫn còn ở phía dưới.
Cô có chút vô lực mà ngã ở trên gối đầu, đột nhiên trong mắt lại hiện lên ánh sáng, hình như phía dưới gối đầu có một cây súng chống đỡ đầu của cô, cô đột nhiên xoay người, lấy gối đầu ra, kéo ra một tầng một tầng drap giường thì nhìn thấy súng nhỏ màu đen kia.
Phục Linh cầm cây súng lên, tay cũng có chút run rẩy ——
"A ——"
Đột nhiên một tiếng thét kinh hãi từ dưới lầu truyền lên, trong giọng nói Đồng phu nhân chứa đựng hoảng sợ và lo lắng.
Hô to một tiếng, Phục Linh mở cửa ra liền đi xuống.
Mặc dù trong lòng có chút sợ nhưng cô vẫn lấy can đảm đi về phía trước, trong phòng khách trừ chậu thịt làm cho người ta muốn nôn mửa ở bên ngoài thì không có bất cứ người nào.
Mà trong phòng bếp lại truyền đến âm thanh đồ đạc rơi xuống đất, làm cho người ta nghe được mà run sợ trong lòng.
Phục Linh cắn răng một cái, sau đó mở cửa ra, hai tay nắm chặt súng liền trực tiếp nhắm ngay người đầu tiên trong tầm mắt: "Không được cử động."
Sau đó, cô khiếp sợ há to miệng, thật giống như có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Đôi tay Đồng phu nhân bị giữ chặt trên bàn ở phòng bếp, mà trên đất là món ăn và gia vị đã bừa bộn không chịu nổi, mà bộ dáng Kim gia vẫn cười híp mắt quỷ dị như cũ, nhưng tay phải của hắn lại gắt gao bóp chặt cổ của Đồng phu nhân, khiến mặt của Đồng phu nhân chỉ một thoáng liền biến thành màu gan heo.
Phục Linh hung tợn nói: "Anh buông bà ấy ra, nếu không tôi sẽ nổ súng."
"Tôi không thích người khác quấy rầy tôi, rất không may, cô lại quấy rầy tôi, cho nên cô phải dùng cái chết để chuộc tội."
"Nếu anh không buông ra, tôi lập tức nổ súng."
Mắt lạnh của Kim gia nhíu lại rồi nói: "Đạn cũng không thể gây thương tổn tôi được."
Thật không?
Phục Linh cười lạnh ở trong lòng một tiếng, run rẩy trong lòng từ từ bị cô ép xuống, cô nhìn Đồng phu nhân sắp thở không thông, cắt ngang suy nghĩ trong nháy mắt, nhắm mắt lại, ngón tay đột nhiên nắm lấy cò súng, sau đó đè xuống ——
Bùm ——
Đạn bắn ra, Phục Linh dường như ngửi thấy mùi khói thuốc súng nhàn nhạt.
Nhưng cuối cùng sau khi tiếng súng kia vang lên, đúng là không có một chút âm thanh khác nữa.
Phục Linh hơi mở mắt, lại khó tin há to miệng lần nữa, trợn tròn cặp mắt.
"Khụ khụ ——"Tay Kim gia bỗng nhiên buông Đồng phu nhân xuống, bởi vì thiếu dưỡng khí nên Đồng phu nhân yếu đuối nằm ở trên đất ho khan không ngừng.
Mà ở giữa ngón tay Kim gia rõ ràng đang kẹp một đầu đạn tròn màu vàng, trong nháy mắt đó Phục Linh suýt nữa muốn thét chói tai ra ngoài.
Mẹ nó đây là quái vật sao?
"Cô —— chọc giận tôi rồi." Kim gia bình tĩnh nói xong, sau đó đôi tay đặt ở bên quần khảm giấy mạ vàng, từng bước từng bước đi về phía Phục Linh.
Phục Linh không tự chủ được lui về phía sau.
Sau đó cô không thể lui được nữa, rốt cuộc chống đỡ dọc theo mép cửa.
Kim gia theo cửa bị Phục Linh mở ra nhìn sang, chỉ vào chậu thịt trên bàn nói: "Hôm qua cảm thấy cô nói những lời kia rất có lý, vì vậy, cô kêu tôi đem tên mập mạp kia làm thịt hầm, tôi liền làm theo, nhưng cô lại không ăn, mà bây giờ, tôi cũng chỉ là dọn dẹp một người quấy rầy tôi nên đáng chết, thế nhưng cô vọng tưởng dùng vật này để đả thương tôi, xem ra chúng ta cũng không phải là châu chấu trên cùng một sợi dây."
Phục Linh có chút thấp thỏm lo âu, dường như biết là người ở trước mắt này đang tính toán cái gì.
Mà từ trước đến giờ chỗ ở của nhà họ Đồng đều canh gác rất nghiêm ngặt, vào giờ phút này trừ Đồng phu nhân và Phục Linh bên ngoài, hẳn là sẽ không một người nào xuất hiện nữa.
Phục Linh có chút nghi ngờ, còn chưa kịp suy nghĩ, phía trước lại truyền đến giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng của Kim gia.
"Vậy tôi, không thể làm gì khác hơn là giải quyết cô, bỏ bớt phiền lòng của tôi ——" Trong phút chốc, bàn tay thon dài da thịt trắng nõn của hắn liền đánh úp tới cổ mảnh khảnh của Phục Linh, trong nháy mắt nắm rất chặt.
Phục Linh bắt đầu giãy giụa, trong nháy mắt trong lồng ngực không cách nào hô hấp được, để cho cô vô cùng khó chịu.
Trong lúc mơ hồ, cô giống như nhìn Đồng phu nhân bởi vì hoảng sợ dữ dội mà té xỉu mất đi ý thức trên đất, hình như bốn phía có tiếng xe và tiếng người từ xa đến gần.
Đạn bay ra khỏi nòng, thậm chí còn xen lẫn tiếng binh khí.
Một chút không khí cuối cùng trong lồng ngực giống như cũng đã dùng hết, không có gì xuống dưới cả.
Là muốn chết rồi sao?
Phục Linh không biết, tự cảm thấy ý thức của mình bắt đầu trôi đi mất từng chút từng chút một giống như nước chảy.
Trước mắt của cô có một mảnh sương trắng, trong lúc mông lung, cô nhìn thấy bộ dạng mình lúc gặp Đồng Trác Khiêm lần đầu, giống như là bóng đêm cũng say, mới để cho trò cười hoang đường này cuối cùng lại có kết quả.
Sau đó hình ảnh chuyển một cái, đây là lúc cô tìm kiếm anh trong câu lạc bộ, anh ném quần của cô, liền trực tiếp ném vào trên đầu Tề Phàm.
Không! Là Tề Tiểu Chấn, hình như cũng không phải, là Tề Phàm.
Tóm lại cô nhớ không rõ.
Cuối cùng, cô cô đơn trở lại, mỗi sáng sớm tỉnh lại đều là một thân một mình nằm ở trên giường lớn, ở ban đêm người đối với cô tốt như vậy ấm áp như vậy, nhưng vừa đến buổi sáng liền rời đi.
Để cho cô cũng từ từ bắt đầu giống như oán phụ mất mác.
Sau đó —— cô khôi phục lại ý thức, ở giữa sương khói mịt mù và khói thuốc súng, cô nhìn thấy than thủ Kim gia linh hoạt không hãi sợ đạn lấy đi từng sinh mạng ở trong đám người.
Cô quay đầu lại, Đồng phu nhân đã biến mất không thấy.
Nghi ngờ trong lòng cô càng lúc càng lớn dần, sau đó tầm mắt của cô có thể nhìn được, người đứng ở bên ngoài là Đồng lão gia toàn thân mặc tây trang.
Thân thể của ông thẳng tắp, cứng cỏi giống như là tùng bách quanh năm không ngã trên núi Trường Bạch, ánh mắt của ông hoặc như là chim ưng sắc bén, lạnh lùng giống như là trong một vũng đầm băng lạnh lẽo nhất.
Mà phía sau ông, hai người binh lính đỡ lấy Đồng phu nhân đã hôn mê.
Mà không có ai nhìn thấy cô đang trốn ở góc phòng, hi vọng có người tới cứu cô.
Thời khắc họ cứu Đồng phu nhân đi, chắc hẳn chính là trong lúc Kim gia gắt gao siết chặt cổ cô.
"Nổ tung biệt thự!" Đó là giọng nói lạnh lẽo của Đồng lão gia, cũng không nhìn cô một cái, giống như cô là một người xa lạ.
Lòng của Phục Linh đột nhiên có chút lạnh, rõ ràng mặc quần áo giữ ấm, toàn thân lại giống như run rẩy lên.
Đồng Trác Khiêm, Đồng Trác Khiêm.
Sao anh lại không ở đây?
Là không dám tới gặp em sao?
Cha của anh muốn giết em! Không, phải là đã có kế hoạch muốn giết em từ trước rồi, chỉ muốn dùng em làm mồi nhử nhân vật khổng lồ phía sau nhà họ La.
Có mùi khét kéo tới, trong phòng khách to như thế, Kim gia vẫn còn liều mạng ở trong đám người đội cảm tử, nhưng cũng biết có gì đó không đúng, muốn lập tức rời đi, lại bị người đánh tới liên tiếp chặn bước chân.
Phục Linh cười một tiếng, lại cười đến mức có thương tích, lập tức cháy lên ngọn lửa hình như là từ trong lòng của cô xẹt qua mặt, từ đó lưu lại một vết thương vĩnh viễn cũng không khép lại được.
Em còn một mực mong đợi, không lâu sau nữa, em thuận lợi trở thành vợ của anh, mà bây giờ đón tiếp em đây, cũng chỉ là cái chết.
"Oanh ——"
Tiếng nổ mạnh vang lên, Phục Linh nở nụ cười tươi như hoa ở giữa lửa khói, giống như là một đóa mẫu đơn cô độc tịch mịch nở rộ, rực rỡ ngày xưa đã không thấy, chỉ còn dư lại cô đơn.
"Phục Linh ——" Ở nơi xa, có người kêu lên, hình như là âm thanh xé rách cổ họng.
Là Đồng Trác Khiêm.
Nóng rực và đau đớn đánh úp tới, nhưng Phục Linh không có kêu đau và gào khóc một tiếng, chỉ là hướng ngọn nguồn giọng nói kia, kêu một tiếng, giống như xuyên thấu qua ngọn lửa, xuyên thấu qua không khí.
"Đồng Trác Khiêm, anh lừa em ——"
"Oanh ——" Trong nháy mắt ngọn lửa bùng cháy tới đây, tiếng vang liên miên oanh tạc, khiến chỗ ở của nhà họ Đồng trong nháy mắt trở thành một đống hoang tàn.
"Anh không có ——" Nói xong câu đó, anh từ thành phố gần biên giới chạy về, cuối cùng vẫn không thể nào cứu được người anh yêu.
Phốc một hớp, máu tươi từ trong cơ thể anh lên tới trong miệng, sau đó phun ra ngoài, giống như là một mảnh mưa xinh đẹp, anh nặng nề té xuống.
Linh hồn giống như bắt đầu u ám, giống như sắp biến mất từ giờ khắc này.
Dương như trong cơ thể có một ngọn lửa, ra sức thiêu đốt một chút lý trí còn sót lại ở trong lòng anh, nhưng tình cảnh rõ ràng như thế, tình cảnh làm cho người ta tan nát cõi lòng như vậy, anh lại vẫn còn tự nói với mình, là giả thôi, là nằm mơ thôi.
Là mơ, vậy nếu như đã tỉnh lại, sao còn là mơ đây?
"Lập tức đưa thiếu gia đi bệnh viện."
"Tại sao?" Hình như cổ họng anh cũng khàn khàn rồi, cả người giống như bị rút đi linh hồn, tư tưởng và thân thể đều ở đây trong ngọn lửa cháy bừng bừng.
"Tại sao, không làm như vậy thì có thể giết được Kim gia sao?"
"Nhưng cô ấy là vợ của con, đứa bé trong bụng là con của con."
"Trác Khiêm, con còn trẻ, với gia thế của nhà họ Đồng, tuyệt đối không thiếu phụ nữ và đứa bé cho con."
"Tại sao chọn cô ấy?"
"Cô ấy rất thông minh."
"Con tình nguyện cô là cái kẻ ngu ngốc."
"Đây là vận mệnh của cô ấy."
"Như vậy, từ nay về sau Đồng Trác Khiêm con không có một chút quan hệ với nhà họ Đồng, đây cũng là vận mệnh của con."
"Khốn kiếp ——"
Sau một buổi trưa, thời gian hai cha con bình tĩnh nói chuyện cũng không có kéo dài lâu, cuối cùng Đồng lão gia nhìn thấy chỉ là sống lưng thẳng tắp của con trai mình, ông vẫn cho là mình không có sai như cũ.
Ông oai phong cả đời, trong quân đội có danh tiếng rất lớn, không thể nào bởi vì một nhà họ La nổi lên, liền yên thần, bởi vì chính mình từ từ già đi liền thỏa hiệp, cái ông muốn chỉ là quyền lợi độc nhất vô nhị.
Mà hy sinh một người phụ nữ và đứa bé thì tính là gì.
"Thủ trưởng, thiếu gia nơi đó ——"
"Nó sẽ trở về ——"
——
"Tin tưởng tôi, ông ấy muốn làm gì, tôi đều sẽ ngăn cản, nguyện vọng của ông ấy, tôi sẽ hủy diệt từng cái một, ông ấy là cha của tôi, tôi không thể giết ông ấy để báo thù cho Phục Linh, mà tôi luôn có thể để cho ông ấy hối hận vì tất cả việc làm hôm nay."
Đây là lần cuối cùng Bùi Uyên thấy Đồng Trác Khiêm, nói lời nói hời hợt kia, từ ngày đó về sau, anh không còn có nghe bất kỳ tin đồn nào về thiên chi kiêu tử, cũng chưa từng gặp qua anh ấy ở trong quân đội.
Đồng lão gia cho là anh sẽ hiểu rõ ràng rất nhanh rồi trở về, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có.