Cố Thừa Diệu vì gặp được Luna mà lại nhớ đến Bạch Yên Nhiên.
Anh đột nhiên rất ghét bản thân mình, thời gian này dường như anh rất ít nhớ đến Bạch yên Nhiên, Từ khi nào mà anh đã trở nên bạc tình bạc nghĩa như vậy?
Tâm trạng xấu đi, sắc mặt của anh cũng ngày càng khó coi.
Sắc mặt ấy duy trì đến tận lúc anh bước chân vào hội trường.
Ở lối vào anh gặp phải Triệu Bách Xuyên cũng đang định bước vào. Anh không chịu được mà nhăn mặt một cái.
Anh còn chưa quên người đàn ông này có mấy lần quá thân mật với Diêu Hữu Thiên.
Triệu Bách Xuyên cũng nhìn thấy Cố Thừa Diệu, anh nhếch khóe miệng: “ Cố tổng cũng đến tham dự lễ khởi quay của ngày hôm nay à?”
“ Bộ phim này anh Triệu làm diễn viên chính, tin chắc là sẽ có doanh thu cao đấy.”
Phép xã giao vẫn phải có chứ.
“ Nhất định rồi.” Người nói câu này là Hà Nhược Băng đang bước ở phía sau, Cô đưa tay vòng lên cánh tay Triệu Bách Xuyên, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ: “ Ai mà không biết diễn xuất của Bách Xuyên được mọi người công nhận chứ.”
Cố Thừa Diệu nheo mắt, nhìn dáng điệu thân mật của Triệu Bách Xuyên và Hà Nhược Băng, đột nhiên cười rồi: “ Chắc chắn.”
Giới show biz hỗn loạn cỡ nào, cho dù không ở trong đấy nhưng cũng được nghe nói.
Những nghệ sĩ nhỏ ở Bắc Đô, để nổi danh thì điều gì cũng làm được .
Vì vậy nhìn Trieeucj Bách Xuyên này chắc cũng không sạch sẽ được bao nhiêu.
Trong lòng anh đột nhiên thấy thoải mái đến khó hiểu.
Diêu Hữu Thiên còn nói cái tên Triệu Bách Xuyên này là bạn cô, bầy giờ thấy thế này chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.
Về sau anh thật sự phải khuyên cô tránh xa Triệu Bách Xuyên một chút.
Cố Thừa Diệu không hề phát hiện ra hiện tại mỗi lần gặp phải chuyện liên quan đến Diêu Hữu Thiên anh liền chủ động buông bỏ chuyện của Bạch yên Nhiên.
Mà nguyên ngày hôm nay anh đều không nhớ đến Bạch Yên Nhiên nữa.
………………………………………………………………………………
Buổi chiều nổi gió. Trong đài phát thanh bắt đầu thông báo về thời tiết, thông báo tối nay sẽ có bão đổ về.
Thành phố Y vốn sát biển, thường xuyên có bão. Diêu Hữu Thiên ở trong phòng làm việc không để ý đến.
Co đến lúc tan sở cô nhận được cuộc gọi từ công trường nói là có một phần nguyên liệu có vấn đề.
Diêu Hữu Thiên lập tức đến công trường, vì bão đã đổ bộ vào thành phố lân cận nên chiếc xe chở nguyên vật liệu bị lỡ trên đường vận chuyển, không đến được.
Lần này giám đốc Lưu bên Hồng Cảnh đích thân gọi điện thoại cho cô, nói là muốn rời thời gian giao hàng đến hai ngày sau, hiện nay mưa to gió lớn, phải đợi hết bão rồi nói.
Công nhân vẫn không biết, vì bão chưa đến, công nhân vẫn còn đang làm việc trên công trường.
Lúc Diêu Hữu Thiên đến được công trường thì trời bắt đầu mưa.
Cô thông báo cho công nhân biết lúc nào nguyên vật liệu mới được đưa đến, rồi thuyết phục công nhân yên tâm, bão cũng sắp đến rồi đề xuất cho họ được về nhà sớm.
Cuối cùng kiểm tra tiến độ công trình một lượt.
Thi công phần thô cũng đã sắp đổ mái rồi, công trình cũng coi là tiến triển thuận lợi.
Từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, Diêu Hữu Thiên luôn lấy an toàn làm đầu.
Nếu cô không đến thì Tiểu Mã cũng hay đến. Cho dù có bão cũng không có ảnh hưởng gì nhiều.
Diêu Hữu Thiên kiểm tra lại một lần nữa cũng yên tâm hơn. Đang định đi về thì phát hiện chiếc xe taxi đưa cô đến đã đi mất từ lâu rồi.
Trên công trường chỉ còn lại mỗi mình cô.
Mưa càng ngày càng lớn.
Diêu Hữu Thiên trốn vào sâu bên trong, nhìn bên ngoài mưa không ngớt.
Trời mùa hè gặp phải bão mạnh như vậy, Diêu Hữu Thiên thấy mưa này không thể tạnh mà lại còn lớn hơn.
Lần đầu tiên Diêu Hữu Thiên thấy hối hận vì sao không học lái xe.
Trời tối dần, mưa ngày càng lớn, còn kèm theo tiếng sét đánh ầm ầm.
Cũng đã là mùa cuối thu, gió lớn kèm theo mưa bão đổ xuống, cho dù cô có trốn sâu bên trong công trình thì vẫn cảm thấy lạnh.
Diêu Hữu Thiên chà sát cánh tay, lấy điện thoại gọi taxi, nhưng vì trời mưa quá lớn nên đợi mãi mà không thấy xe đến đón cô.
Chỗ này lại cách xa trung tâm thành phố.
Lạnh quá. Mặc dù hôm nay Diêu Hữu Thiên mặc áo tài tay nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Nhìn điện thoại của mình, cuối cùng cô quyết định gọi cho Cố Thừa Diệu.
Cố Thừa Diệu không bắt máy, nghĩ một lúc cô nhắn tin cho anh.
Bỏ điện thoại vào trong túi, Diêu Hữu Thiên ngồi xổm nhìn mưa đang trút xuống.
Mấy ngày nay liên tục bị Cố Thừa Diệu làm khó, mỗi ngày ứng phó với các vấn đề mà anh đưa ra mệt đứt hơi.
Cô tưởng anh chơi một hai lần thì chán, ai biết được một tuần rồi mà anh vẫn chưa thôi.
Cô vốn định đợi đến lúc dì Dương quay lại làm việc thì cô có thể không cần đối mặt với sự khó dễ của Cố Thừa Diệu nữa.
Không ngờ hôm qua cô gọi cho dì Dương, lại biết được dì Dương đã được Cố Thừa Diệu cho nghỉ việc rồi.
Không cần phải hỏi nữa, chắc chắn là Cố Thừa Diệu muốn hành hạ cô rồi.
Định tìm Cố Thừa Diệu cãi một trận nhưng như vậy cũng không được.
Anh định làm như thế để cô nổi cơn lên, sau đó anh sẽ mượn cớ này là phản kích cô.
Thở một hơi dài, tạm thời Diêu Hữu Thiên không muốn gây căng thẳng với Cố Thừa Diệu.
Dù sao những chuyện đó cô cũng ứng phó được, chỉ là hơi mệt thôi.
Sự mệt mỏi này là vì không biết sự nỗ lực của cô liệu có được đền đáp hay không.
Diêu Hữu Thiên từ nhỏ đã được ba mẹ dạy dỗ , muốn đạt được điều gì thì bản thân phải cố gắng phấn đấu.
Vì hoàn cảnh lúc ấy, nhà họ Diêu quả thực không có cách nào cho mấy người con điều kiện sinh hoạt tốt nhất.
Mấy an hem họ đều sống như vậy.
Nhưng trên thế gian này luôn có những chuyện mặc dù bạn đã cố gắng nỗ lực mà vẫn không thể có được.
Tình cảm của con người, nếu có thể dùng ý nghĩ để thay đổi thì làm gì còn phát sinh nhiều vấn đề đến vậy?
Muốn xóa bỏ hình bóng Bạch Yên Nhiên trong lòng Cố Thừa Diệu để thay mình vào đó thì đối với Diêu Hữu Thiên mà nói còn khó hơn cả việc thi đại học hoặc lấy được một công trình.
Thở dài một tiếng, con đường này thật sự không dễ đi.
Một cơn gió thổi đến, cô thấy lại càng lạnh thêm. Cái tên Cố Thừa Diệu có khi nào cố ý muốn hành hạ mình nên không đến không?
Hơi nhăn mày lại, cô dường như quên mất là Cố Thừa Diệu thích nhất là cô sống không vui sướng gì, sao anh có thể đến đây tìm cô chứ?
Mưa ngày càng lớn, mưa như trút nước khiến cảnh vật trước mắt trở thành một màn mờ ảo, nhìn ra xa, chỉ thấy toàn mưa là mưa.
Gió thổi đến còn mang theo hơi ẩm của nước mưa, cô thấy càng lúc càng lạnh.
Ôm chặt lấy người mình, cuộn tròn trong một góc của công trường. Thở dài một tiếng, tình hình này hôm nay chắc cô phải ở lại đây qua đêm rồi.
Diêu Hữu Thiên chuẩn bị sẵn tinh thần phải ở lại công trường một đêm, tay ôm lấy đầu gối ngồi thu lu một góc, bất giác gục lúc nào không biết.
Điện thoại kêu mấy lần cô đều không nghe thấy.
“ Diêu Hữu Thiên….”
“ Diêu Hữu Thiên, cô đang ở đâu?”
“ Diêu Hữu Thiên, trả lời cho tôi.”
Tiếng gió gào rít, khoảnh khắc ấy cô tưởng chừng mình đang nằm mơ.
Mở mắt ra thì âm thanh ấy đã biến mất, quả nhiên là cô đã nằm mơ.
Lúc Diêu Dữu Thiên còn đang suy nghĩ thì phía trước đường như có ánh sáng. Cô đứng dậy nhưng vì ngồi quá lâu nên bị tê chân.
Cả người sụp xuống, xém chút ngã xuống đất.
Cô bám men theo tường, ngay khi định đi ra ngoài thì nhìn thấy ở lối vào có một bóng hình cao lớn.
Cố Thừa Diệu trên tay cầm đèn pin, mặc dù có ô nhưng áo sơ mi trên người đã bị mưa ướt từ bao giờ.
Ngăn cách bởi xi măng, sắt thép trên nền đất của công trường.
Hai người đứng yên tại chỗ, dưới ánh sáng trắng của đèn pin mà đối diện nhau.
Trong lòng của Diêu Hữu Thiên đột nhiên bình tĩnh lại, cảm giác ấy giống y hệt nhiều năm trước, cô tưởng chừng mình chết chắc rồi nhưng lại có người cứu.
Cố Thừa Diệu, cuối cùng anh cũng đến, cô bất ngờ cười rộ lên.
“Cô bị thiểu năng à?” Cố Thừa Diệu thấy Diêu Hữu Thiên cười trong lòng càng tức giận: “ Biết là có bão mà cô còn không về nhà, chạy đến công trường làm cái gì?”
“……………..” Diêu Hữu Thiên mặc kệ cho anh la mắng cũng không cãi lại. Niềm vui sướng khi được Cố Thừa Diệu đến đón vượt qua tất cả.
Cô cười vô cùng rạng rỡ, cho dù mưa gió ngoài kia gào rít nhưng Cố Thừa Diệu lại thấy nụ cười của cô rạng rỡ như ánh mặt trời , gạt hết tất cả mưa to gió lớn.
Trong lòng rung động, thái độ cũng hiền hòa đi nhiều.
Người phụ nữ trước mặt lúc này thực ra hơi thảm hại, nhưng anh lại chỉ thấy cô rất đẹp, đẹp vô cùng.
Một cơn gió nữa thổi đến, anh lấy lại bình tĩnh, nhét ô vào tay Diêu Hữu Thiên: “ Đi về thôi.”
Cố Thừa Diệu bước vài bước mới phát hiện Diêu Hữu Thiên chưa cầm ô, đứng im bất động.
“ Cô muốn qua đêm ở đây à?”
Diêu Hữu Thiên lắc đầu, cười khổ rồi chỉ vào chân mình: “ Vừa rồi ngồi lâu quá, chân bị tê rồi.”
Khóe miệng Cố Thừa Diệu giật giật, người phụ nữ đáng chết này, thật sự là…..
Lùi về sau vài bước khom người xuống, anh nhớ ra đây là lần thứ hai anh làm động tác này, nhưng lại cảm giác rất quen thuộc.
“ Lên đi.”
Diêu Hữu Thiên lại cười, đưa tay ra vòng lên cổ Cố Thừa Diệu, dán mặt lên lưng anh.
Mặc dù lung anh đã bị mưa ướt nhưng Diêu Hữu Thiên chỉ cảm thấy rất ấm áp.
“ Cố Thừa Diệu, cảm ơn anh.” Vào khoảnh khắc anh cõng cô, Diêu Hữu Thiên mở lời nói cảm ơn.
Bước chân vốn định bước đi của anh khựng lại, cô nghe thấy Cố Thừa Diệu cất lời vô cùng mất tự nhiên: “ Cô im miệng cho tôi.”
Nếu không phải cô chạy lung tung thì sao anh phải ra khỏi nhà lúc trời mưa bão thế này chứ?
Giọng điệu cứng ngắc, tiếng nói cố gắng đè nén khiến Diêu Hữu Thiên cười rạng rỡ hơn.
“ Cố Thừa Diệu, lẽ nào anh đỏ mặt à?”
“………………..” Tấm lưng rộng ấy phút chốc căng cứng: “ Cô muốn tôi vứt cô xuống phải không?”
“ Em nhìn thấy mặt anh đỏ rồi.”
“ Diêu Hữu Thiên.” Giọng nói của Cố Thừa Diệu móp méo, gần như là phẫn hận mà nhét đèn pin cho cô: “ Cầm lấy.”
Diêu Hữu Thiên một tay cầm đèn pin, một tay cầm ô, để mình không bị rơi xuống cô chỉ còn cách dựa sát người vào Cố Thừa Diệu.
Bước chân của Cố Thừa Diệu khựng lại lần nữa nhưng rất nhanh mà đi tiếp.
Mưa rất lớn, cô dường như không thấy được con đường trước mặt.
Đưa ô che trên đầu của Cố Thừa Diệu nhưng lại bị Cố THừa Diệu đẩy về phía cô.
“ Che cho mình đi, không cần để ý đến tôi.”
Dù sao người anh cũng ướt hết rồi, có che đi chăng nữa thì cũng vậy thôi.
Bàn tay cầm ô của Diêu Hữu Thiên siết chặt hơn nữa, đưa mặt lại gần cổ của Cố Thừa Diệu.
Cố Thừa Diệu, anh cứ như thế này thì làm sao em không yêu cơ chứ?
………………………………………………………………
Hết chương 125.