Editor: Xám
“Thừa Diệu, là em.” Giọng nói của Bạch Yên Nhiên vang lên, mang theo mấy phần thấp thỏm: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Có chuyện gì sao?” Không trả lời vị trí hiện giờ của mình, bởi vì không cần thiết.
Anh không cần báo cáo hoạt động của mình với Bạch Yên Nhiên .
,
“. . . .” Bên kia điện thoại im lặng một hồi, sau đó mới vang lên giọng nói yếu ớt của cô ta: “Không có chuyện thì không thể tim anh sao?”
“Yên Nhiên.” Cố Thừa Diệu tự cảm thấy hôm nay đã nói rõ ràng rồi: “Em biết rất rõ ——“
“À. Em lại phạm sai lầm rồi. Anh đã kết hôn rồi sao. Em biết.” Giọng nói của Bạch Yên Nhiên lộ ra mấy phần đau khổ. Cố Thừa Diệu không tỏ thái độ, cũng không mở miệng.
“Em thật sự có chuyện tìm anh.” Bạch Yên Nhiên bên kia điện thoại hít sâu, giọng nói đó truyền vào tai Cố Thừa Diệu một cách rõ ràng: “Anh có nhìn thấy khuyên tai của em không? Vừa nãy lúc em tắm phát hiện không thấy nữa, em đã tìm khắ nơi, nhưng đều không tìm được. ”
Cách điện thoại, Bạch Yên Nhiên không nhìn thấy dáng vẻ lạnh mặt của Cố Thừa Diệu.
,
Cô ta giống như là hỏi thăm, lại giống như là thương cảm: “Chính là đôi khuyên tai hình giọt nước, anh còn nhớ không? Còn là quà anh tặng cho em.”
Im lặng, Cố Thừa Diệu dường như không biết cô ta đang nói điều gì.
“Chính là đôi khuyên tai bạch kim đó, anh còn nhớ không? Vào sinh nhật em, anh đã tặng em. Anh còn nói, giọt nước đó chính là lệ của em. Bảo em cất kỹ giọt lệ của em, sau này sẽ không khiến em rơi lệ nữa.”
“Không nhìn thấy.” Lúc Cố Thừa Diệu nói câu này, đưa tay vào trong túi quần, ở đó, có một chiếc khuyên tai hình giọt nước.
“Hả?” Bạch Yên Nhiên ngẩn ra, giây tiếp theo, giọng nói của cô ta gần như đã sắp khóc ra: “Vậy, anh, ngày mai em có thể đến phòng làm việc của anh tìm thử không?”
“Không tiện.” Cố Thừa Diệu từ chối thẳng thừng: “Ngày mai là thứ bảy, ạm không đi làm.”
Anh đang định ngày mai đưa Diêu Hữu Thiên và Cố Dịch Phàm ra ngoài chơi.
,
Bên kia địa thoại lại là im lặng, Bạch Yên Nhiên cắn môi rơi lệ: “Vậy thứ ai em đến văn phòng của anh tìm một chút, có được không?”
“Không cần đâu, ngày mai anh đến văn phòng tìm thử.” Mi tâm của Cố Thừa Diệu cau cực chặt, cuối cùng nhắm mắt lại: “Nếu như tìm được, anh sẽ tìm lúc, mang qua cho em.”
“Thừa Diệu?” Bạch Yên Nhiên sau giây phút thất thần ngắn ngủi là kinh ngạc vui sướng vô cùng: “Vậy thật sự làm phiền anh rồi. Bây giờ em đang ở tại số 81 phố **. Lúc nào anh đến, gọi điện thoại cho em. Em chờ anh.”
Thậm chí cô ta không tự hỏi ngộ nhỡ không tìm được thì sẽ thế nào. Trong đầu cô ta chỉ có câu đó, anh sẽ tìm lúc mang qua.
“Ừ.” Cố Thừa Diệu đáp một tiếng. Không đợi Bạch Yên Nhiên phản ứng, đã cúp điện thoại trước.
Lòng bàn tay siết chặt chiếc khuyên tai kia, mi tâm của Cố Thừa Diệu nhíu rất chặt. Trong mắt có vẻ u ám không tan được.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thứ bảy.
Hôm nay cậu bạn nhỏ Cố Dịch Phàm dậy rất sớm. Bởi vì hôm qua mẹ nói với bé, hôm nay ba sẽ đưa bé đi công viên trò chơi.
Chỗ như công viên trò chơi. Cố Thừa Diệu thật sự chưa từng đi, trước đây sức khỏe của bé không tốt, đương nhiên mẹ sẽ không dẫn bé đi.
Bản thân bé cũng biết bé không thể đi chơi, nhưng trong lòng vẫn rất khát vọng.
Dậy thật sớm, mặc quần áo thể thao Kiều Tâm Uyển đặc biệt cho người làm, đội một chiếc mũ lưỡi trai, nhìn nhiều sức sống hơn bình thường không ít
“Oa. Hôm nay Phàm Phàm đẹp trai quá.” Diêu Hữu Thiên khen ngợi con trai mình không keo kiệt chút nào: “Bé cưng nhà ai mà đẹp trai thế?”
,
“Nhà mẹ đó.” Cố Dịch Phàm cười vươn tay ôm lấy mẹ: “Hôm nay mẹ cũng rất xinh đẹp.”
“Cảm ơn Phàm Phàm.” Hôm nay Diêu Hữu Thiên cũng mặc một bộ quần áo thể thao, là trang phục mẹ con với bộ trên người Cố Dịch Phàm.
Đây chính là niềm đam mê tội lỗi của Kiều Tâm Uyển. Trươc đây bà không thích mặc quần áo giống như con cái, bây giờ nhìn thử, đột nhiên lại có chút hối hận.
Nghĩ bà đã sinh hai đứa, sao lại không mặc quần áo mẹ - con gái hay quần áo mẹ - con trai với các con chứ?
Rất nhanh Cố Thừa Diệu cũng đã xong rồi. Ba người, mặc quần áo thể thao màu lam nhạt.
Cố Thừa Diệu cao lớn đẹp trai, màu lam khiến nhìn anh sáng sủa lên không ít. Lại giảm đi sự nghiêm túc của đồ tây giày da lúc bình thường.
Nhìn Diêu Hữu Thiên cũng trẻ ra vài tuổi, mái tóc dài cột phía sau đầu thành một chiếc đuôi ngựa, nhìn giống như một sinh viên.
,
Càng không cần nói đến còn có cậu bé con đáng yêu như Tiểu Phàm Phàm.
Tin rằng bọn họ vừa ra khỏi cửa, thì nhất định là một tổ hợp siêu cấp đẹp.
Cố Dịch Phàm dắt mỗi tay một người, đầy sức sống đi ra khỏi cửa, tiến về phía công viên trò chơi.
Sức khỏe Tiểu Phàm Phàm không tốt, những trò như Thuyền hải tặc, Yunnight Speed không thể để bé chơi.Có điều không ảnh hướng đến tâm trạng vui vẻ của Cố Dịch Phàm.
Đu quay ngựa gỗ, đạp xe đạp. Đây đều không phải trò chơi quá kích thích, cũng khiến trên mặt bé luôn treo nụ cười.
,
Ánh mắt khát vọng nhìn Vòng đu quay. Vẻ mặt đầy hăng hái nhìn qua.
cuối cùng Diêu Hữu Thiên không nỡ làm trái ý con trai, đưa bé ngồi lên Vòng đu quay.
Có điều khi Vòng đu quay lên tới chỗ cao nhất, Tiểu Phàm Phàm vẫn có chút chút không thích ứng, chờ đến khi đi cuống, trên trán bé đã rỉ ra một lớp mồ hơi mỏng.
Diêu Hữu Thiên lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho bé, trong mắt tràn ngập yêu thương: “Nếu như Phàm Phàm mệt rồi, thì nghỉ ngơi một lát.”
“Vâng.” Cố Dịch Phàm hơi thở gấp. Cố Thừa Diệu nhìn thấy Diêu Hữu Thiên đưa tay ra định ôm con trai, vươn tay ra trước một bước ôm Cố Dịch Phàm lên.
“Con không sao chứ?”
Chỉ là ngồi Vòng đu quay mà thôi, có cần phải khoa trương vậy không.
,
Trên mặt Tiểu Phàm Phàm hơi trắng, âm thanh nơi trái tim lớn đến mức bản thân bé cũng nghe thấy tiếng vang thình thịch, khẽ lắc đầu: “Cháu không sao.”
“Tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát đi.” Trước đây Diêu Hữu Thiên luôn không cho con trai ra ngoài chơi, chính là vì sợ gặp phải tình huống thế này.
“Ừ.” Lần thứ hai Cố Thừa Diệu nhận thấy, sức khỏe của Cố Dịch Phàm còn yếu hơn anh nghĩ rất nhiều.
Mi tâm nhíu rất chặt, xem ra, anh phải tìm một chuyên gia khoa tim mạch từ nước ngoài để kiểm tra cho Tiểu Phàm Phàm một chút rồi.
Ba người tìm được một băng ghế dài ở công viên trò chơi rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cố Thừa Diệu nhìn thấy quầy ăn vặt đó không xa: “Anh đi mua bình sữa cho Phàm Phàm uống nhé.”
,
Cố Dịch Phàm nghỉ ngơi một lát, cuối cùng đã bình thường lại, ánh mắt nhìn thấy nơi treo đầy bóng bay cách đó không xa.
Kéo tay Diêu Hữu Thiên chạy về phía đó.
Bên trong quán nhỏ có một bức tường treo đầy bóng bay.
Cách chỗ bóng bay khoảng 5 thước, là mấy chiếc bàn. Trên bàn đặt tấm biển viết rõ bao nhiêu tiền được bắn bao bao nhiêu phát súng.
Bắn trung bao nhiêu bóng bay thì có thể trúng giải thưởng lớn.
,
Cố Dịch Phàm nhìn mô hình Transformers siêu cấp bự phía trên, trong mắt có mấy phần thèm thuồng.
Transformers này thật bự, bự hơn cả những con mọi người trong nhà mua cho bé.
“Phàm Phàm muốn cái này?”
“Vâng.”
“Được, vậy mẹ thử một chút nhé.” Diêu Hữu Thiên lớn đến vậy rồi, vẫn chưa từng thử chơi súng.
Năm đồng tiền, có thể bắn mười phát súng, trúng hết mười phát, phần thưởng chính là Transformers. Trả tiền xong, cầm một khẩu súng lên bắn mấy phát, kết quả chỉ bắn vỡ một quả bóng bay.
,
“Đây là phần thưởng.” Ông chủ lấy một chiếc bút bi ra đưa cho Diêu Hữu Thiên.
Trên trán Diêu Hữu Thiên hiện lên ba vạch đen, lại đưa tiền thêm một lần nữa: “Tiếp tục. Tôi muốn cái kia.”
Phải bắn trúng mười quả bóng bay mới có Transformers.
Diêu Hữu Thiên giơ súng, tập trung. Cố gắng tập trung chú ý ——
Súng trên tay bị người khác lấy đi, cô còn chưa phản ứng lại, lại bị người ta nhét một cái túi lớn lên tay.
Cố Thừa Diệu mặc quần áo thể thao đã quay về, đứng ở bên cạnh cô.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
,
Giơ súng, nhìn Cố Dịch Phàm một cái: “Phàm Phàm muốn Transformers?”
“Vâng.” Cố Thừa Diệu gật đầu, nhìn bóng bay ở bên ngoài năm thước, cong môi, giơ tay, híp mắt.
“Pằng pằng pằng.” Tiếng súng vang lên.
Tiếng súng nối tiếp nhau, mười phát súng. Nổ hết.
Diêu Hữu Thiên nhìn đến ngây người, Cố Dịch Phàm, cũng nhìn đến ngây người.
Khóe miệng ông chủ giật giật, mình gặp phải đại cao thủ rồi.
,
“Chú, chú thật lợi hại.” Cố Dịch Phàm đã quen gọi Cố Thừa Diệu là chú. Có điều ánh mắt đã từ bình tĩnh vừa rồi chuyển thành sùng bái.
Chú này thật sự rất lợi hại đó nha. Phát súng nào cũng trúng được.
Diêu Hữu Thiên cau mày, Cố Thừa Diệu híp mắt, nhìn về phía ông chủ: “Lấy con Transformers đó xuống đây.”
“A, ha ha.” Thật ra ông chủ đã không cười nổi nữa. Mặt mũi đau khổ lấy Transformers xuống đưa đến tay Cố Thừa Diệu: “Anh đây thật là lợi hại, thị lực thật là tốt.”
Cố Thừa Diệu không nhìn ông chủ, đưa đồ chơi trên tay đến tay Cố Dịch Phàm, hơi cúi người xuống nhìn con trai của mình.
“Phàm Phàm còn muốn cái gì?”
Cố Dịch Phàm liếc nhìn giá phần thưởng một cái: “Cháu còn muốn cái đó. Con thỏ bự đó, có thể tặng cho mẹ.”
,
Trên giá phần thưởng còn có một con thỏ bự. Ôm lên cao đến nửa người, to giống như người thật vậy.
“Được.” Đây cũng là phần thưởng mà trúng mười phát súng mới có thể có được. Cố Thừa Diệu sảng khoái trả tiền, lại nâng súng.
Mười phát súng trúng hết.
Lần này ông chủ đứng nói là cười, là phải khóc rồi. Lấy con thở bự cao gần ngang người kia xuống, trong mắt có vẻ xin tha: “Anh là cao thủ, cần gì làm khó quán nhỏ này của tôi, chúng tôi cũng kiếm tiền rất cực khổ.”
Cố Thừa Diệu vẫn không để tâm, lại nhìn về phía Cố Dịch Phàm: “Phàm Phàm còn muốn gì không?”
“Không muốn nữa.” Cố Dịch Phàm cười tít mắt, rất thỏa mãn mà ôm Transformers: “Cháu có cái này là đủ rồi.”
Thỏ bự là quà muốn tặng cho mẹ.
,
Cố Thừa Diệu nhìn con trai, trong mắt có chút bất ngờ. Thật ra trên giá phần thưởng vẫn còn có rất nhiều loại đồ chơi. Có điều hình như con trai không hề tham lam.
Đứa trẻ này, thật sự được dạy dỗ rất tốt.
Đặt súng trên tay xuống, cánh tay dài vươn ra ôm con trai lên, nhìn thẳng vào bé: “Ba thắng được Transformers cho con, có phải con nên cảm ơn ba không?”
“Cảm ơn.” Cố Dịch Phàm rất biết nghe lời. Bây giờ bé thật sự sùng bái chú này, quá lợi hại phải không?
“Nếu muốn cảm ơn, vậy thì gọi ba một tiếng ba đi.” Ngoài video Diêu Hữu Thiên quay lần trước, anh vẫn chưa từng nghe thấy thằng nhóc thối này gọi mình.