Editor: Xám
Phòng ăn dưới lầu công ty.
Diêu Hữu Quốc và Diêu Đại Phát nhỏ giọng thảo luận quyết định vừa rồi.
Cố Thừa Diệu không nói một lời, nếu như nhà họ Diệu đã có quyết định, vậy anh nói nữa chỉ là dư thừa.
Đến lúc đó xem tình hình, không thể giải quyết rồi nói tiếng.
Trong bát đột nhiên có thêm một miếng thịt bò, liếc mắt nhìn qua, chiếc đũa của Diêu Hữu Thiên vừa mới rời khỏi bát anh.
,
“Cái này, anh thích ăn.”
Diêu Hữu Thiên hơi mím môi, mắt đẹp lộ ra ánh sáng ấm áp lại dịu dàng.
Khóe môi Cố Thừa Diệu khẽ nhếch lên, tiện tay gắp một miếng thịt bò vào bát cô: “Em cũng ăn đi.”
Hành động này của hai người, khiến cho Diêu Hữu Quốc và Diêu Đại Phát phải liếc mắt.
Khóe miệng Diêu Đại Phát mấp máy, trong lòng vẫn bực tức Cố Thừa Diệu, nhưng không nói một lời.
Trước đó Diêu Hữu Quốc còn cảm thấy em gái và em rể có chút vấn đề. Bây giờ nhìn lại, ngược lại anh đã nghĩ nhiều rồi.
Mọi người giải quyết cơm trưa trong bầu không khí mang tâm sự khác nhau.
,
Ăn cơm xong, giám đốc của bộ phận PR đã chuẩn bị xong cuộc họp báo.
Mở bên trong phòng họp lớn nhất của tập đoàn Chính Phát.
Ban đầu muốn để Diêu Đại Phát ra mặt, có điều bởi vì sang năm Diêu Hữu Thiên phải về Bắc Đô.
Bên phía thành phố Y sẽ chính thức giao cho Diêu Hữu Quốc phụ trách, vậy nên người phát ngôn lại biến thành Diêu Hữu Quốc.
,
Thời gian mở họp báo là 3 giờ, lúc mới đến 2 rưỡi, phóng viên đã đến rất đông.
Bộ phận PR chăm chỉ làm nhiệm vụ, câu nào có thể trả lời thì nói sơ qua, câu nào không trả lời được thì không nói thêm một chữ.
,
Vừa đến 3 giờ, Diêu Hữu Quốc ăn mặc chỉnh tề, cùng với Diêu Hữu Thiên, Diêu Đại Phát, đứng ở trên bục.
Diêu Hữu Quốc khom người, cảm ơn sự có mặt của các phóng viên, sau đó trước khi phóng viên mở miệng đặt câu hỏi, xin lỗi trước một bước.
Đầu tiên thừa nhận sai lầm về mặt quản lý của tập đoàn Chính Phát.
Bởi sơ sót của bọn họ, dẫn đến công ty bị trà trộn phân chuột (nội gián), công trình đã xuất hiện vấn đề.
,
Tiếp đó nói rõ, vật liệu Chính Phát làm ban đầu đều đạt chuẩn, công trình cũng đạt chuẩn. Cũng đưa ra kết quả giám định của Ủy ban kiểm soát an ninh. Cho thấy sự kiện lần này là ngoài ý muốn.
Lại thêm tỏ rõ sau này nhất định sẽ quản lý công ty chặt chẽ, tuyệt đối sẽ không cho tiểu nhân cơ hội. Đồng thời xử phạt hai giám sát kia bằng xử phạt. Cũng kiên quyết giao chuyện này cho cục cảnh sát quản lý. Tập đoàn Chính Phát tuyệt đối không nhân nhượng.
Mà đối với thân nhân người chết, Chính Phát quyết định trên cơ sở bảo hiểm công ty mua cho nhân viên, sẽ bồi thường cao gấp ba lần. Về phần công trình đã tiến hành, sau khi chỉnh đốn xong, một lần nữa mua vật liệu hợp chuẩn, sau đó thi công.
,
Cuối cùng, Diêu Hữu Quốc kiên định bày tỏ, mặc dù ngọn nguồn chuyện này bắt đầu từ vật liệu xây dựng của Hồng Cảnh. Có điều Chính Phát giám sát bất lực, cũng có trách nhiệm.
Chính Phát rút ra một nửa lợi nhuận của công trình này dùng cho từ thiện. Đồng thời xin mọi người tin tưởng Chính Phát. Sau này nhất định sẽ chú ý không cho phát sinh chuyện như thế này nữa.
Nói một hồi hợp tình lại hợp lý, thái độ cũng tốt, khiến cho người ta không tìm ra lỗi nào.
Phóng viên lại hỏi thêm mấy câu hỏi, đều để Diêu Hữu Quốc nhẹ nhàng đáp trả.
Cũng có hỏi Diêu Hữu Thiên cùng Diêu Đại Phát, có điều bọn họ thông qua cuộc họp đến trưa, đều chuẩn bị rất đầy đủ.
Cuối cùng phóng viên cũng không còn câu nào để hỏi tiếp nữa.
Dù sao chuyện này không phải do Chính Phát chủ mưu, người ta cũng không muốn.
Mở họp báo xong, Diêu Hữu Quốc và Diêu Đại Phát quyết định tự mình đi một chuyến, đến nhà người công nhân bỏ mình ngoài ý muốn kia.
,
Một mặt là tặng tiền an ủi của công ty, một mặt là tự bày tỏ nỗi thương tiếc của mình.
Hành động này, thu hút mấy phóng viên đi theo, làm việc quyết đoán, tránh được tổn thất trong thời gian nhanh nhất.
Lần này Chính Phát xử lý nguy cơ, có thể xem là nhanh chóng.
Trong lòng Diêu Hữu Thiên hiểu rõ, may là chuyện lần này bắt nguồn từ Hồng Cảnh, mà không phải vì Chính Phát, nếu không sợ rằng không giải quyết dễ dàng như vậy.
Cho dù thế nào, tạm thời đã không sao rồi.
Những thân nhân kia nhận tiền xong, lại ký thỏa thuận, sẽ không đến gây chuyện nữa.
Sau khi mọi người đi phòng họp đã yên tĩnh trở lại.
Diêu Hữu Thiên ngồi trên chiếc ghế gần nhất. Trong lòng thở một hơi dài nhẹ nhõm.
,
Tin tưởng ngày hôm nay qua đi, ngày mai cổ phiếu của tập đoàn Chính Phát, chắc hẳn sẽ bắt đầu tăng lại.
Về phần công trình bị chậm trễ ——
Hiện giờ cô vẫn đang liên lạc với công ty vật liệu xây dựng khác, trước mắt chính là cuối năm.
Theo kế hoạch, nếu khởi công trước khi sang năm mới, đoán chừng là có khó khăn. Qua hết năm, ngược lại có thể ——
“Tôi đã liên lạc với một công ty vật liệu xây dựng.” Cố Thừa Diệu vẫn luôn đứng bên cạnh cô, không hề lên tiếng, thản nhiên mở miệng: “Chất lượng và giá tiền đều có bảo đảm, nếu như em bằng lòng, tối hôm nay có thể gặp mặt người phụ trách của đối phương một lần. Sau đó xác định ký hợp đồng công việc.”Diêu Hữu Thiên bị âm thanh này chấn kinh, quay đầu, kinh ngạc nhìn Cố Thừa Diệu, ánh đèn trong phòng họp vô cùng sáng.
Anh đứng, cô ngồi.
Anh đứng nghiêng người, vì ngược sáng, cô không nhìn rõ vẻ mặt anh. Mắt hơi đau, muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng nói không ra được, chỉ cảm thấy cổ họng tắc nghẹn.
,
Cố Thừa Diệu áp đến bên cạnh cô, nhìn chằm chằm dáng vẻ nghi hoặc của cô, giọng nói thản nhiên: “Thời gian tùy em quyết định. Nể mặt Cố thị, đối phương sẽ rất phối hợp.”
Diêu Hữu Thiên mím môi thành một đường thẳng, trong lòng hiện lên rất nhiều suy nghĩ, chưa kịp phản ứng, anh đã nghiêng người xuống.
“Tôi đã giúp em giải quyết vấn đề, em muốn cảm ơn tôi thế nào?”
Anh liếc nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, không nhìn ra tâm trạng của anh.
Diêu Hữu Thiên mở to hai ămts, tim đập mạnh và loạn nhịp, cảm ơn thế nào?
,
Cố Thừa Diệu càng áp đến gần cô hơn, hai tay chống ở hai bên người cô, bốn mắt nhìn nhau với cô: “Không biết, vậy thì cứ nghĩ thật kỹ.”
Bỏ lại những lời này, anh cũng không nhìn cô nữa, xoay người rời đi.
Để lại Diêu Hữu Thiên nhìn bóng lưng anh, lại ngây ra một lần nữa.
Cố Thừa Diệu?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Chiến Li chạy như điên trên đường, sau khi luật sư đưa anh ra khỏi trại tạm giam, anh xông đi tìm Diêu Hữu Thiên trước tiên.
Chuyện xảy ra ở tập đoàn Chính Phát vào buổi sáng, luật sư đã nói với anh.
Thiên Thiên ——
Lần này, sợ là cô đã hận mình đến chết rồi phải không?
Nhưng anh cũng không biết tại sao chuyện lại biến thành như vậy. Giám đốc Lưu cũng lật lọng. Đều chỉ trích anh, mà bản thân anh đã suýt chút nữa rơi vào, hoàn toàn không có cách nào biện hộ cho mình.
Thiên Thiên, sẽ tin anh sao?
,
Chiến Li không biết, anh điên cuồng gọi điện thoại cho Diêu Hữu Thiên, cô lại chỉ không nhận.
Khi anh chạy đến tập đoàn Chính Phát, Diêu Hữu Thiên đã đi rồi.
Nheo mắt lại, Chiến Li nhìn cao ốc công ty trước mắt đến ngẩn người. Vào lúc này điện thoại di động vang lên, anh bắt máy, bởi âm thanh đầu bên kia điện thoại, anh bỗng chốc trợn to mắt.
“Cậu nói cái gì?”
Ba mươi phút sau sau, Chiến Li xuất hiện ở nhà lớn của nhà họ Chiến.
Nơi anh không muốn tới, nhưng hết lần này đến lần khác không thể không xuất hiện.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
,
Trong phòng khách của chủ nhà, người vợ chính thức của Chiến Nguyên - La Vân đang ngồi trên sofa, tao nhã thưởng trà.
“Anh ta ở đâu?” Chiến Li không nói lời thừa thãi, trực tiếp mở miệng.
La Vân đặt ly trà trên tay xuống, vẻ mặt cực lạnh: “Ti tiện quả nhiên chính là ti tiện, một chút lễ phép cũng không có.”
Chiến Li híp mắt lại, chẳng muốn tranh luận với bà ta, xông thẳng lên lầu tìm người nọ.
La Vân muốn ngăn cản, nhưng không địch nổi bước chân Chiến Li.
,
Lúc này tâm trạng Chiến Tiên rất tốt, đang ở trong phòng, một mình uống rượu chúc mừng.
Thình lình cửa phòng bị người ta đạp ra, một bóng người nhanh chóng xông tới.
Chén rượu trên tay anh ta bị người ta đoạt đi, ném xuống đất, vạt áo trước bị người ta túm lên, ngước mắt lập tức đối mặt với vẻ mặt u ám của Chiến Li: “Mày, sao mày đã ra rồi?”
“Hừ, có phải anh muốn cả đời này tôi không ra ngoài được?”
Trong mắt Chiến Li là vẻ hung hãn, nhìn khuôn mặt Chiến Tiên, không chút nghĩ ngợi giơ quả đấm lên cho anh ta một quyền.
,
“Ầm.” Chiến Tiên bị đau, gập lưng đi xuống, Chiến Li cười lạnh: “Anh thật đúng là càng sống càng thụt lùi, thủ đoạn hèn hạ như vậy cũng nghĩ ra được?”
“Chiến Li ——” Chiến Tiên cực giận, đưa tay ra muốn chỉ vào Chiến Li.
Anh cười lạnh, lại ra tay một lần nữa, cho anh ta hai quyền, trực tiếp đánh anh ta nằm gục xuống mặt đất.
“Tính kế tôi, hãm hại tôi, anh cho rằng, tôi sẽ bỏ qua dễ dàng cho anh? Chiến Tiên, có phải cảm thấy gần đây cuộc sống của anh quá tốt rồi không? Nếu đúng, tôi không ngại tiễn anh một đoạn đường.”
Anh ra quyền vừa nhanh, vừa độc.
Chiến Tiên bị đánh đến mức không hề có sức đánh trả: “Dừng tay, thằng con hoang này, mày dừng tay cho tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày. Thằng khốn kiếp này ——“
,
“Lúc nào cũng sẵn sàng tiếp đón.” Chiến Li bổ túc hai quyền, vẻ mặt lạnh lẽo: “Chiến Tiên. Chuyện anh tính kế tôi, tôi sẽ không bỏ qua. Anh cứ chuẩn bị ăn cơm tù đi.”
Bỏ lại câu này, anh tương đối không khách khí đá Chiến Tiên một cước, xoay người muốn rời đi.
Nhưng đã đối diện với một đôi mắt đen mặc dù đã già, nhưng vẫn khá có thần.
Đôi mắt hẹp dài này, ánh sáng lộ ra từ ánh mắt, giống anh đến bảy phần. Nhìn người tới, Chiến Li không nói một lời muốn rời đi.
Chiến Nguyên chắn ở trước mặt anh, nhìn đứa con lớn bị đánh nằm sấp trên mặt đất một cái, rồi lại nhìn đứa con nhỏ lâu lắm rồi mới biết quay về.
Xoay người lại, giọng nói thản nhiên: “Theo ta tới phòng sách một chuyến.”
,
Tay Chiến Li buông ở bên người, không có động tác gì, cuối cùng nhắm mắt lại, đi theo sau Chiến Nguyên đến phòng sách.
Trong phòng sách, Chiến Nguyên ngồi ở phía sau bàn đọc sách, nhìn đứa con trai càng lúc càng ưu tú, nhưng cũng càng lúc càng khó nắm bắp này, con ngươi hẹp dài híp lại: “Nói đi, con muốn thế nào, mới bằng lòng không truy cứu chuyện này?”
Chiến Li cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt không thể nhìn ra chút nào.
Đây chính là cha ruột của anh, ngoài miệng nói có dễ nghe hơn nữa, trong lòng vẫn nghiêng về con trai lớn của ông ta.
Im lặng, cách một tủ sách, hai cha con nhìn thẳng vào mắt nhau.
Chiến Li đột nhiên mấp máy khóe miệng, mở miệng: “Nếu như, con sẽ không bỏ qua thì sao?”
Nhìn sắc mặt thay đổi của Chiến Nguyên, Chiến Li nhếch môi cười lạnh: “Nếu như con không chịu bỏ qua cho anh ta thì sao? Ba, ba muốn như thế nào?”
Sắc mặt Chiến Nguyên khẽ biến đổi, tạm thời lại im lặng không nói gì ——
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
【 Hậu trường 】
Cố tam thiếu: Anh đã giúp em, em cảm ơn anh thế nào?
Thiên Thiên: . . . . . Anh muốn cảm ơn thế nào? ( Không phải anh là chồng em sao? Không phải em là vợ anh sao? Nếu như là vợ chồng, cảm ơn làm gì? )
Cố tam thiếu: Múa cột đi. Không có lý nào Chiến Li từng xem, anh lại không được.
Thiên Thiên: Ở đây không có cột thép.
Cố tam thiếu: Không sao, anh không ngại em xem anh là ống thép, nhảy trên người anh.
Thiên Thiên: Độ khó quá lớn, chúng ta để lúc khác.
Cố tam thiếu: Độ khó lớn? Không đâu. Em xem anh là ống thép, sau đó em uốn éo tới lui trên người anh, xem như là nhảy rồi.
Thiên Thiên: . . . . . . . . . . . . . .
Cố tam thiếu: Nhất chỗ nào đó, em có tâm trạng thì động, còn lại em có thể không động, cột thép là anh sẽ động, anh sẽ phối hợp với em.
Thiên Thiên: . . . . . . . . .
Má Nguyệt: Tam thiếu, tiết tháo của anh rớt mất rồi.