Hôn Nhân Máu: Gặp Gỡ Ác Ma Đội Lốt Người

Chương 24: Chương 24: Muốn kết hôn sao? Em đừng mơ!




“Bỏ tôi ra!”

“Làm thế nào? Làm thế nào để tôi có thể trói chặt em ở đây?” Hắn căm phẫn hỏi cô, một tay cố định cô trên tường, một tay xé toạc một bên vai áo cô.

“Tôi không biết, tôi không biết người anh nói đến là ai! Tôi có bạn trai rồi, chúng tôi sắp kết hôn rồi, anh không được làm như vậy!” Cô nửa sợ hãi nửa giận dữ đáp.

Trong bóng đêm mờ ảo, cô khẽ nhìn qua đôi mắt màu xanh biển của hắn, bàn tay nắm lấy mảnh áo thật chặt. Nhưng người trước mặt cô đã dường như quên đi hết tất cả những giói hạn, từng chút từng chút một xâm chiếm cô. Cô nghĩ mình nên kêu cứu, nhưng cô cũng vô tình nhớ ra, biệt thự này to như vậy, hơn nữa, người trong biệt thự đều là người của hắn, cô không chắc ai đó dám cứu cô.

“Sắp kết hôn?” Uông Hy Vấn bóp chặt cằm cô, gằn từng chữ một:

“Tôi không cho phép!”

“Tôi...”

Không để cô kịp nói hết câu, phần váy ngủ của cô đã bị hắn từ lúc nào kéo ra khỏi cô.

“Tốt lắm! Kết hôn? Để xem thằng đàn ông nào muốn giúp tôi đổ vỏ!”

Nói rồi mặc kệ sự chống cự yếu ớt của cô, hắn đẩy cô ngã xuống một góc giường, ngay lúc cô không chú ý nhất đem cô chìm vào trầm luân...

“Anh có được cơ thể tôi, nhưng tuyệt đối, sẽ không bao giờ có trái tim tôi.”

Cô đau đớn bấu lấy ga giường cũng nhất quyết không kêu đau, vô tình cô chạm phải những mảnh vỡ ly thủy tinh lúc nãy, chúng cắt vào lòng bàn tay những vết cắt vừa sâu vừa dài. Nhưng nỗi đau không phải ở tay hay hạ thể mà từ trong tim cô, cô thấy mình có lỗi với Tô Yến Thâm.

Bất giác cô rơi nước mắt, miệng niệm thầm:

“Xin lỗi anh, Tô Yến Thâm, Tô Yến Thâm...”

Nhưng không may, những lời nói đó đều lọt vào tai Uông Hy Vấn, hắn vươn tay bóp chặt lấy cổ, nghiến răng nói:

“Tôi không thích người phụ nữ đang ở dưới thân mình lại gọi tên người đàn ông khác! Cô chỉ tuyệt đối nhìn tôi, gọi tôi mà thôi!”

Cô nắm lấy cổ tay hắn, cố hô hấp nhưng dường như không thể, cô chỉ nói một cách khổ sở một câu:

“Không...a!”

Hắn đẩy hông thật mạnh, đêm tất cả chôn vào trong cô, trên trán dường như đã hiện rõ sự giận dữ:

“Không gọi? Rồi em sẽ cầu xin tôi!”

“A..! Làm ơn...tôi không muốn, dừng lại!”

Uông Hy Vấn xoay người cô quỳ trên giường, hai tay khóa chặt cô, từ phía sau đẩy tới, khiến cô thét lên thành tiếng.

Cửa sổ sát đất luồn vào những đợt gió lạnh thấu xương, tuyết đầu mùa! Tuyết đầu mùa rơi rồi.

Những vết thương của cô không ngừng chảy máu, do trời tối nên chẳng ai để ý, trên ga giường màu trắng tinh từ lúc nào đã đỏ máu.

“Tôi không...đau quá!”

“Cầu xin anh...”

Cứ như thế, đêm hôm đó, khi tuyết đầu mùa vừa rơi, Hồng Thất bị hắn dày vò không ngừng. Nhưng có một lúc, hắn cứ nhìn chằm chằm lên cổ và xương quai xanh của cô, hỏi:

“Chip định vị của tôi em đã hủy, nhưng em đã làm gì bản thân, đến tôi em cũng quên?”

Cô vừa khóc vừa quay đi, nhất quyết không nói gì, cô cũng không biết, sáng ngày mai cô có được yên ổn hay không?

Nửa đêm, cô khẽ cựa mình, vết thương trên tay đã không chảy máu nữa, cô mang cánh tay đầy máu cô mình thẫn thờ mở cửa phòng đi ra ngoài. Bên ngoài, con chó nằm ngủ trên tấm thảm của nó một cách yên ổn. Cô như hết sức lực quỵ xuống đất, chiếc váy ngủ mỏng manh không che cô khỏi gió lạnh thổi từ cửa sổ vào. Con chó không nhận ra sự hiện diện của cô ở đây, còn cô chỉ cô đơn nhìn con chó.

Hồng Thất mở hai lòng bàn tay ra, vết máu đã khô đóng trên cánh tay cô và bị bết vào da màu đỏ rực, mùi tanh vẫn còn, trong đầu cô chợt có ý nghĩ, cô có nên kết thúc cuộc đời của mình ở đây không? Đơn giản vô cùng, một nhát dao cứa qua cổ tay, máu sẽ chảy hết, cô sẽ từ từ quên đi tủi nhục ngày hôm nay. Đúng vậy! Cô đi về hướng phòng bếp, với tay lấy một con dao nhỏ nhưng sắc bén, đi đến phòng tắm. Cô mở nước chảy đầy bồn rửa tay, nhìn mình vào gương cô chỉ thấy một người đàn bà dơ bẩn, trên cổ, trên tai toàn là vết hôn, môi cô bị cắn sưng tấy, tóc rối bù, đôi mắt vô hồn...Cô đập tay vào gương hét lên đau đớn, mảnh gương vỡ nát, đâm vào tay cô đau đớn, máu nhỏ xuống sàn nhà đỏ tươi. Cô ngồi xuống nền nhà vô thức, mặc kệ những mảnh vỡ sắt bén kia có làm cô bị thương thế nào cô cũng không quan tâm.

Cô nhìn tay mình chảy máu, đầu óc choáng váng, mơ mơ tỉnh tỉnh. Cô nghe thấy tiếng chú chó sủa lớn, rồi ai đó đẩy cửa phòng tắm, anh ta cầm lấy hai cánh tay cô, nói lớn tiếng nhưng không giấu được sự sợ hãi:

“Em điên rồi sao? Tỉnh lại, tôi không cho phép em chết!”

Cô chẳng nhìn thấy phía trước mắt mình có hình thù gì, tất cả đều như một màn sương.

Trên người, trên nền đất cô đều đẫm máu...

Tô Yến Thâm đi làm về muộn, lúc mở tủ lạnh ra rót nước vô tình làm rơi cốc thủy tinh xuống đất, trong lòng có chút bất an. Anh gọi điện ngay cho cô, nhưng không có ai nhấc máy. Trong lòng Tô Yến Thâm thực sự rất bất an, anh liền gọi cho trợ lý đặt vé máy bay đi Nga chuyến sớm nhất. Thời tiết không ổn định thế này máy bay sẽ rất khó cất cánh, mấy ngày hôm sau sẽ có thể có tuyết lớn, các chuyến bay sẽ bị hoãn lại....

Tô Yến Thâm đóng cửa chính, giữa đêm lái xe đến nhà thờ, anh theo đạo Thiên Chúa, anh tin, Chúa sẽ luôn bảo vệ mọi người, cả Hồng Thất.

Bác sĩ túc trực ở biệt thự từ nửa đêm, vết thương của Hồng Thất vô cùng nghiêm trọng, còn bị mất máu quá nhiều, bác sĩ đành phải truyền máu tươi cho cô. Cũng thật may, trong nhóm có người có nhóm máu phù hợp để truyền cho cô.

Uông Hy Vấn ngồi bên ngoài, trên ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc đang cháy, hắn không hoàn toàn hút thuốc, nhưng trong lúc này, hắn thấy rất khó chịu, chênh vênh không thể tả. Cô ghét hắn đến thế sao? Hắn chạm vào cô liền khiến cô phải tự tử. Nhưng đúng ngay thời khắc nhìn thấy cô nằm trong vũng máu đỏ tươi, thân thể không nơi nào là không không thương tích, hắn thấy rất có lỗi, lẽ ra, hắn không nên làm đau cô, làm cô sợ hãi, tuyệt vọng đến phải tự vẫn.

Thời gian trôi qua, khi các bác sĩ đi ra ngoài, mới vội vã hỏi tình hình của cô:

“Cô ấy..!”

“Tiểu thư bị thương rất nặng, có thể, sẽ để lại sẹo!”

“Tôi muốn các ông...bằng mọi cách đừng để lại sẹo cho cô ấy. Trên người phụ nữ tuyệt nhiên không nên có sẹo!”

“Chúng tôi biết rồi.”

Nói rồi nhóm bác sĩ rời đi. Uông Hy Vấn lặng lẽ mở cửa phòng, nhìn cô đang nằm yên trên giường, hắm chầm chậm tiến vào. Cô nhắm nghiền mắt, nhưng dường như, cô không ngủ, cô biết sự có mặt của Uông Hy Vấn ở đây.

Hắn thì ngược lại, hắn không biết cô vẫn tỉnh, đi đến bêm giường, hắn ngồi xuống, quan sát những chỗ băng bó của cô, trên tay, trên chân, và hình như còn có cả trên lưng nữa. Hắn ngồi nhìn cô hồi lâu, hắn đột nhiên cúi đầu xuống hôn lên trán cô. Bấy giờ cô chợt thấy thứ gì ấm nóng đổ xuống má mình, giống như... nước mắt vậy.

Cô từng nghe ở một nơi, người đàn ông chỉ khóc duy nhất một lần cho người con gái mà họ yêu thương. Thật vậy sao? Cô không tin. Bởi vì, Uông Hy Vấn chắc chắn không yêu cô.

Một lát sau, Uông Hy Vấn rời đi, cô mở mắt, nhìn thấy trên bức tường đối diện là một bức tranh, trong tranh là khung tuyết rơi vào một đêm đen, bóng tối như bao trùm lấy không gian, thứ phát sáng duy nhất chính là ánh đèn của một người phụ nữ đang đứng đợi ai đó. Tuyết rất lớn, nhưng cô ta vẫn ngồi đó, tuyết rơi đầy trên mũ áo và khăn choàng của cô ta.

Cô nhắm mắt, lòng bình yên lạ thường, số phận đã đặt như thế ư? Cô cũng không rõ nữa, thật kì lạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.