Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

Chương 100: Chương 100: Sẽ không buông tay




Bình minh vừa bắt đầu nhưng sắc trời lại tối tăm, chính xác là đang trong mùa thu.

Mà trong lúc bình minh đang ló dạng này, tại sân bay đang nghênh đón hai người.

Một người là trên đầu buộc vô số bím tóc sừng dê, gương mặt trang điểm quỷ dị, nhất là trên người cùa cô ta đều mặc đồ màu đỏ, ai nhìn cũng mắc ói.

Mà người còn lại thì ngược lại, quần áo màu xanh dương trang nhã ngồi ngay ngắn trong khoang hạng nhất, những tiếp viên hàng không nữ hận không thể lập tức nhào tới.

Người phụ nữ kia thật tốt!

Đây là tất cả những người đàn ông nhìn vào bóng lưng của người ăn mặc quái dị kia nói, dáng người còn có cái mông vô cùng theo một tỉ lệ chuẩn mực, khiến cho những tên đàn ông đều nổi lên dục vọng hừng hực.

Nhưng, là do họ không nhìn ở chính diện thôi.

Người phụ nữ cúi đầu giống như đang nhìn cái gì, một tên đàn ông đang khép hờ đôi mắt đột nhiên nổi lên, sau đó đi tới, bộ dáng mập mạp hình như cười một cái đến mắt cũng không nhìn thấy.

Gã nhìn bóng lưng người phụ nữ mà muốn chảy nước miếng.

“Nếu có thể đè người phụ nữ này xuống muốn làm gì làm, là chuyện tốt cỡ nào?” Nói xong, gã cười đắm đuối, giống như là đã từng kinh nghiệm qua chuyện này.

Trong đầu liên tưởng, gã xoa xoa tay, bỉ ổi đi lên…

Gã càng chạy càng nhanh, cho đến khi tới sau lưng người phụ nữa, bàn tay phải lập tức đưa ra vỗ vỗ hai cái lên vai người phụ nữ.

Mà người kia bị bất ngờ không phòng bị quay đầu lại.

Trong phút chốc, trời đất như thay đổi, long trời lỡ đất cũng không bằng giờ phút này thất vọng và tức giận biết bao, chỉ thấy người phụ nữ trước mắt có dáng vẻ xinh đẹp tỉ lệ cân xứng kia quay đầu lại.

Bảng màu sắc là gì? Mặt mũi này là sao? Vừa rồi nhìn còn thấy đặc biệt mà màu tóc với bộ mặt này, y chang cây chổi lông gà.

Còn cách ăn mặt nữa?

Áo sơ mi đỏ thẫm, quần màu xanh lục? Con gà rừng nhà ai xúc chuồng đây?

Là con trai của phó thị trưởng Lý Phó Cương số một thành phố, Lý Hiển Song cảm thấy mình bị vũ nhục thật sâu sắc.

Gã biết rõ, mặc dù gã mập nhưng gương mặt lại đẹp.

Dáng người tốt thế mà gương mặt xấu vậy? Sao không trốn trong nhà đi? Sao đụng phải chân mày gã làm gì?

Con trai mập của phó thị trưởng Ký thấy người phía trước quay đầu tiếp tục đi bỗng dưng gã hô to: “Đứng lại.”

Người phụ nữ không quay đầu lại, tiếp tục nhấc đôi giày cao gót đi tiếp.

“Ngăn cô ta lại.” Tiếng nói vừa dứt, mấy tên đàn ông mặc đồ tây màu đen đeo kính râm bao vây bốn phía người phụ nữ.

Người phụ nữ bị buộc đứng lại, nắm cổ tay mình nhẹ nhàng thả lỏng gân cốt, trong nháy mắt âm thanh hoạt động cổ tay khiến người ta tê dại.

“Tránh ra.” Giọng nói người phụ nữ uyển chuyển mà có lực.

Âm thanh nghe mất hồn vô cùng, nhưng là người như vậy ***, nhìn thấy bóng lưng người phụ nữ này, lão Nhị không nghe lời, kết quả vừa mới tới đây lại bị sợ đi về.

Thật là *** giày vò con người.

Giết chết là xong.

Xấu như thế, chết một người coi như là diệt một tai họa cho vô số đàn ông.

“Tôi đếm một tiếng, không tránh ra thì tôi động thủ.”

Lý Hiển Song cười ha hả, đống thịt mỡ run run, đôi mắt nhỏ sắp thành một đường thẳng: “Ở cái thành phố này vẫn chưa có ai dám nói chuyện với tôi như vậy? Nhìn vóc người cô nên kéo về nhà, ở biệt thự tôi có một con chó chắc là nó sẽ thích.”

“Muốn chết.” Người phụ nữ đột nhiên quát một tiếng, bước lên trước đạp một phát nhanh chóng bay lên, mái tóc màu sắc rực rỡ bay tán loạn, phiêu dật như bay, nếu như mà có ánh mặt trời chói lóa nữa thì khẳng định là nữ thần giáng trần.

Lý Hiển Song vẫn còn đang sững sờ thì đột nhiên một đáy giày cản trở tầm mắt gã, nhanh chóng hạ xuống chính giữa mặt gã.

Một kích đó, có thể nói là rất nghiêm trọng.

Vệ sĩ bên cạnh nhìn nhìn lập tức tiến lên, người phụ nữ lấy bao hạt dưa trong ngực ra, một tay cầm vật nhọn sau đó dùng lực, toàn bộ hạt dưa bay ra ngoài.

Như là một đường thẳng, hoặc như là một nhát kiếm sát phạt, trong nhát mắt vật nhọn cắm vào vai trái tên vệ sĩ.

Đau đớn ập tới.

Lý Hiển Song bị người phụ nữ đạp lên mặt bỗng nhiên cảm thấy có một sức mạnh đánh tới mình, gương mặt gà vặn vẹo, co quắp mãnh liệt, giống như bị một chiếc xe tải đè nặng lên, sắc mặ gã tái nhợt, sau đó ho sặc sụa rồi phun ra mấy cái răng, trong đó bao gồm hai cái răng cửa mà gã yêu thích.

Lý Hiển Song như muốn ngất đi.

Đây chính là răng cửa, đây chính răng cửa chắn gió ngăn tai họa, làm sao không có được?

Người phụ nữ quái dị buông chân ra, chuyện chỉ trong nháy mắt thôi mà cả nhóm người nằm rên rỉ trên mặt đất, rên không ngừng nghỉ, thật nhức não.

Người phụ nữ chuẩn bị đi, Lý Hiển Song đột nhiên đứng lên che miệng lại, lớn tiếng nói: “Cô biết tôi là ai không?”

Người phụ nữ không trả lời cũng không quay đầu tiếp tục đi.

“Ba tôi là phó thị trưởng Lý Phó Cương….” Gã còn chưa nói xong một đôi giày cao gót đánh úp vào mặt gã.

Răng rắc một tiếng, gã nghe tiếng xương hàm bị gãy, đầu óc gã tối sầm lại.

Người phụ nữ trầm giọng nói: “Mày nói ba mày là ai?”

“Lý…Phó…”

“Cương!” Người phụ nữ giúp gã nói chữ cuối cùng sau đó âm trầm nở nụ cười, gương mặt càng quỷ dị, đột nhiên cầm cổ tay Lý Hiển Song bẻ một cái, xương tay gảy lìa, sức lực như một con rắn bò dài, xương cả người như muốn đứt lìa.

“Thật xin lỗi, xuống tay hơi nặng.”

Đau đớn mạnh bạo ập tới, Lý Hiển Song cảm thấy đôi tay không còn là của mình, đầu càng muốn hôn mê giống như sau một giây sẽ ngất đi.

“Cám ơn mày tiễn tới cửa.” Dứt lời, người phụ nữ đưa chân lên đá chân gã.

Âm thanh răng rắc như một nhịp điệu vang lên không ngừng.

Mà nhịp điệu này người nghe lại rợn cả tóc gáy.

Thời gian chỉ có một phút, mà vị thái tử mập của giới thượng lưu trong thành phố thương tích đầy mình, cộng thêm phân nửa xương cốt bị liệt.

Xem như tàn phế nửa phần cũng không sai.

Mà những tên vệ sĩ nằm dưới đất một hơi cũng không dám thở, chỉ sợ người phụ nữ tàn bạo này làm gảy xương bọn họ.

“Nói cho họ biết, Hoa Chân đã trở lại.”

Về phần nói cho người nào, chỉ có mình cô ta biết.

Mà mục đích của cô chỉ là muốn tạo nên một trận mưa tó gió lớn ở thành phố này thôi.

Không lâu sau khi xảy ra chuyện, phó thị trưởng đương nhiệm chạy tới hiện trường, thấy đứa con nhà mình như chó chết nằm trên mặt đất, lửa giận ùng ùng kéo tới chỉ muốn đốt cháy hết cái thành phố này, muốn tên hung thủ bị thêu cháy không còn mảnh vụn.

“Cuối cùng *** là ai làm?”

“Đúng vậy, cuối cùng *** là ai làm? Ép người như thế, có thật là hả hê lòng người?” Câu nói này xuất phát từ trong miệng của Mạnh tiểu thư đang ở trong nhà họ Đồng.

Vào giờ phút này, trên tay cô tầm tờ báo, mặt nở nụ cười, cười đến nỗi nước miếng muốn chảy ra, Đồng thiếu nhìn dáng vẻ của cô mà nhíu mày: “Chảy nước miếng kìa.”

“Gia ơi, em vui lắm đấy, em thật sự rất vui, nước miếng chảy cũng đúng.” Phục Linh cười hắc hắc không ngừng chỉ Lý Hiển Song bị đánh như một con chó trong tờ báo nói: “Xấu thế coi như xong đi, còn thường đến Dạ Yến tán gái, không cần biết là ai chỉ cần bị hắn nhắm trúng, không cần nói nhiều chắc chắn là trốn không thoát, nhớ ngày đó, còn nhắm trúng bà đây….”

Lời vừa nói xong Phục Linh liền cảm nhận có một không khí lạnh lẽo ệp tới, giống như đang lạc tới Bắc Cực.

“Ai ya, đau ụng quá.” Phục Linh làm bộ đau bụng không thoải mái vô cùng, Đồng thiếu nóng trong lòng, vội vàng ôm cô tính chạy tới bệnh viện.

Phải đi bệnh viện?

“Gia à, anh ôm em đi, nằm nghĩ một chút là khỏe rồi.”

“Im miệng.” Vẫn tiếp tục đi về phía trước.

“Gai, em không muốn đi bệnh viện, trong đó có mùi không thoải mái.”

“Im miệng.” Đã đi đến ngoài cửa.

“Gia, thật ra thì…”

“Im miệng.” Garage đã mở ra.

Phục Linh vội vàng nói: “Gia, em nói giỡn thôi, không đau.”

“Anh biết.” Anh lập tức che dấu dáng vẻ nóng lòng của mình, ra vẻ lạnh lùng: “Anh chỉ muốn dẫn em ra ngoài cho tỉnh táo đầu óc.”

“Đừng xạo.” Phục Linh như một trái dưa muối nhận lỗi: “Phải làm gì anh mới quay về?”

“Ăn em.”

“Ăn em gái anh.”

“Nhà anh chỉ có một mình anh.”

“…..” Phục Linh muốn chết.

Thật ra thì Đồng Trác Khiêm chỉ muốn trêu chọc cô mà thôi, trong lúc cô kêu đau anh có hoảng hốt chút nhưng nhìn ra được cô nhóc này đang giả bộ nên anh cũng muốn trừng phạt cô.

Anh trầm tư một lúc rồi nhìn người trong ngực lại thấy cô đã ngủ.

Đồng Trác Khiêm cười cười vẻ mặt anh tuấn lộ ra.

“Phục Linh, Hoa Chân đó *** bà cô đó sắp đến đấy.”

Không có người trả lời anh, nhưng người trong ngực lại động đậy khóe môi nhưng là đang cười.

Đồng Trác Khiêm nhìn trời, lạnh lùng cười một tiếng, đã về cũng sáu nagỳ rồi, cách thời gian giao hẹn chỉ còn chín ngày, kỳ vọng thật đấy.

------

“Cô ta trở lại?”

Nói chuyện tỉnh táo khác thường, vẫn còn đang suy nghĩ đến cái tên kia trong lòng không khỏi run lên.

Phía sau có người trả lời phải.

Sau đó giọng cười sảng lãng phát ra, như là vui mừng cũng như là chán ghét rất sâu.

“Thật mong đọi dáng vẻ quái dị của cô ta đấy.”

“Thật là mong đợi…..”

------------------

Lạc Lịch nằm trong khách sạn, nhìn tin tức trong tay không khỏi cười lên, trong mắt liên tưởng đến thủ pháp điên cuồng của người phụ nữ kia.

Vì để cho người khác biết cô ta đã quay về mà thậm chí cái chuyện ngu ngố này cũng làm ra được.

Từ khi anh ta biết Hoa Chân hạ chiến thư với Đồng Trác Khiêm, Lạc Lịch đã đoán được, đây không phải là mục đích của Hoa Chân, mà mục đích chính là cô ta chỉ muốn tìm cho mình một lý do để quay về Trung Quốc.

Mà chính xác hơn, đương nhiên là trả thù.

Con gà rừng yên lặng mấy năm, rốt cuộc cũng quay về thành phượng hoàng rồi.

“Hoa Chân, bất luận lần này ra sao tôi cũng không buông tay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.