Sau chuyện con trai phó thị trưởng bị phục kích, không khí ở thủ đô trở nên u ám quỷ dị.
Nửa tháng sau, Phục Linh đang ngây ngô trong căn biệt thự yên tĩnh, khi hoàng hôn xuống thì tin tức Mẫn Văn Quân tỉnh lại từ trong bệnh viện truyền đến.
Nhân lúc Đồng Trác Khiêm không có ở nhà, Phục Linh vơ vội đồ đạc, cẩn thận tránh né các trạm gác trốn ra ngoài.
Gần đây, ở thủ đô luôn mưa lớn, mưa chỉ mới tạnh được một lát vào hôm nay, bên ngoài biệt thự nhà họ Đồng vẫn còn ướt dầm dề, Phục Linh trên chân còn mang dép bước từng bước một, cho dù đã cố gắng ẩn núp nhưng vẫn phát ra tiếng động.
Dứt khoát tùy tiện chạy ra ngoài, sau đó vẫy tay gọi một chiếc taxi, mau chóng chạy tới bệnh viện Mary.
Trên đường mưa lại bắt đầu rơi do không khí lạnh quá nhanh, không khí ở thủ đô cả ngày nay đều dày đặc sương mù, tựa như cuộc sống trên những tầng mây.
Có chút gió lạnh thổi vào, Phục Linh nhịn không được ho khan hai tiếng.
Tài xế ngồi phía trước liếc nhìn kính chiếu hậu rồi hỏi: “Tiểu thư, cô ra ngoài sao không mặc nhiều một chút? Tốt nhất nên mang theo cái khẩu trang, thời tiết thủ đô mấy ngày nay rất không tốt.”
“Cảm ơn.” Lễ phép gật đầu một cái, Phục Linh thấy rốt cuộc đã đi xa được một chút, bắt đầu cảm thấy nhàm chán, nghiêng đầu tới cửa sổ xe nhìn cảnh sắc chạy ngược bên ngoài.
Mà cũng chính cái nhìn thoáng qua kia làm cho Phục Linh nhất thời chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Lòng cô như trùng xuống, tim đập loạn, cô lấy tay đè lên ngực động viên chính mình, cố gắng tỉnh táo lại.
Trong kính chiếu hậu, cô nhìn thấy một chiếc xe Santana màu đen theo sát phía sau chiếc taxi, đó cũng không phải loại xe quý gì, thậm chí nhìn còn có chút cũ, số xe chạy phía sau chiếc taxi cũng không ít, mà điều quỷ dị nhất làm cho người ta sợ hãi chính là tia laser màu đỏ chợt léo lên sau tấm kính thủy tinh.
Cô quay lưng về phía ánh đèn, ở khoảng cách xa như vậy cô cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương đánh úp tới, giống như có một con rắn đuôi chuông đang bò trên cổ cô.
Phục Linh dám thề với trời, cái tia màu đỏ kia nếu không phải là súng quét laser, ***cô sau này sinh con sẽ không có mông.
Trong lòng tuy đã đánh trống ầm lên nhưng cũng không dám lơi lỏng tí nào.
Phục Linh hiện tại thật sự muốn chết, sớm biết như vậy đã nghe lời Đồng Trác Khiêm ngoan ngoãn ở trong nhà đợi, nếu không cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Thật là xui xẻo năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều, ghê tởm hơn chính là tất cả đều giống nhau.
“Bác tài.” Phục Linh đột nhiên hô to khiến cho tài xế đang chuyên tâm lái xe ngẩn ra, sau đó mới hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì sao?”
“Lập tức chạy tới buổi biểu diễn ở dạ tiệc tại thủ đô.”
Tài xế sửng sốt: “Nhưng bây giờ đang ở trên đường quốc lộ.”
Quốc lộ cách dạ tiệc tuy không xa nhưng đường đi khá ngoằn ngoèo, coi như có là cao thủ chạy xe cũng sẽ có lúc đi nhầm đường.
Nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc không muốn đi quanh co của tài xế, Phục Linh cắn răng, một tay kéo cổ áo, hai mắt đẫm nước, rưng rung nói: “Bác tài, có nhìn thấy chiếc Santana màu đen kia không?”
Tài xế ngây ra lần nữa, liếc nhìn trong kính chiếu hậu: “Thấy, phải nói thấy rất rõ.”
Phục Linh cười một tiếng, có chút nể phục “ánh mắt đặc biệt” của bác tài này, sau đó nói: “Bác tài, thật ra người trong xe đó là người đàn ông của tôi.”
Thì ra là một vị mỹ nữ xinh đẹp đã lập gia đình? Nhưng tại sao vị mỹ nữ này khi nhắc đến người đàn ông của mình lại có bộ dáng hai mắt đẫm lệ như vậy? Chẳng lẽ?
Nhìn thấy Phục Linh bộc lộ thần thái thương tâm, tài xế đang muốn nói chuyện lại bị Phục Linh giành trước: “Bác tài, tôi còn đang mang thai.”
Những lời này làm cho khéo miệng tài xế hơi rút gân, cô mang thai thì liên quan gì đến tôi?
“Năm đó mười tám tuổi tôi lấy anh ta, sinh cho anh ta một đứa con gái, ai ngờ anh ta thích con trai nên đã bắt đầu hành hạ tôi, thật vất vả bây giờ mới có thai thêm lần nữa, anh ta sống chết đòi đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra, kết quả cho ra có thể là con gái thế nên anh ta đã đánh tôi, cho đến hôm nay, hôm nay______”nói đến đây, Phục Linh cũng không khỏi bị chính lời nói của mình làm cho cảm động, nhất thời nước mắt rớt xuống: “Hôm nay anh ta dẫn theo một người phụ nữ về nhà, hai người họ đều muốn giết chết con tôi….. Mẹ tôi làm việc ở bệnh viện nên tôi muốn đi tìm bà ấy giúp đỡ, không ngờ anh ta đuổi theo, bảo là sẽ không để yên cho cả tôi và mẹ tôi, cho nên bác tài à, tôi không thể chạy tới bệnh viện được, tôi không thể hại mẹ tôi….”
Trong khoảnh khắc ấy, thế giới như mang theo cơn dông, bão tuyết tháng sáu, tài xế nghẹn ngào, nhiệt huyết sục sôi, hận không thể quay đầu đâm vào chiếc Santana kia cho nguôi đi tức giận trong lòng, chỉ thấy tài xế đột nhiên thay đổi đường đi, đi vào con đường thông thoáng ở phía đông quốc lộ.
“Tên cặn bả!” Sau khi quẹo sang đường khác, bác tài đột nhiên mắng, sau đó nhìn người phụ nữ mắt đẫm lệ ở trong gương chiếu hậu rồi quát lên: “Cô xinh đẹp như vậy mắt sao lại nhìn không rõ vậy? Thế nào lại tìm phải tên cầm thú như thế? Ôi chao, thật là rau cải trắng bị heo vây quanh.”
Phục Linh co quắp, ví dụ này thật quá kinh điển.
Bất quá có thể lừa gạt được một người uy vũ như vậy, thì cô cũng có thể đi đóng phim rồi, tùy tiện cũng nhận được cái giải Oscar phim ảnh gì đó.
Tâm tình Phục Linh ổn định lại đôi chút, cô nghiêng đầu nhìn về phía sau xe, lại phát hiện chiếc xe kia vẫn theo sát phía sau.
Tim tựa hồ cũng muốn nhảy ra ngoài.
“Bác tài, nhanh lên một chút có được không? Anh ta sắp đuổi kịp rồi?!” Phục Linh thúc giục, chợt thấy mặt bác tài đỏ lên, mang dáng vẻ kinh thường: “ Nhớ năm nào, ông đây cũng là một tay đua, thế nhưng xã hội quá ép người hiền lành, khiến cho tôi đây chỉ có thể làm tên tài xế ngốc hưởng lương, hiện tại cũng phải thể hiện cho tên đàn ông khốn khiếp kia của cô biết thế nào là lái xe.”
Trong nháy mắt, Phục Linh cảm thấy một cơn gió mãnh liệt tấp vào mặt, giống như là dao cắt làm cho cô đau cả mặt.
Xe trong chốc lát đã đi được thêm mấy trăm thước, Phục Linh nhất thời cảm thấy vô cùng nể phục người đàn ông trung niên ngồi trước mặt này.
Thật là cao thủ trong dân gian.
“Bác tài, lái xe rất tốt.” Rốt cuộc cắt đuôi được chiếc xe đằng sau, Phục Linh cao hứng hỏi thăm một chút.
Nhưng không ngờ người đàn ông lại thở dài một cái: “Lái xe tốt thì dùng được gì? Cũng không phải vẫn bị người ta coi thường, xem thường sao?”
Phục Linh cười một tiếng: “Bác tài, tôi nể phục bác, thật sự nể phục bác.”
Bất quá điều kiện tiên quyết là do cho đến bây giờ cô vẫn chưa được thấy bộ dáng đua xe của Đồng Trác Khiêm, người đàn ông kia có thể coi là thần tượng của bộ đội đặc chủng, kỹ thuật lái xe không thể quá kém cỏi được?
Cũng sẽ không.
“Đuổi kịp rồi.” Tài xế trầm giọng nói, kéo Phục Linh trở lại từ trong suy nghĩ, cô híp mắt nhìn về phía sau, tâm chợt nảy lên.
Thật là, chiếc xe đó gắn hỏa tiễn sao?
Trong nháy mắt cô nói chuyện, tia laser màu đỏ xuyên qua cửa kính phía sau chỉ thẳng vào gương mặt cô.
Phục Linh phát hiện liền ngập người ngồi xuống tránh, sau đó kêu lên: “Bác tài, cẩn thận phía sau.”
Oành một tiếng, đạn bắn ra, xuyên qua tấm kính, vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Tài xế cũng bị làm cho hoảng sợ không ít, toát ra một thân mồ hôi.
Xe trong nháy mắt cũng tăng đến tốc độ nhanh nhất, gió lạnh ùn ùn vang dội như sấm bên tai, làm nhiễu loạn suy nghĩ của Phục Linh.
Trong vòng mười mấy phút, tránh thoát, lại bị đuổi theo, tránh thoát, rồi lại bị đuổi theo làm lòng cô run sợ, rốt cuộc khi hoàng hôn hoàn toàn buông xuống, ánh đèn đêm hiện lên, chiếc taxi ngừng lại ở cửa dạ tiệc.
Chiếc Santana chạy sau đó cách chỗ Phục Linh đứng chỉ có một ngàn thước ngắn ngủi______
Phục Linh nhanh chóng xuống xe, sau đó đứng ở bên cạnh xe nói với tài xế,: “Bác tài, mau chạy đi.”
“Tiểu thư, người cần phải mau chạy là cô đó, không cần để ý đến tôi.”
Phục Linh im lặng nhìn trời, đem bỏ người này lại sao? Chờ đám người kia chạy tới, không biết sẽ đánh ông ra cái bộ dạng gì nữa, Phục Linh nhìn chiếc xe càng ngày càng gần, đang muốn kéo ông ấy chạy đi thì không ngờ tài xế lại đột nhiên oai phong lẫm liệt chạy ra ngoài, nắm lấy áo của Phục Linh kéo cô chạy vào bữa tiệc.
Dù sao ông cũng là đàn ông, hơn nữa tên kia lại là thứ đàn ông đánh phụ nữ khó gặp trên đời, ông trước kia cũng là binh lính, đạn dược gì cũng đều gặp qua cũng không khác bây giờ mấy.
“Bác tài, ông làm gì thế?”
Người đàn ông trung niên nghe vậy thì sảng lãng cười: “Cô là một phụ nữ lại còn đang mang thai làm sao có thể chạy được, bị người kia bắt được không lột da cô mới lạ, giúp người thì giúp đến cùng, tôi sẽ giúp cô.”
Trong lòng Phục Linh cảm động, đi qua hết sảnh lớn áo đột nhiên bị kéo lại.
“Chị Phục Linh?”
Phục Linh nghiêng đầu nhìn, lại là em gái Tiểu Nhạn khả ái, lập tức liền nói: “Hôm nay coi như chưa từng thấy chị.” Dứt lời nhanh chóng chạy đi.
Tiểu Nhạn ngẩn ra nói nhỏ: “Nhưng rõ ràng là đã gặp? Bên cạnh chị ấy còn có đàn ông? Người kia là ai, có chuyện gì? Chẳng lẽ là bị bắt gian tại trận, hiện đang chạy trối
chết?”
Thật giống như chứng minh cho suy suy đoán của cô, Phục Linh vừa chạy ngang qua cô khoảng nửa phút thì một đám đầu trâu có thể so sánh với lính đặc công xông vào.
Tiểu Nhạn tươi cười bước lên: “Xin chào, có thể giúp gì được cho mọi người sao?”
Bùm_____
Tiếng súng vừa vang lên, tên cầm đầu lạnh lùng đẩy Tiểu Nhạn ra, sau đó nhìn quét một vòng: “Người mới đi vào đâu?”
Tiểu Nhạn ngã xuống đất, cánh tay mềm mại bị đạn xuyên qua, toàn thân cô vì đau đớn mà co quắp kịch liệt, trán toát đầy mồ hôi lạnh, giống như một khắc sau sẽ chết.
“Có phải là một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ mang dép không?”
Dép? Thật ra không chú ý lắm, nhưng tài xế đích xác là một người đàn ông trung niên, tên cầm đầu hung hăng lôi người quản lý từ trong đám đông ra hỏi: “Người đâu?”
Người quản lý run cầm cập, chỉ vào Tiểu Nhạn đang nằm trên đất nói: “Mới vừa rồi, người phụ nữ kia nói với cô ấy một câu sau đó liền chạy mất, nhìn dáng vẻ rất quen.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Tiểu Nhạn trắng bệch, toàn thân phát run tựa như đã đoán được kết quả cuối cùng.
“Người ở đâu?” người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt âm lãnh làm cho Tiểu Nhạn phát run.
“Không….biết….”
Bùm một tiếng, tiếng súng lần nữa vang lên, một viên đạn xuyên qua cánh tay còn lại của Tiểu Nhạn, máu tươi vương đầy đất___________