Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng.

Chương 142: Chương 142: Chương 124: Dám nói cô là bình hoa di động




Cố Thừa Diệu đã nghĩ, Diêu Hữu Thiên làm nhiều lần anh đều không thèm quan tâm thì cô sẽ tự bỏ cuộc thôi.

Ai biết được tối nay Diêu Hữu Thiên vẫn tiếp tục…..

Nhớ đến tâm trạng mình lúc nhìn bữa sáng hôm nay, Cố Thừa Diệu đột nhiên đứng bất động tại chỗ.

“ Anh về rồi à? Rửa tay xong thì có thể ăn cơm được rồi.”

Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, rất ấm áp.

Ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào anh, cơ thể của Cố Thừa Diệu dính chặt tại chỗ.

Định quay người bỏ đi như mấy hôm trước, nhưng lại thấy hành đồng của mình quá trẻ con.

Cộng thêm nơi này là nhà anh, dựa vào cái gì phải trốn tránh Diêu Hữu Thiên? Nếu đi thì là cô phải đi mới đúng.

Nhìn những món ăn trên bàn, Không thể không nói Diêu Hữu Thiên rất hiểu mình, đều là những món anh thích.

Như thế thì sao?

Lẽ nào cô tưởng rằng nấu cho anh một bữa cơm thì anh sẽ bị cô mua chuộc hay sao?

Mơ đi nhé.

Diêu Hữu Thiên thật ra có chút căng thẳng khó hiểu. Cô sợ Cố Thừa Diệu giống như ngày hôm ấy, căn bản không hề ăn mà đi mất.

Vì vậy tùy ý mà không để ý đến anh nữa, tự lấy cho mình bát cơm sau đó ngồi xuống.

Một phút, hai phút, năm phút sau Cố Thừa Diệu cuối cùng cũng ngồi trên bàn ăn.

Anh múc một bát canh, uống thử…..

Phát hiện mặc dù không thể so với đầu bếp cao cấp nhưng cũng được coi là ngon mắt, hương vị hay màu sắc đều có đủ.

Im lặng, Cố Thừa Diệu tự nhiên nhăn mày.

Nếu muốn đâm chọc thì cũng phải tìm được lý do chứ: “ Hơi bị quá lửa.”

Lúc anh nói Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu liếc anh một cái.

“ Thịt quá dai.” Cố Thừa Diệu giống như nhà ẩm thực, bắt đầu ăn cơm.

“ Quá mặn, cô không biết là ăn nhiều muối sẽ có hại cho sức khỏe à?”

“ Món này quá nhạt, món ăn chả có tý mùi vị gì thì sao mà ăn?”

“ Còn cái này nữa, màu sắc không hề đẹp tý nào.”

Anh cố ý vạch lá tìm sâu, muốn xem thử Diêu Hữu Thiên có giận hay không.

Bàn tay bưng bát cơm của Diêu Hữu Thiên siết lại, đôi đũa bị cô nắm chặt đến mức đay cả tay, cô biết, Cố Thừa Diệu đang muốn chọc giận cô.

Nếu cô thực sự tức giận vậy thì sẽ trúng kế của anh rồi.

Mỉm cười dịu dàng, Diêu Hữu Thiên dùng giọng điệu “ dịu dàng” nhất mà nói với anh.

“ Biết rồi, ngày mai em sẽ sửa lại.”

“……………………”

Đôi đũa đang ăn cơm của Cố Thừa Diệu khựng lại, nhìn chằm chằm vào Diêu Hữu Thiên giống như là gặp ma vậy.

Cô vẫn cười, trong ánh mắt long lanh không thất bất kỳ sự tức giận nào, chỉ có sự dịu dàng.

Giọng nói của cô vô cùng ấm áp, giống như đang nói về thời tiết: “ Em lâu rồi không nấu cơm, tay nghề chưa rành lắm, để tránh lãng phí đồ ăn, anh hôm nay chịu khó ăn nhé.”

Cô cười rất dịu dàng, trong giọng nói còn kèm theo một chút tinh nghịch.

Nói xong thậm chí còn chớp chớp mắt, thậm chí anh còn cảm thấy rõ tâm trạng của cô rất vui…..

Những lời nói vốn định tiếp tục làm khó của Cố Thừa Diệu, đột nhiên vô thức mà nuốt xuống.

Mặt lạnh ngồi ăn cơm nhưng lại ăn được hẳn hai bát.

Đến lúc anh phát giác những món ăn mình vừa nói không ngon kia đã bị anh ăn hết sạch.

Mặt không được tự nhiên cho lắm, Cố Thừa Diệu chỉ nghĩ đến việc soi mói lỗi của Diêu Hữu Thiên.

Trước khi bước chân về phòng anh bất ngờ nở nụ cười.

Cố Thừa Diệu rất nhanh đã thay xong bộ đồ Tây trên người rồi ra ngoài, đem vứt quần áo trên ghế sofa trong phòng khách.

“ Nếu cô đã thích làm việc nhà như thế, thì giặt luôn quần áo này nhé.”

Lúc này Diêu Hữu Thiên vừa rửa bát và dọn dẹp nhà bếp xong.

Nhìn thấy quần áo Cố Thừa Diệu vứt trên sofa nét mặt liền hiện rõ nụ cười khổ.

Lẽ nào anh coi cô như người giúp việc rồi à?

…………………………………………………………

Cố Thừa Diệu ngồi trong xe nhìn những chiếc xe lướt qua hai bên đường trong lòng lại thấy khó chịu.

Mấy hôm nay anh tìm đủ cách làm khó Diêu Hữu Thiên, nhưng điều khiến anh thất vọng nhất chính là không hề thấy Diêu Hữu Thiên có bất kỳ hiện tượng tức giận nào.

Thậm chí cô còn đem những cái anh làm khó ra làm hết.

Anh nói đồ ăn mặn, cô liền nấu nhạt hơn.

Anh nói quần áo giặt không sạch, cô liền đem đi giặt lại lần nữa.

Thậm chí anh nói bụi trong phòng khách quá nhiều, cô liền lau chùi sạch sẽ.

Anh muốn lên cơn nhưng lại không có cách nào thực hiện.

Anh thấy toàn bộ sức lực của mình đều nhẹ như bông hoàn toàn không có tý tác dụng nào.

Mà mỗi lần nhìn thấy ánh mắt long lanh mỉm cười của Diêu Hữu Thiên nhìn vào mình, anh lại cảm giác bản thân thật là nhàm chán, thật là trẻ con đến buồn cười.

Không muốn để ý nhưng lại không nhịn được.

Mỗi lần thấy mặt Diêu Hữu Thiên bình thản anh đều có kích động muốn xông lên xé nát sự bình thản ấy.

Anh muốn xem thử cô có thật sự nhịn được hay không.

Tiểu Mã lái xe cẩn thận liếc trộm sắc mặt của Cố Thừa Diệu, từ lúc lên xe đến giờ sắc mặt của sếp vô cùng u ám.

Hiện giò họ đang đi tham dự lễ khởi quay của người ta, mặt sếp cứ đen thế này thì phải làm thế nào?

“ Tam thiếu?”

Cẩn thận liếc qua thái độ của Cố Thừa Diệu, Tiểu Mã không nhịn được mà nhắc nhở anh: “ Lễ khởi quay của Nghị Tinh lần này cũng là cơ hội tốt để quảng cáo cho công ty.”

Cố Thừa Diệu ngước mắt, lườm anh một cái.

Anh đương nhiên biết rõ công ty điện ảnh Ngự Tinh lần này có quay một bộ phim ở thành phố Y, trong đó có cảnh quay tại Cố Thị.

Vì vậy bộ phận ngoại giao của Cố Thị đề xuất hỗ trợ cho Ngự Tinh, tiện thể làm quảng cáo cho công ty mình.

Cố Thừa Diệu đồng ý, bất kỳ cơ hội nào có thể tuyên truyền về công ty, anh đều không bỏ qua.

Chính vì vậy hôm nay anh mới đến tham gia lễ khởi quay này.

Lần này Ngự Tinh quay một bộ phim lấy bối cảnh hiện đại, ngôi sao điện ảnh hạng A Triệu Bách Xuyên là diễn viên chính, nữ chính là một nghệ sĩ mới nổi trên tivi Hà Nhược Băng.

Vừa xuống xe Cố Thừa Diệu liền hướng về phía hội trường gặp ngay một người phụ nữ vừa bước ra.

Người phụ nữ ấy trên tay cầm hai miếng giấy, mắt vẫn còn ướt.

Bước chân đang tiến về phía hội trường của anh dừng lại: “ Là cô à?”

Luna không ngờ gặp được Cố Thừa Diệu ở đây, mắt cô sáng rực lên: “ Tam thiếu.”

“ Sao cô lại ở đây?”

Cố Thừa Diệu nhìn lối đi vào hội trường, lại nhìn Luna một cái.

Luna quẹt nước mắt trên mặt: “ Không có gì, tam thiếu anh làm việc đi, tôi về trước.”

“ Có chuyện gì thì nói cho tôi nghe thử.” Vì đối phương cũng đã cung cấp tin tức của Bạch Yên Nhiên cho mình mấy lần, nếu chỉ là một chuyện nhỏ Cố Thừa Diệu không ngại mà giúp cô một tay.

“ Tôi……” Luna cắn môi, trên khuôn mặt diễm lệ hiện lên nét xấu hổ, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh: “ Không cần đâu, tam thiếu việc của anh nhiều như vậy, không cần mất công vì chuyện của tôi mà phải bận tâm.”

“ Cô là bạn của Yên Nhiên, cũng chính là bạn của tôi.”

Nhắc đến Yên Nhiên, Cố Thừa Diệu chợt phát hiện bản thân mấy ngày nay đã không còn nhớ đến cô nữa.

Anh mà lại bạc tình thế này sao? Trong lòng nhất thời nghĩ đến Yên Nhiên mà cảm thấy áy náy, loại tâm trạng này tự động chuyển đến Luna bạn của Bạch Yên Nhiên: “ Có chuyện gì cần giúp thì cứ nói.”

“ Thật ra cũng không có chuyện gì.” Luna lắc đầu: “ Tôi không muốn đi làm ở quán bar nữa, nhưng lại không có bằng cấp, tôi nghe nói bộ phim này của đạo diễn Trương còn thiếu vài diễn viên nên muốn đến thử vai, nhưng bọn họ lại trực tiếp từ chối tôi.”

Làm diễn viên à.

Cố Thừa Diệu gật đầu: “ Tây cô đang cầm là lý lịch của cô à?”

“ Uhm.” Luna gật đầu: “ Cũng không hẳn là lý lịch, chỉ là một phần tự giới thiệu, hy vọng họ xem thử.”

Cố Thừa Diệu cầm lấy: “ Như vậy đi, tôi giúp cô nói với người bên Ngự Tinh một tiếng, nhưng diễn viên chính của đối phương đã quyết định hết rồi….”

“ Tôi diễn vai phụ cũng được.” Ánh mắt Luna hiện rõ vẻ vui mừng: “ Tam thiếu, tôi chỉ cần có cơ hội làm diễn viên là được rồi. Tôi, tôi không ngại đâu. Tôi….”

“ Được, tôi biết rồi.” Cố Thừa Diệu thấy thời gian cũng không còn sớm định bước vào hội trường: “ Lát nữa tôi sẽ nói với người bên Ngự Tinh một tiếng. Bây giờ cô về trước đi.”

“ Cảm ơn tam thiếu, cảm ơn tam thiếu.” Luna gật đầu lia lại cảm ơn rồi mới rời đi.

Sauk hi cô đi Cố Thừa Diệu đưa phần lý lịch ấy cho Tiểu Mã, dù sao Cố Thị cũng là một đơn vị trài trợ, muốn để đối phương sắp xếp một vai diễn thì cũng không có vấn đề gì lớn.

Lễ ra mắt lần này đối Ngự Tinh mà nói chỉ là một bộ phim bình thường.

Nhưng vì có sự tham gia của ngôi sao điện ảnh hạng A Triệu Bách Xuyên làm cho bộ phim chưa quay đã hot, giới truyền thông đều phái phòng viên đến cố gắng cật lực để lấy tin tức.

Trong phòng nghỉ, Hà Nhược Băng đuổi trợ lý ra ngoài, bước đến trước mặt Triệu Bách Xuyên.

“ Phòng viên hôm nay đông thật đấy.. Em thấy doanh thu của bộ phim này chắc không tệ đâu.”

Triệu Bách Xuyên không thèm để ý đến cô ta, đối với Hà Nhược Băng, anh ngoài cảm giác ghê tởm thì vẫn là ghê tởm.

Lần trước scandal giữa anh và Diêu Hữu Thiên, cuối cùng bên công ty đã ém xuống, có điều không cần nói cũng biết chuyện đó chắc chắn có mối liên quan đến người phụ nữ này.

Cho người theo dõi anh? Hà Nhược Băng, to gan thật.

“ Chà chà, thật là lạnh lùng.” Hà Nhược Băng vòng hai tay lên cổ anh, thổi hơi bên cổ anh: “ Triệu Bách Xuyên, anh không biết là anh càng làm như vậy thì em lại càng không thể buông tay sao?”

“ Cô bị bệnh.” Triệu Bách Xuyên bình tĩnh gạt tay cô ta xuống, sau đó đẩy cô ra.

“ Cũng có thể bệnh không nhẹ đâu.” Lại vòng tay lên cổ anh lần nữa: “ Anh nói thử xem, nếu lát nữa em nói với đám phòng viên là anh với em đang yêu nhau, thì bộ phim này có phải là sẽ hot hơn nữa không?”

“ Bộ phim này có hot hơn nữa hay không thì tôi không biết, nhưng sau này cô không còn được diễn bộ phim này nữa, cũng khổng thể đóng diễn viên chính, thì tôi có thể khẳng định được.”

Triệu Bách Xuyên không làm gì nhiều, cho dù cả người Hà Nhược Băng dán lên người anh, thì anh vẫn có thể bình tĩnh như một nhà sư.

“ Thật à?” Ánh mắt Hà Nhược Băng hiện lên vẻ không cam tâm nhưng rất nhanh lại cười rộ: “ Không sao, em yêu anh như vậy, em tin sẽ có một ngày, anh sẽ cảm động.”

Triệu Bách Xuyên lần nữa đẩy tay cô ta xuống, phủi phủi quần áo: “ Cô có thời gian để lãng phí trên người tôi, chi bằng bỏ thời gian ấy ra để tập diễn xuất của cô, tôi còn không muốn sau khi bộ phim được công chiếu lại nghe người ta nói tôi cùng đóng chung với một bình hoa di động đâu.”

Khóe miệng Hà Nhược Băng giật giật, cái tên Triệu Bách Xuyên đáng chết này lại dám nói cô là bình hoa di động?

Ánh mắt phát ra tia vô cùng phẫn nộ.

…………………………………………………………………………

Hết chương 124

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.