Editor: Xám
Diêu Hữu Quốc nói xong tin tức anh có được, ánh mắt nhìn về phía Diêu Hữu Thiên: “Thiên Thiên, ý của em như thế nào?”
“Anh nói là Chiến Li làm?” Diêu Hữu Thiên tuyệt đối không tin: “Em không tin.”
“Chuyện này, bây giờ vấn đề không phải là em có tin hay không.” Giọng nói của Diêu Hữu Quốc rất nhạt: “Ít nhất chứng cứ bày trên mặt bàn chính là chỉ cậu ta.”
Lúc anh nói chuyện, cẩn thận nhìn sắc mặt của Diêu Hữu Thiên.
Đối với chuyện em gái khôi phục trí nhớ, anh vẫn chưa biết. Cho nên câu nói kế tiếp, anh không nói ra miệng.
,
“Anh ấy hoàn toàn không có động cơ làm như vậy.” Diêu Hữu Thiên nghĩ đến lời Cố Thừa Diệu nói hôm qua, ngay cả Cố Thừa Diệu cũng tin tưởng không phải Chiến Li.
Làm như vậy hoàn toàn không có lợi chút nào cho Chiến Li.
Từ lời nói của em gái, Diêu Hữu Quốc nhạy cảm phát hiện chút khác lạ: “Em, hình như rất tin tưởng Chiến Li?”
Diêu Hữu Thiên khẽ cắn môi, nhìn em trai mình, năm xưa lợi dùng tình yêu thương, tin tưởng của anh trai, muốn bỏ trốn cùng Chiến Li.
Anh trai cũng rất tổn thương phải không?
,
“Anh. Em nhớ ra rồi.” Lúc này thật sự không lúc nói chuyện này, nhưng cô có nghĩa vụ cho anh trai biết: “Em đã nhớ ra mọi chuyện trước đây. Anh cả, em không cho là do Chiến Li làm.”
Trên khuôn mặt cương nghị của Diêu Hữu Quốc lóe lên vẻ kinh ngạc.
Có điều chỉ là một thoáng, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
Ánh mắt nhìn về phía những thân thân gây chuyện kia, đã để người mà đồn cảnh sát phái tới khuyên rời đi. Phóng viên cũng rời đi rồi.
Bên dưới chỉ còn lại tiền giấy đầy đất.
Mi tâm hơi nhăn, giọng nói của anh nhẹ vô cùng.
“Giám đốc Lưu nói, Chiến Li vẫn hận nhà họ Diêu, hận ba ban đầu chia rẻ hai người, cho nên mới cố ý làm ra một màn như vậy, chính là để trả thù nhà họ Diêu. Cũng trả thù em ————“
,
Diêu Hữu Thiên mở to hai mắt, cuối cùng cũng lại cười ra tiếng: “Chuyện này không thể nào. Nếu như anh ấy muốn trả thù, anh ấy cũng không cần dùng biện pháp đần như vậy.”
Hồng Cảnh gặp chuyện không may, có lợi ích gì với anh? Cung cấp vật liệu có vấn đề, điều tra ra được, anh cũng gặp phiền phức như thế.
Người bình thường, đều sẽ không làm chuyện như vậy.
Diêu Hữu Quốc im lặng, chuyện này quả thực không có lợi cho Chiến Li. Vậy thì, sẽ là ai chứ?
“Bọn họ càng nói là Chiến Li làm, lại càng không thể nào là anh ấy.” Không phải Diêu Hữu Thiên đang biện hộ cho Chiến Li, thuần túy là đang bàn luận sự việc: “Em lại cảm thấy chuyện này có khả năng là người có thù với Chiến Li làm. Đối phương cố ý gây khó dễ cho Chiến Li, chính là vì khiến anh ấy xui xẻo.”
Diêu Hữu Quốc không nói gì, híp mắt lại, lộ ra vẻ u ám.
Nếu như không phải là Chiến Li, vậy sẽ là ai?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Không tới thời giaan một ngày, tình tiết lại có thay đổi lớn kinh thiên động địa.
Giám đốc Lưu của Hồng Cảnh, giám sát Lâm và một giám sát khác của tập đoàn Chính Phát, và cả một giám sát khác của Hồng Cảnh, bốn người, đều bị giam giữ.
Mấy ngày trước khi công trường gặp chuyện, trong tài khoản của bọn họ, đều xuất hiện một khoản tiền lớn.
Những người này đều tình nghi. Chiến Li bởi vì cung cấp vật liệu không đạt chuẩn, cũng bị cảnh sát giam giữ.
Lúc Diêu Hữu Thiên biết chuyện này, nửa ngày chưa tỉnh hồn lại.
,
Nhìn thời tiết u ám ngoài cửa sổ. Dù thế nào cũng không tin Chiến Li vì trả thù mình, cũng cho bản thân vào.
Cảnh sát vẫn còn đang điều tra nguồn gốc của số tiền lớn kia.
Trước khi tra rõ, người bị giam, đều không thể tìm người bảo lãnh chờ thẩm vấn.
Trong lòng Diêu Hữu Thiên không nói rõ được tâm trạng lúc này của mình.
Chiến Li trả thù cô? Dù thế nào cô cũng không tin. Càng không nói đến vì trả thù cô Chiến Li cũng cho bản thân vào.
,
Thời gian kế tiếp Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ xem Chiến Li có phải thật sự sẽ báo thù mình hay không.
Buổi sáng hôm ấy, Diêu Hữu Thiên, Diêu Hữu Quốc, Diêu Đại Phát, dẫn theo thành viên ban giám đốc của công ty, và cả vài giám đốc bộ phận đi họp.
Trao đổi ý kiến của mình.Đến lúc ăn trời, đã xác định được phương án giải quyết chuyện này như thế nào.
,
“Cùng đi ăn cơm đi.” Diêu Hữu Quốc nhìn thời gian một cái: “Có chuyện gì, ăn cơm xong nói tiếp.”
“Vâng.” Diêu Hữu Thiên gật đầu, không hề phản đối.
Thu dọn đồ trên bàn xong, cô nhìn Diêu Đại Phát một cái: “Ba cũng cùng đi chứ.”
“Được.” Xảy ra chuyện như vậy, tâm trạng Diêu Đại Phát cũng rất không dễ chịu .
Ông vốn là khởi nghiệp từ cảnh nghèo hèn, mặc dù gia cảnh đột ngột phất nhanh, nhưng về bản chất vẫn là Vua Đồng Nát mười mấy năm trước.
Dùng người trên nguyên tắc dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không dùng người, chưa từng nghĩ công ty của mình lại xuất hiện con chuột như vậy. Nhất thời sắc mặt hơi xám tro.
,
“Ba. Chuyện này, ở đâu cũng có, có thể giải quyết là tốt rồi, ba không cần bận tâm đâu.”
Diêu Hữu Thiên rất hiểu cách nghĩ của ba. Tiền lương của Chính Phát cao hơn những doanh nghiệp cùng nghề, phúc lợi đãi ngộ cũng rất lớn. Vẫn còn có người muốn bán đứng công ty, sao không khiến người ta lạnh tim?
Đoàn người đi về phía thang máy.
Cửa thang máy vừa mở ra, người đứng bên trong lại làm cho bọn họ ngẩn ra.
Hôm qua Cố Thừa Diệu uống hơi nhiều, hôm nay lúc tỉnh lại trong phòng bao nhức đầu muốn chết.
,
Chưa đợi anh sửa soạn xong cho bản thân mình, đã nhận được điện thoại của Tiểu Mã.
Những người kia tạm thời lật lọng, thân nhân lại đến Chính Phát gây truyện, mà mấy giám sát, và cả giám đốc của Hồng Cảnh cũng bị bắt.
Biến cố như vậy khiến anh lập tức chạy tới, muốn biết phát triển sau đó.
Nhưng không ngờ gặp phải một đoàn người đông như vậy.
Ánh mắt lướt qua người Diêu Hữu Thiên, đối diện với Diêu Đại Phát và Diêu Hữu Quốc: “Ba. Anh cả.”
,
Diêu Đại Phát vừa nhìn thấy Cố Thừa Diệu, sắc mặt cũng hơi lạnh đi.
Ông chưa quên, cảnh tượng người con rể này, đè một nữ minh tinh lên bàn vào ngày hôm đó.
Nếu như không phải bọn họ chạy tới, ai biết người con rể này có làm gì nữ minh tinh đó hay không?
Sắc mặt ông không tốt, mặc dù Diêu Hữu Quốc hơi khó hiểu, nhưng vẫn chào hỏi Cố Thừa Diệu: “Sao em lại tới đây?”
“Em đến xem thử.” Trên người Cố Thừa Diệu vẫn còn mặc trang phục ngày hôm qua, áo khoác có vài nếp nhăn, tóc cũng hơi lộn xộn. Nhìn ra được, anh thật sự vội vàng chạy tới.
,
Diêu Đại Phát đương nhiên không bỏ qua vẻ khác thường trên người Cố Thừa Diệu: “Cậu đến xem thử? Cậu đến từ đâu?”
Chính Phát gặp chuyện, mặc dù không trông cậy vào người con rể này nhảy ra giúp trước tiên, nhưng lúc này đã sắp trưa rồi, nhìn dáng vẻ của đối phương. Rõ ràng là vừa mới rời giường.
Tối hôm qua Cố Thừa Diệu ở đâu? Vì sao không cùng Diêu Hữu Thiên đến công ty?
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Diêu Đại Phát không muốn nghĩ quá xấu cho Cố Thừa Diệu, nhưng trong đầu làm sao cũng không quên được hình ảnh Cố Thừa Diệu đè lên một nữ minh tinh ngày hôm đó: “Nếu như không phải là thật lòng muốn tới giúp một tay, thì không cần tới. Dù sao đây là chuyện nhỏ, tự chúng tôi có thể giải quyết.”
,
Giọng nói của ông vốn được xem là lớn, nói như vậy giống như đang chỉ trích.
Diêu Hữu Quốc hơi kinh ngạc nhìn ba một cái. Trong lòng Diêu Hữu Thiên biết chuyện này là thế nào.
Hôm đó Cố Thừa Diệu đã từng nói, Diêu Đại Phát hiểu lầm anh, cho rằng anh có gì đó với Hà Nhược Băng.
Mà cô vì chiến tranh lạnh với Cố Thừa Diệu, cộng thêm hai ngày nay Diêu Đại Phát lại không có ở công ty. Cô vẫn chưa có cơ hội giải thích chuyện Hà Nhược Băng với ba.
Sợ là ba đã hiểu lầm Cố Thừa Diệu.
Theo bản năng nhìn về phía Cố Thừa Diệu, ba hiểu lầm anh như vậy, nói năng lại không lưu tình.
Anh, hẳn là sắp tức giận rồi?
,
Tâm trạng của Cố Thừa Diệu quả thật khó chịu. Cho dù ai bị trưởng bối hoài nghi, cũng sẽ không vui vẻ.
Chỉ là, anh đã thành quen.
Ba, mẹ của anh, đều không tin tưởng anh. So với bọn họ, sự không tin tưởng của Diêu Đại Phát, rõ ràng sẽ không thể tổn thương anh như thế.
Huống hồ, anh tự thấy đã giải thích với Diêu Hữu Thiên rồi.
Tâm trạng khó chịu, nhưng sắc mặt không khó chịu chút nào. Thản nhiên gật đầu. Vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
“Sao ba lại nói như vậy? Nếu như con đã đến rồi, đương nhiên là thật lòng muốn giúp một tay, chuyện này đối với Chính Phát mà nói có thể là chuyện nhỏ. Có điều chuyện có liên quan đến Thiên Thiên, đối với con mà nói đều là chuyện lớn.”
,
Ánh mắt của anh cực kỳ bình tĩnh, không nhìn ra có chút bất thường nào.
Cho dù Diêu Đại Phát muốn soi mói. Ở trước mặt con gái, lại phải kiêng dè cảm nhận của con gái một chút.
Chuyện này nếu như thật sự vạch trần ra, Diêu Hữu Thiên sẽ là người đầu tiên không tiếp nhận nổi phải không?
Trong lòng bực bội, Diêu Đại Phát đành phải mấp máy khóe miệng: “Cậu có lòng rồi, chỉ là, chúng tôi đã nghĩ ra cách giải quyết.”
“Thật sao?” Cố Thừa Diệu hơi kinh ngạc nhìn Diêu Hữu Thiên một cái.
Diêu Hữu Thiên mím chặt môi, vẻ mặt không thay đổi, nhưng lại có cảm nhận khác.
,
Rõ ràng sáng sớm hôm nay, cô vẫn có chút tức giận, giận Cố Thừa Diệu hôm qua đã dùng thủ đoạn như vậy bức ép mình.
Càng có chút giận chính mình, dường như ý chí của cô chạm phải Cố Thừa Diệu thì trở nên yếu kém. Chẳng những thân thể không chịu khống chế, trái tim cũng vậy.
Cô có một dạo cho rằng Cố Thừa Diệu sẽ mượn chuyện hôm qua để làm mình nhục nhã một lần.
Nhưng bây giờ anh lại nói, chỉ cần là chuyện có liên quan đến cô, đều là chuyện lớn.
Cô không cách nào nghiên cứu xem tính chân thực của câu này có mấy phần. Nhưng cảm giác ấm áp không ngừng dâng lên trong tim, làm thế nào cũng không thể xem nhẹ.
Cố Thừa Diệu ——
Bỏ qua sự không tin tưởng của anh đối với mình.
Cô phát hiện, cô thật sự, thật sự, rất yêu anh.
Diêu Hữu Quốc nhìn ba người trước mặt, trong lòng thoáng hiện chút nghi ngờ, Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu, đang giở trò quỷ gì?