Bạch Yên Nhiên dịu
dàng áp mặt vào lồng ngực của anh, mới thư giãn nhắm mắt ngủ, lại thấy
trên áo sơ mi trắng của Cố Thừa Diệu, có một sợi tóc dài màu đen.
Bạch Yên Nhiên vốn đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thừa Diệu
”Thế nào?” Cố Thừa Diệu cảm thấy người trong ngực đột nhiên cứng ngắc, không hiểu rõ lắm cúi đầu nhìn cô
“…” Bạch Yên Nhiên lắc đầu theo bản năng, gắt gao mím chặt môi mình. Điều
thứ nhất hiện lên trong đầu, là ngày hôm qua gọi điện thoại cho Cố Thừa
Diệu thì anh nói là: em tới không thích hợp.
Lúc ấy trong bụng thấp thỏm, lại cảm thấy có chút mờ mịt.
Mà bây giờ, những cảm xúc kia lại biến thành lo lắng
“Các người không thích hợp.” Lời nói của Kiều Tâm Uyển ngày đó lại vang lên bên tai một lần nữa
Tâm tình của Bạch Yên Nhiên đã không chỉ là lo lắng
Cô muốn mở miệng hỏi Cố Thừa Diệu
Nhưng lại cảm thấy dường như mất đi lập trường của bản thân
Trong đầu suy nghĩ trăm ngàn thứ, trong nháy mắt cô đã bị Cố Thừa Diệu ôm vào phòng
Thân thể chạm vào nhau, cô đột nhiên vươn tay ôm cổ của Cố Thừa Diệu
Trước khi anh kịp phản ứng, đưa môi của mình tới
“Yên Nhiên…” Cố Thừa Diệu thấy hôm nay Bạch Yên Nhiên cực kỳ nhiệt tình, có chút không hiểu, cô bị làm sao vậy?
Bạch Yên Nhiên lại ôm anh càng chặt hơn
“Thừa Diệu, cho em…”
Âm thanh cực nhỏ, mang theo hương vị quen thuộc, có chút nhu nhược. giống
như hoa Molly đung đưa trong gió làm cho người ta yêu thương
Cố Thừa Diệu tràn đầy dịu dàng, không cự tuyệt sự chủ động của cô
Cảnh sắc tươi đẹp chậm rãi dâng lên, chiếu sáng một phòng kiều diễm
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bạch Yên Nhiên ngồi trước cửa phòng mạch chờ kết quả, đã hai tuần rồi cô vẫn chưa đến kỳ sinh lý
Nghĩ đến thời gian trước cô không tiếp tục để Cố Thừa Diệu làm các biện pháp, khóe môi cô giương lên.
Đây sẽ là một tin tốt sao?
Cô không xác định. Nhưng trong lòng lại hi vọng…
Cô biết, với gia thế của nhà họ Cố, với sự cường thế của Kiều Tâm Uyển, sợ là sẽ không đồng ý cho cô và Cố Thừa Diệu ở cùng nhau
Nhưng mà coi như Kiều Tâm Uyển có phản đối đi chăng nữa, nhà họ Cố có không thích đi chăng nữa
Chỉ cần cô mang thai, chẳng lẽ nhà họ Cố sẽ đứng nhìn cháu của bọn họ lưu lạc bên ngoài?
Mấy ngày nay, Cố Thừa Diệu luôn bận rộn
Anh luôn nói phải giúp đỡ Cố Thừa Kỳ. Nhưng Cố Thừa Kỳ là một người đàn ông thì anh giúp cái gì?
Trong lòng anh có tâm sự, lại không chịu nói với cô
Có phải anh cũng đã cho rằng, cô không xứng với anh? Cho nên không thể đi cùng anh?
Mấy ngày nay, Cố Thừa Diệu không hề nói tới chuyện kết hôn nữa. Có phải anh đã bắt đầu muốn thỏa hiệp với gia đình của anh rồi hay không?
Suy nghĩ này làm cho cô hết sức khủng hoảng
Cô gần gũi với Cố Thừa Diệu nhiều hơn trước, cũng càng hi vọng mình có thể có một đứa bé
Một đứa bé của cô và Cố Thừa Diệu
Chỉ cần có đứa bé, cô nghĩ tất cả mọi việc sẽ được giải quyết dễ dàng
“Bạch Yến Lan.” Y tá phía trong kêu tên. Cô nhanh chóng đi vào
“Bác sĩ, tôi mang thai? Là thật sao?” vẻ mặt Bạch Yên Nhiên lập tức sáng lên, quả thật không thể tin vào tai mình
Ông trời ban cho cô vận mệnh tốt như vậy sao?
”Đương nhiên là thật.” Bác sĩ nhìn bạch Yên Nhiên: “Mang thai chưa đầy hai tháng, bây giờ nhìn không rõ, hằng ngày phải chú ý…”
Những lời phía sau, Bạch Yên Nhiên đều không nghe được
Trong đầu cô chỉ có mấy chữ, cô mang thai, mang thai. Rốt cuộc cô đã mang thai
Ra khỏi phòng mạch Bạch Yên Nhiên quá mức vui vẻ, ngay cả đụng vào người khác cũng không biết
Mà một người phụ nữ khác vội vội vàng vàng chạy vào phòng: “Bác sĩ, mới
vừa gọi tên của tôi phải không? Tôi tên là Bạch Yến Lan.”