Vết thương của cô rất nặng, mấy ngày sau mà tình trạng đau nhức vẫn không khỏi. Hồng Thất để ý thấy hình như Uông Hy Vấn muốn tránh mặt mình, đã một ngày cô không nhìn thấy hắn rồi.
Ở tầng ba, cô buộc phải nằm trên giường hoàn toàn. Đúng lúc cô đang thở dài thì nghe thấy tiếng xe hơi bên dưới. Cô nhắm mắt, chỉ sợ Uông Hy Vấn đã về rồi.
Một lát sau cô vẫn không thấy động tĩnh gì, cô cố cựa mình, xoay người xuống giường, Kid nhìn thấy cô ngồi dậy liền cất tiếng sủa, cô liền đưa tay lên miệng “xuỵt” một tiếng, chú chó liền yên lặng. Hai bàn tay cô ngờ nghệch chống cơ thể đứng lên, cô từng bước từng bước đi ra khỏi phòng. Vừa bước tới cửa đã nhìn thấy một cô gái. Nếu cô nhớ không nhầm, đó là cô gái từng đi cùng Uông Hy Vấn đến công ty, tên gì nhỉ? Hình như là...Dung Hoa.
Dung Hoa nhìn thấy Hồng Thất đứng đó trừng mắt ngạc nhiên, không phải....không phải cô ta đã chết trong vụ tai nạn đó rồi sao? Tại sao có thể xuất hiện ở đây?
Hồng Thất nhìn cô ngơ ngẩn.
Dung Hoa đanh giọng hỏi:
“Sao cô lại ở đây?”
Hồng Thất hỏi lại:
“Cô biết tôi sao? Đây là lầm đầu chúng ta gặp nhau cơ mà?”
Dung Hoa nhíu mày, cười khẩy nói:
“Cô đùa với tôi à? Cô làm gì ở đây? Có phải sẽ lại quyến rũ anh Hy Vấn nữa, có đúng không?”
Thật hay! Hồng Thất tức giận nói:
“Mong cô tự trọng, chúng ra là lần đầu tiên gặp, cô lại nói tôi như vậy!”
“Còn giả ngây! Cô thật là đóng kịch quá giỏi rồi!” Dung Hoa nói.
“Cô hãy thể hiện mình là ngườ có giál dục chút đi, không phải cái gì cũng nói được đâu!” Hồng Thất đáp.
Dung Hoa nhăn mày, giận đến đỏ mặt, vung tay tát Hồng Thất. Thật may mắn Hồng Thất kịp né tránh, nhưng không ngờ, Dung Hoa mất thăng bằng, trượt chân ngã xuống cầu thang.
Ngay lúc ấy, Uông Hy Vấn cũng đi vào, nhìn thấy Dung Hoa ngã xuống vội vàng đỡ cô ta. Nhìn thấy Uông Hy Vấn cô ta liền bù lu bù loa lên nói:
“Anh Hy Vấn, anh phải đòi lại công đạo cho em. Em vừa đến đây đã nhìn thấy cô ta, định chào hỏi không ngờ cô ta không nói lí lẽ đẩy em ngã xuống cầu thang. Hôm nay may mắn, nhưng nếu có lần khác, xảy ra chuyện gì thì sẽ thế nào?”
Uông Hy Vấn lặng thinh, nghe rõ rồi nhưng đúng là không biết phải làm sao.
Trước thái độ lặng im của Hồng Thất, Uông Hy Vấn gọi dì Mai đưa Dung Hoa đi bệnh viện.
Dung Hoa tuy không đồng tình nhưng cuối cùng cũng phải đi.
Sau khi dì Mai đưa Dung Hoa đi khỏi, Uông Hy Vấn từng bước đi lên lầu. Hồng Thất đảo mắt, lùi dần về sau, trong lòng có chút bất an, cô quay đầu định đi về phòng thì hắn đã kịp kéo tay cô trở lại.
“Sao lại ra đây?”
Cô tránh mặt hắn, cố giật tay ra khỏi tay hắn.
Cô né được hắn rồi, đi thẳng về phòng. Hắn thả tay cô ra là vì sợ làm cô đau. Nhìn xem, hai tay cô hôm qua không nơi nào không dính máu, chắc chắn ngày hôm nay sẽ đau đến phát khóc.
Hắn đứng bên ngoài một hồi lâu, cuối cùng mới mở cửa phòng, im lặng đi vào. Ngồi xuống giường nơi cô đang nằm, hắn ngoảnh đầu nhìn cô, cất giọng ôn nhu:
“Từ nay, có thể cam tâm ở bên tôi được không? Tôi nhất định sẽ cho em một mái nhà an yên!”
Cô ngoảnh đầu, vừa lúc bắt gặp ngay ánh mắt của hắn, cô cắn môi, kiên quyết đáp:
“Chủ tịch...tôi không thể!”
Bên ngoài cửa sổ có một chiếc là bay xuống, tuyết rơi chậm chạp.
Hắn tức giận, nắm chặt lấy cổ tay cô, gằn giọng:
“Tôi đã nói, đừng gọi tôi như thế! Tôi xa lạ đến thế sao? Người đó là ai? Vì sao nhất quyết phải cưới hắn ta mà không phải tôi?”
Cô nghiến chặt răng, gằn giọng:
“Cho dù thế nào, tôi vẫn không phải là người anh nhắc đến!”
Hắn buông tay cô ra, một vệt máu loang trên gối trắng, cô vội bỏ chạy khỏi phòng, để hắn một mình trên giường gục đầu khó chịu.
Cô không biết từ lúc nào mình đã khóc, trước nay cô rất mạnh mẽ, nhất định không chịu khuất phục trước chuyện gì, vì sao, khi đối diện với hắn, cô luôn có gì sợ hãi ám ảnh, tôn sùng nhưng cũng vô cùng chán ghét. Rốt cuộc cô đã quên điều gì gay chỉ là người giống người thôi.
Cô chạy vào phòng khách, lấy điện thoại bàn, ấn số gọi điện cho Tô Yến Thâm. Chuông điện thoại reo một lúc, anh nhấc máy:
“Hồng Thất, em đang ở đâu? Anh gọi cho em không được!”
Cô cố trấn tĩnh nhịp thở, đáp:
“Em đang đi công tác. Có một chuyện em muốn hỏi anh. Trước đây, trước khi bị tai nạn ấy, có việc gì mà em đã quên không?”
Tô Yến Thâm hơi kinh ngạc, nói:
“Em hỏi gì lạ thế? Quên ư? Em không quên!”
“Em muốn...hoãn đám cưới lại!”
Tô Yến Thâm thấy lòng bất an:
“Sao em lại đột ngột đến vậy?”
“Em chỉ muốn suy nghĩ một số chuyện. Có thể, em đã quên đi chuyện gì đó! Hoặc cũng có thể, báy giờ em chưa sẵn sàng cho việc kết hôn!”
Tô Yến Thâm ngẩng đầu nhìn đồng hồ quả lắc đang quay trên tường, khẽ đáp:
“Vậy thì anh sẽ dời lại! Em cứ suy nghĩ cho kĩ đi. Yêu em!”
“Em cũng vây!”
Cô cúp máy, nhìn ra cổng nhà, lúc này trời đã về chiều, cô nhìn xung quanh, không một bóng người. Trong đầu cô đang nghĩ mình nên đi đâu giữa mênh mông tuyết trắng này đây? Cô chẳng biết nữa, nhưng cô phải đi thôi, cô bắt đầu chạy thật nhanh, cô không quay đầu nhìn lại một lần nào.
Cô chạy ra khỏi nhà trong tình trạng toàn thân nhuộm chút máu đỏ, vết thương ở tay càng chảy máu nhiều hơn. Tuyết trắng rơi xuống tóc, đậu trên vai Hồng Thất đầy tinh khiết.
Cô càng đi thì càng thấy phía trước mờ mịt, càng không thấy một bóng người nào, bỗng chốc cô thấy cả bầu trời đen đặc mà cô đã ngã xuống từ lúc nào, trong phút chốc, cô nhìn thấy một màn tuyết mờ ảo, rồi cơ thể như không còn chút sức lực nào, cô ngã xuống.
Tuyết rơi rất lớn, trong cơn mơ màng, cô nằm về một chuỗi dài những sự kiện về quá khứ.
Năm cô 17 tuổi, cô bị bắt cóc bán đi, cô còn nhớ rõ đêm mưa hôm ấy, khi cô bé tội nghiệp kia bị giết một cách dã man, ngay cả lần đầu tiên cô gặp được Uông Hy Vấn, lần cô bị hắn đem trả ngược lại quán bar Thủy Tinh, lần cô bỏ trốn, về câu nói hắn uy hiếp cô:
“”Không được bỏ trốn, nếu không tôi sẽ bán em ngược lại về chỗ cũ! Cho em sống không bằng một con nô lệ quỳ dưới chân người khác, cuối cùng là chết một cách thê thảm nhất có thể.”
Ngay cả lần cô đi dưới tuyết, lạnh lẽo nhưng vô cùng vui vẻ, cô nhớ ra rồi: Thẩm Dịch Đình.
Cô giật mình thức dậy, cô thấy mình đang nằm trên giường, bên cạnh là dì Mai gục đầu ngủ quên bên cạnh cô. Cô muốn cất tiếng gọi nhưng cổ họng đã nghẹn ứ. Đúng lúc đó Uông Hy Vấn đi vào, trên tay còn cầm theo một ly sữa. Hắn nhìn thất cô tỉnh lại vẫn không nói câu gì, chỉ gọi dì Mai dậy, nhờ dì Mai một việc gì đó. Dì Mai ngay lập tức đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại mình Uông Hy Vấn và Hồng Thất, hắn đặt ly sữa xuống, nói:
“Em bị ngất đi trong đám tuyết, phổi em bị tổn thương khá nặng, bây giờ không thể nói chuyện, uống ly sữa ấm này vào sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Hắn đỡ cô dậy, đưa ly sữa kề môi cô, nhưng cô tránh ra, tự tay nâng ly sữa để uống. Hắn vẫn im lặng không nói gì, chờ cô ngủ thiếp đi mới ra ngoài.
Có lẽ, đã đến lúc rồi.
Tô Yến Thâm kéo va li bước vào sân bay, tay vẫn phải cầm điện thoại gọi điện cho trợ lí. Anh đột ngột va phải một cô gái, mà dường như sức khỏe cô gái này không ổn, lúc đứng lên lảo đảo liền ngã xuống, Tô Yến Thâm liền đỡ cô đến phòng y tế của sân bay rồi mới lên máy bay.
Chuyến bay lần này, anh nhất định sẽ đến nơi Hồng Thất đang sống.
Vừa xuống máy bay, Tô Yến Thâm đã bắt taxi đến địa chỉ nhà của cô. Lúc trước cô từng tiết lộ mật khẩu nhà với anh, nên việc vào trong đã rất dễ dàng.
Một tuần trôi qua, cô vẫn chưa về nhà.
Odessa, biệt thự của Uông Hy Vấn.
Hồng Thất đã thấy ổn hơn, buổi sáng, cô không thấy Uông Hy Vấn ở đâu, đến tận buổi chiều, hắn mới trở về, nhưng hình như còn say nữa.