Cố Thừa Diệu cũng không để ý tới Diêu Hữu Gia kêu gào, trí nhớ tốt giúp anh nhanh chóng nhận ra người đàn ông trước mắt là ai
Cười lạnh, vẻ mặt hèn mọn mà khinh thường. Đánh chết anh? Cũng không nhìn
lại xem bản thân anh ta thực sự có bản lĩnh đó hay không
Chỗ bị đánh trên gương mặt ẩn ẩn đau, lại nhìn khóe miệng đang chảy máu của Diêu Hữu Gia
Có thể đối phương bị thương nặng hơn anh nhiều
“Thiên Thiên.” Ánh mắt kiêu ngạo của Cố Thừa Diệu làm Diêu Hữu Gia càng nhìn
càng khó chịu: “Hôm nay anh nhất định phải đánh chết anh ta.”
“Anh đủ rồi.” Diêu Hữu Thiên trợn mắt nhìn Diêu Hữu Gia một cái, trong mắt
hiện lên vẻ uy hiếp rõ ràng: “Anh còn đánh nữa, em sẽ giận anh.”
Diêu Hữu Gia bị chọc tức, oán hận hất tay ra, ánh mắt vẫn hung mãnh nhìn chằm chằm vào Cố Thừa Diệu
Diêu Hữu Thiên thấy vết thương trên mặt anh mình, trong lòng có chút buồn bực
Mặc dù vừa rồi là anh trai ra tay trước, nhưng mà quan trọng là Cố Thừa Diệu xuống tay tàn nhẫn hơn anh mình nhiều lắm
Híp mắt, nghiêm mặt, từ trước đến nay ánh mắt của cô chưa từng nặng nề như
vậy: “Vị tiên sinh này, chìa khóa xe tôi đã đưa cho anh, tôi nói rồi,
chúng ta huề nhau, bây giờ anh có thể đi được rồi.”
Đi? Cố Thừa Diệu giống như không nghe thấy, sửa sang lại quần áo hỗn độn do đánh nhau lúc nãy
Cũng không thèm nhìn tới Diêu Hữu Gia, trực tiếp đi tới trước mặt của Diêu Hữu Thiên
Diêu Hữu Gia sợ Cố Thừa Diệu sẽ ra tay, nhanh chóng bước tới trước mặt Diêu Hữu Thiên để bảo vệ cô
“Anh còn muốn như thế nào?”
Cố Thừa Diệu nhìn Diêu Hữu Gia giống như nhìn người chồng đang ghen tuông, anh cười nhạo: “Tôi muốn như thế nào? Chắc là anh nên hỏi bạn gái anh
xem cô ấy muốn như thế nào?”
“…”
“Lần sau nếu như cô muốn quyến rũ đàn ông, làm phiền cô đổi người khác. Cô, tôi nhìn rất chướng mắt.”
“Anh có ý gì?” Giọng điệu mười phần khinh bỉ của Cố Thừa Diệu làm Diêu Hữu
Gia nghe xong liền nổi giận, nhảy dựng lên giống như pháo đốt, Diêu Hữu
Thiên nhanh chóng kéo tay anh lại
Ánh mắt của cô yên tĩnh, không có chút nào khó chịu vì bị sỉ nhục, bị hiểu lầm
“Tiên sinh đã nói xong? Nói xong rồi anh có thể đi.”
Thấy cô cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, lại tiếp tục diễn trò “lạt mềm buộc
chặt”, mặc kệ là loại nào anh cũng không có hứng thú để chơi cùng. Hừ
lạnh một tiếng, Cố Thừa Diệu cũng không quay đầu lại mà rời đi.
“Thiên Thiên.” Diêu Hữu Gia cực kỳ tức giận: “Sao em không để cho anh dạy dỗ
anh ta? Cái gì là trò trẻ con? Thật sự cho rằng anh sợ anh ta sao? Để
xem anh có đập chết anh ta hay không?”
“Đủ rồi anh hai.” Diêu Hữu Thiên biết Cố Thừa Diệu hiểu lầm, nhưng mà anh ta là ai? Cô là ai?
Hiểu lầm thì hiểu lầm thôi
Người dưng hiểu lầm, có liên quan gì đến cô đâu?
“Ăn điểm tâm thôi.”Chỉ là một tên thần kinh thôi, để ý tới làm cái gì
“Thiên Thiên.” Trong lòng Diêu Hữu Gia vẫn còn tức giận, tên đáng ghét đó.
Đừng để cho anh bắt được, nếu không anh nhất định sẽ đánh anh ta tới lúc không ai nhận ra
“Mặt của anh thật là đau.” Diêu Hữu Gia giơ tay che mặt giả bộ đang thương: “Em cũng không để cho anh đấm anh ta thêm mấy cái.”
Diêu Hữu Thiên nhìn anh một cái, đấm thêm mấy cái nữa?
Cũng không nhìn xem là ai đấm mạnh hơn
Người đàn ông kia, tuy bề ngoài đẹp đẽ không ai bì kịp, nhưng ra tay lại tàn nhẫn như vậy
Còn có tự phụ, cuồng vọng ——
Trong lòng khẽ thở dài một tiếng, nhất định cô phải cách xa người đàn ông đó một chút, xa thêm một chút nữa
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Lúc Cố Thừa Diệu trở về nhà trọ, phát hiện Bạch Yên Nhiên đang ôm đầu gối ngồi trong phòng khách
Trên người cô mặc bộ đồ ngủ, khóe mắt vẫn còn treo nước mắt. Dưới vành mắt đen một vòng, thoạt nhìn rất đáng thương
“Yên Nhiên?”
“Thừa Diệu, anh đã về?” Bạch Yên Nhiên nhìn thấy anh vào cửa, vẻ mặt sáng
lên, nhảy xuống ghế sa lon chạy về phía Cố Thừa Diệu, nhưng không ngờ
ngồi quá lâu, chân đã sớm tê dại
Cả người mềm nhũn ngã xuống mặt đất
Cố Thừa Diệu nhanh chóng đỡ cô lên, nhìn vẻ mừng rỡ trong mắt cô, ngoài ý
muốn lên tiếng: “Cả buổi tối hôm qua em không ngủ sao?”
“Dạ.” Bạch Yên Nhiên gật đầu một cái, đôi môi đỏ mộng đóng mở mang theo một chút uất ức: “Anh chưa về, em không ngủ được.”
“Đứa ngốc.” Cố Thừa Diệu vuốt vuốt tóc cô, ôm cả người cô vào trong ngực
mình: “Tại sao không thương tiếc bản thân mình như vậy, em muốn làm anh
đau lòng sao?”
“Anh đau lòng sao?” Bạch Yên Nhiên ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.
“Anh đã đau lòng muốn chết rồi.” Cố Thừa Diệu ngắt chóp mũi của cô: “Bây giờ anh đã về rồi, em có thể đi nghỉ ngơi.”
“Vậy anh ngủ với em đi.” Bạch Yên Nhiên ôm cánh tay của anh, khuôn mặt tràn ngập loại tình cảm không muốn xa rời
Cố Thừa Diệu vẫn còn chút nhức đầu do say rượu, đương nhiên không từ chối. Mang theo Bạch Yên Nhiên đi về phòng
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .