Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng.

Chương 334: Chương 334: Chương 288: Lúc nào cũng làm chuyện xấu




Editor: Xám

“Em nói cái gì?”

Tiếng còi của xe phía sau không dứt bên tai, không ít tài xế bị hành động dừng xe đột ngột của Cố Thừa Diệu làm cho luống cuống tay chân.

Sau đó thò đầu ra ngoài chửi mắng một trận rồi lại đạp chân ga rời đi.

Diêu Hữu Thiên bị Cố Thừa Diệu trừng mắt nhìn có chút rụt rè, tay vô thức chỉ lên phía trước: “Cái đó, khụ, có phải anh nên lái xe trước không?”

“Có bệnh à? Dừng xe trên đường? Muốn tìm chết sao?” Đúng lúc một tài xế phía sau ló đầu ra, Cố Thừa Diệu lạnh lùng trừng mắt nhìn một cái, người kia rụt đầu về giống như cháu trai, đạp ga rời đi.

Cố Thừa Diệu hít sâu, một lần nữa khởi động xe, rời khỏi nút giao.

,

Nơi này gần căn biệt thự ban đầu Cố Thừa Diệu chuẩn bị cho Diêu Hữu Thiên.

Anh cho xe rẽ, lái thẳng về phía biệt thự.

Diêu Hữu Thiên không biết câu đó khiến anh không vui như vậy. Có lẽ mơ hồ biết được, nhưng lại cảm thấy biết đâu mình nghĩ lầm.

Cho nên để mặc xe của Cố Thừa Diệu lái vào garage của biệt thự, để mặc anh kéo mình vào.

Gần như là vừa đi vào, cơ thể cô đã bị anh đè thật mạnh lên ván cửa.

,

Bờ môi mỏng mà mềm mại, mang theo mười phần sức lực ma sát lên môi cô.

Đây không thể gọi là hôn. Nên gọi là cắn.

Cố Thừa Diệu dùng sức cắn cánh môi cô, mãi đến khi ma sát môi cô sinh đau.

“Ưmh.” Diêu Hữu Thiên không tránh được, kêu lên một tiếng mơ hồ.

Một tiếng báo hiệu đó khiến lý trí của Cố Thừa Diệu quay về một chút, đổi cắn thành hôn, từ từ, ma sát môi cô từng chút một.

Anh giảm tốc độ, cho cô nụ hôn cực kỳ dịu dàng.

,

Hô hấp của Diêu Hữu Thiên từ từ trở nên dồn dập, mất tự nhiên tránh về phia sau. Muốn bảo anh buông mình ra.

Cánh môi xinh xắn mở ra, muốn nói chuyện, lại khiến anh thừa cơ xông vào.

Hô hấp trở nên nóng lên, tiếng nói của cô không phát ra được.

Nhắm mắt lại, để mặc anh hôn.

Mãi đến khi cuối cùng anh buông lỏng, thả cô ra.

,

Lúc này hơi thở của hai người rối loạn, hô hấp đều mang theo chút hơi nóng.

Diêu Hữu Thiên còn chưa bình tĩnh lại, cằm lại bị người ta nắm lấy.

Cố Thừa Diệu vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm khuôn mặt Diêu Hữu Thiên, ánh mắt sâu thẳm, giống như muốn hút cô vào bên trong.

“Thiên Thiên, vĩnh viễn đừng nói như vậy.”

Diêu Hữu Thiên mở mắt hạnh hơi chứa hơi nước, trong mắt có chút mê man, có chút mịt mờ.

“Cái, cái gì?”

,

“Vĩnh viễn đừng nói em sẽ rời khỏi anh.” Anh sẽ không, cũng không cho phép. Cố Thừa Diệu hít sâu: “Anh sẽ không yêu người phụ nữ nào khác nữa, vĩnh viễn sẽ không.”

Cuối cùng Diêu Hữu Thiên đã biết anh đang tức giận điều gì.

Cau mày, nghiêm mặt, nhịp tim vẫn chưa bình phục, nhưng vẻ mặt đã bình tĩnh hơn nhiều: “Từ vĩnh viễn đó, quá hư ảo. Chúng ta đều biết, trên thế giới này không có chuyện gì vĩnh viễn không thay đổi.”

“Chỉ cần anh chưa chết, tình yêu của anh đối với em, chính là vĩnh viễn.” Ánh mắt Cố Thừa Diệu, lại là sự nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Thiên Thiên, em không tin anh?”

“Em tin anh.” Diêu Hữu Thiên gật đầu: “Thừa Diệu, không phải em nói anh, em cũng chỉ là nhất thời có chuyện suy nghĩ.”

,

Nhìn thấy Phương Giai Kỳ làm chính mình thành ra như vậy, cô có chút phiền muộn nói không nên lời.

Cần gì phải vậy. Một người đàn ông, đã không yêu bạn. Bạn có níu kéo thêm, thì có nghĩa sao?

Tại sao không buông tha người khác, cũng là buông tha cho chính mình, để mình sống tốt một chút, cũng để người khác sống tốt một chút chứ?

“Em không cần có cảm giác đó.” Cố Thừa Diệu vẫn cực kỳ tự tin với chính mình: “em yêu tâm, anh không phải anh trai em, em cũng không phải là chị dâu em.”

“Ừm.” Diêu Hữu Thiên gật đầu, có điều vẫn có chút phiền muộn trong lòng. .

Diêu Hữu Quốc là anh cả của cô, cô hi vọng anh sống tốt. Sống hạnh phúc.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Có lẽ là nhìn ra tâm trạng của Diêu Hữu Thiên không tốt, tâm tư ban đầu có chút muốn thân mật với Diêu Hữu Thiên của Diêu Hữu Thiên, lúc này cũng biến mất.

“Đi thôi, anh đưa em đi chơi.”

Thời gian đã là buổi chiều, bây giờ Bắc Đô đã vào mùa thu.

Anh dứt khoát đưa cô đi, đến Hương Sơn ngắm lá đỏ.

Dưới ánh nắng chiều, lá đỏ khắp núi, đủ loại màu sắc làm hiện ra một loại cảnh đẹp đến tột cùng.

“Thật là xinh đẹp.” Ở trước mặt cảnh đẹp thiên nhiên, những tâm trạng phiền muộn kia, dường như đã tiêu tan hết.

,

“Thích không?” Hai người kết hôn lâu như vậy rồi, anh vẫn chưa từng đưa Diêu Hữu Thiên ra ngoài chơi.

Trước kia là không tình nguyện, về sau này muốn đưa, Diêu Hữu Thiên lại chia xa hai ngả với anh.

“Thích.” Diêu Hữu Thiên gật đầu, thật ra cô đã đến Hương Sơn rất nhiều lần, nhưng là đi cùng bạn, còn đi cùng với Cố Thừa Diệu, là hai cảm giác khác nhau.

Anh biết tâm trạng cô không tốt, nghĩ cách an ủi khuyên giải mình

Diêu Hữu Thiên xoay người lại, nhìn Cố Thừa Diệu: “Được rồi, em vẫn muốn nhắc lại lời em vừa muốn nói.”

,

“Cái gì?”

“Em nghĩ, nếu như có một ngày, anh yêu người phụ nữ khác, em vẫn sẽ buông tay.”

Bởi vì nhìn thấy người đàn ông đã từng dịu dàng với cô như vậy, quay người lại đi đối xử dịu dàng với một người phụ nữ khác, cô sẽ không chịu nổi.

Cố Thừa Diệu tốt như vậy, cô không bỏ được: “Thế nhưng trước đó, em sẽ nỗ lực, khiến trong mắt anh chỉ có em. Sẽ không thích thêm người phụ nữ nào khác nữa.”

Trong lòng Cố Thừa Diệu mềm mại, đưa tay ra kéo cô vào lòng mình, cúi đầu mổ nhẹ lên môi đỏ của cô: “Em không cần phải nỗ lực.”

“Có em ở đây, anh vĩnh viễn sẽ không thích người phụ nữ nào khác.”

Có lẽ có người phụ nữ khác yêu anh, có lẽ có người phụ nữ khác thích anh.

,

Nhưng sẽ không có thêm một người phụ nữ như thế này, có thể vì anh mà không cần mạng.

Cũng sẽ không còn có một người phụ nữ như thế này, trong lòng luôn có chỗ cho anh,cho dù bọn họ đang chiến tranh lạnh, cho dù bọn họ chia ly, trong lòng cũng vẫn yêu anh.

Tình yêu của cô khiến anh cảm thấy sự chờ đợi bốn năm nay của mình đều là đáng giá.

Cô đã nỗ lực nhiều như vậy, vậy anh nhất định sẽ nỗ lực nhiều hơn.

“Thiên Thiên, kiếp này, kiếp sau, anh đều sẽ yêu em.”

“Vâng.” Diêu Hữu Thiên gật đầu, hai người nhiệt tình ôm hôn, dưới ánh chiều tà, để lại sự lãng mạn vô tận.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Quay về nhà họ Cố, tâm trạng của Diêu Hữu Thiên đã tốt lên nhiều.

Chơi xếp hình với Cố Dịch Phàm một lát, lúc này mới quay về phòng mình.

Còn chưa kịp đi tắm, đã gặp Cố Thừa Diệu đang gọi điện thoại.

Thấy cô đi vào, anh cúp thoại: “Phàm Phàm ngủ rồi?”

“Ừm. Trẻ con, ngủ rất sớm.” Diêu Hữu Thiên gật đầu, nhìn dáng vẻ Cố Thừa Diệu cầm chìa khóa xe lên dường như là muốn ra ngoài: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

“Đám Thừa Lân ở Dạ Mị, nói đã rất lâu không tụ tập rồi, em có muốn đi cùng không?”

,

Trên thực tế từ sau khi Cố Dịch Phàm quay về nhà họ Cố, buổi tối Cố Thừa Diệu thật sự không ra ngoài đi tiệc tùng.

Hoàn toàn đều về nhà, quả thực rất lâu rồi không tụ tập với đám bạn từ nhỏ.

“Không muốn đi lắm.” Diêu Hữu Thiên chạy cả một ngày hôm nay cũng mệt rồi: “Anh đi một mình đi. Em nghỉ ngơi trước.”

“Thật sự không đi cùng?” Cố Thừa Diệu ôm eo cô: “Vậy nếu anh muốn em đi cùng anh thì sao?”

“Đừng.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu, trên mặt có ý cười hiện rõ: “Các anh không đến Thế Giới Phần Hoa mà đến Dạ Mị, nhất định đều là một đám đàn ông. Em sẽ không đến tụ tập náo nhiệt ở đó đâu.”

“Thật là hào phóng mà.” Cố Thừa Diệu hôn lên mặt anh một cái: “Yên tâm về anh như vậy sao?”

,

“Yên tâm về anh không tốt sao?” Diêu Hữu Thiên giang tay: “Hay là anh thích em đi theo anh, nghi ngờ anh từ sáng đến đêm?”

“Như vậy cũng được.” Cố Thừa Diệu cười: “Anh muốn xem em ghen vì anh.”

“Anh tự cao vừa thôi.” Diêu Hữu Thiên đẩy anh ra: “Đi nhanh lên, đi nhanh lên. Nhìn đã thấy chán ngấy.”

Nửa tháng nay ngày nào cũng dính lấy nhau, vẫn chưa đủ sao?

“Em đang đuổi anh anh đi đấy à?”

,

“Đuổi anh thì sao?” Diêu Hữu Thiên nhìn anh bằng vẻ “ghét bỏ”: “Muốn đi thì đi mau lên, đúng rồi, không được uống quá nhiều rượu.”

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

Cô nhớ, người này uống rượu về xong đều không thành thật, lúc nào cũng làm chuyện xấu.

“Được rồi, yên tâm đi, anh sẽ không chơi đến quá muộn.”

Cố Thừa Diệu hôn lên má Diêu Hữu Thiên một cái, lúc này mới ra khỏi cửa.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Dạ Mị.

Cố Thừa Diệu vừa vào phòng bao đã khiến người ta để mắt nhìn tới, Hồ Tư Hiền gõ gõ bàn.

“Cậu ba, đến muộn rồi đấy. Tự phạt ba chén đi.”

“Thằng nhóc nhà cậu.” Cố Thừa Diệu ngồi xuống bên cạnh anh: “Phạt cái gì? Lát nữa còn phải lái xe.”

“Cậu thôi đi, với tửu lượng ngàn chén không say của cậu, ba chén tính là gì?”

“Hôm nay thật sự không uống.” Lúc Cố Thừa Diệu nói chuyện, ra hiệu cho nhân viên phực vụ bưng mấy ly đồ uống lên: “Lúc tôi ra ngoài đã đồng ý với Thiên Thiên không uống rượu.”

,

“Ơ ơ ơ.” Hồ tư Hiền vỗ thật mạnh vai anh: “Này nhóc, cậu được đấy? Bản lĩnh như vậy hả? Nghe lời vợ như vậy.”

Nghiêng đầu nhìn về phía hai anh em khác của nhà họ Cố: “Thằng nhóc này bây giờ không thấu tình đạt lý gì cả. Mấy anh, hôm nay làm cho cậu ta gục ở đây đi, tôi muốn xem xem vợ cậu dám làm khó cậu thế nào. Là quỳ bàn phím, hay là quỳ lên bàn xát.”

“Đi chết đi.” Cố Thừa Diệu cười mắng: “Cậu nhiều chuyện thế. Muốn quỳ bàn phím, thì mau tìm người đi, với đức hạnh của tiểu tử cậu, bảm đảm ngày nào cậu cũng quỳ bàn phím.”

“Đừng, đừng.” Hồ Tư Hiền giơ tay lên: “Em trai tôi đây vẫn còn chưa muốn rơi vào cảnh khốn cùng.”

“Đúng vậy, cậu xem ai ai cũng là cậu à.” Tống Lãng cũng đáp một câu: “Đến uống rượu cũng bị hạn chế, kết hôn như vậy thật sự không có ý nghĩa.”

,

“Được rồi. Tôi uống không được sao?” Cố Thừa Diệu rót cho mình một ly rượu: “Nói trước nhé, nhiều nhất ba chén, không uống nhiều hơn.”

“Ba chén đâu đủ chứ, cậu xem vợ cậu đã về rồi, con trai cũng có rồi. Buổi tiệc lần trước đã để cậu đi trước. Hôm nay dù thế nào cũng phải uống với một người ba chén đi.”

Hồ Tư Hiền đâu có dễ dàng buông tha cho anh như vậy.

Cố Thừa Diệu địch không nổi,bị chuốc cho uống mấy chén.

Lúc đang định từ chối rượu Tống Lãng đưa tới, điện thoại reo lên.

Dãy số này, Cố Thừa Diệu không hề lưu, có điều bản lĩnh tốt đã nhìn thấy là không quên của anh vẫn khiến anh nhớ ra, dãy số này là của ai.

Mi tâm Cố Thừa Diệu nhăn lại, suy nghĩ một chút, vẫn đứng dậy, cầm điện thoại ra ngoài nhận điện thoại.

,

“A lô.”

Giọng nói thản nhiên, cũng lạnh lùng.

“Thừa Diệu, là em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.