Editor: Xám
Thành phố Y kề biển. Là một khu ở tỉnh N. Tài nguyên thiên nhiên ở nơi đây rất phong phú. Phong cảnh cũng rất đẹp.
Nhưng vì thành phố Z lân cận là một thành phố cảng lớn. Lại khai phá sớm hơn thành phố Y, cho nên người bình thường không biết đến thành phố Y.
Diêu Hữu Thiên là người sinh ra và lớn lên ở thành phố Y.
Trụ sở chính của tập đoàn Chính Phát lại ở thành phố Y, cô sắp trở về, đương nhiên rất quen thuộc.
Nhà có sẵn, công ty cũng có sẵn. Cô chỉ cần đến công ty báo cáo là xong.
,
So ra, Cố Thừa Diệu lại phải bận bịu hơn nhiều.
Cố thị không có chi nhánh công ty ở thành phố Y. Anh phải xem đất trước, còn phải chọn chỗ ở của mình.
Từ trước đến giờ Cố Thừa Diệu khá bới móc, lại lười.
Căn nhà ở Bắc Đô của anh cách GC cũng không quá nửa giờ đi xe, anh còn ngại xa.
Lúc này đã đến thành phố Y, chẳng những phải chọn địa chỉ công ty thuận lợi, còn phải chọn chỗ ở tốt.
Còn có thông báo tuyển dụng, tìm người.
,
Mặc dù Cố thị có cử đi hai quản lý hỗ trợ, nhưng có rất nhiều chuyện phải hỏi Cố Thừa Diệu rồi mới quyết định được.
Cứ như vậy, anh bận đến mức chân không chạm đất.
Mỗi ngày trở lại khách sạn nằm vật xuống ngủ ngay, chớp mắt một cái đã một thời gian rồi không để ý tới Diêu Hữu Thiên.
Diêu Hữu Thiên không biết rằng Cố Thừa Diệu rất bận, chỉ cho rằng anh không muốn nhìn thấy mình, cố ý tránh cô, cô cũng vui mừng nhẹ nhõm.
,
Anh ta không muốn nhìn thấy mình, mình cũng không muốn nhìn thấy anh ta.
Có điều chẳng mấy chốc đã đến tết Đoan Ngọ.
Tết Đoan Ngọ mấy năm trước, Diêu Hữu Thiên đều đi học ở Bắc Đô, năm nay trở lại đã dùng thân phận đã kết hôn rồi.
Đương nhiên Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn muốn người một nhà ồn ào náo nhiệt một chút.
,
Bốn anh em nhà họ Diêu, ngoài Diêu Hữu Gia công tác ở Bắc Đô, Diêu Hữu Quốc trấn giữ bên chi nhánh công ty.
Diêu Hữu Quyền, Diêu Hữu Thế đều làm việc ở thành phố Y.
Trong bốn anh em, ngoài Diêu Hữu Quốc vì là con trưởng, cuối cùng sau khi xuất ngũ đã quay về tiếp nhận gia nghiệp, ba anh em còn lại đều không làm việc ở tập đoàn Chính Phát.
Mặc dù bình thường Diêu Hữu Gia là người không ăn mặc theo xu hướng, nhưng lại là một nhà thiết kế thời trang.
Ab¬bott. Không chỉ là tên tiếng Anh của Diêu Hữu Gia. Cũng là nhà thiết kế vô cùng nổi tiếng ở giới thời trang.
Bạn nói đến Diêu Hữu Gia, không có ai biết, nhưng vừa nhắc đến Ab¬bott. Giới thời trang không ai không biết.
,
Trang phục trên người Diêu Hữu Thiên đều do anh thiết kế.
Trang phục anh tự nghĩ ra mang thương hiệu quyến rũ. Hướng đi là trang phục thiết kế cao cấp và số lượng hạn chế.
Danh tiếng không thua nhãn hiệu phổ biến nhất một chút nào. Xã hội thượng lưu Bắc Đô có rất nhiều phu nhân, cũng có thể lấy việc Abbott giúp đỡ thiết kế trang phục làm vinh dự.
Vậy nên lần trước ở Bắc Đô, Diêu Hữu Gia mới sẵng giọng với Bạch Yên Nhiên như thế.
Một nhà thiết kế giỏi không thể nhìn được có người lãng phí trang phục do người khác thiết kế ra.
Anh ba Diêu Hữu Quyền là một bác sĩ. Tuổi còn trẻ, đã là một bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện hạng nhất ở thành phố Y.
Anh tư Diêu Hữu Gia là một họa sĩ truyện tranh, có một phòng làm việc vẽ truyện tranh do mình mở.
Trước đây qua tết Đoan Ngọ, với Tuyên Tĩnh Ngôn cũng chỉ là người một nhà cùng ăn một bữa cơm. Náo nhiệt một chút.
Có điều bởi vì năm nay Cố Thừa Diệu đến thành phố Y, bà muốn long trọng một chút, nhân tiện thể hiện sự coi trọng của bên mình với Cố Thừa Diệu.
Vậy nên đã sớm gọi điện thông báo cho mấy người con trai, bảo bọn họ quay về nghỉ lễ.
,
Lại bảo Diêu Hữu Thiên nhất định phải gọi Cố Thừa Diệu cùng về.
Lúc nhận được điện thoại của mẹ, Diêu Hữu Thiên vốn đang muốn xem tiến độ trên công trường xây dựng làng du lịch.
Vừa xem thì không biết, xem rồi mới phát hiện, mấy tháng nay, làng du lịch lại liên tục kéo dài không hề khởi công?
Cố thị cũng được, tập đoàn Chính Phát cũng được, sao có thể cho phép xảy ra vấn đề này?
Diêu Hữu Thiên không có lòng dạ nào nói nhiều với mẹ, thuận miệng nói con biết rồi, cúp điện thoại, lúc này mới đi tìm hiểu tình hình.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Chờ đến khi Diêu Hữu Thiên xong việc, quay về nhà mình. Lúc này mới nhớ ra chuyện vừa rồi mẹ gọi điện thoại nói với cô.
Trong thời gian này cô không hề biết Cố Thừa Diệu ở đâu, đang bận việc gì.
Sợ ba mẹ hỏi, vừa về đến đây cô đã ở lại chung cư ban đầu của nhà họ Diêu.
Vậy nên ba mẹ nhà họ Diêu cũng không biết, thật ra con gái và con rể không hề ở chung.
Diêu Hữu Thiên thở dài, xem ra cô nhất định phải đi tìm Cố Thừa Diệu rồi.
,
Địa chỉ chi nhánh công ty của Cố thị đã xong, hơn nữa đã trang hoàng xong, qua vài ngày nữa là có thể khai trương.
Đương nhiên nhà ở của anh cũng đã chọn xong, chính là một tiểu khu lân cận cách công ty mười lăm phút đường xe.
Ngôi nhà có tổng cộng ba phòng, bởi vì chủ nhà sắp ra nước ngoài nên mới bán đi. Thiết bị lắp đặt nào cũng có sẵn.
Cố Thừa Diệu nghĩ dù sao cũng chỉ ở bên này một năm, cũng không đi mua nhà mới nữa.
Chỉ bảo người ta đổi hết vật dụng trong nhà đi. Lại tìm một người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp. Lúc này mới đến ở.
,
Mà anh không ngờ, anh vừa mới ở ngày đầu tiên, Diêu Hữu Thiên đã tìm đến.
Nhìn Diêu Hữu Thiên đứng ở trong phòng khách, mặc một bộ váy liền màu trắng. Cố Thừa Diệu giễu cợt không hề khách khí.
“Mũi cô linh thật.”
Anh làm xong hết việc, chọn lựa xong, cô ta thì hay rồi, không làm gì cũng có sẵn. Quả thật chính là ——
,
Vẻ mặt Diêu Hữu Thiên bình tĩnh, làm như không nghe thấy chuyện Cố Thừa Diệu ám chỉ mình là chó.
Có câu chó cắn anh một miếng, chẳng lẽ anh còn cắn trả?
Nếu cô lên tiếng đáp lại, chẳng phải thật sự đã thừa nhận mình là thứ đó sao?
,
Cố Thừa Diệu tương đối hài lòng với ngôi nhà mới của mình. Bởi vì đôi vợ chồng kia có một sở thích, đều thích thưởng thức rượu giống anh.
Vậy nên trong nhà có một tủ rượu, điều hiếm có nhất là, đôi vợ chồng kia sắp ra nước ngoài, một số rượu quý đều để lại, ngược lại lời cho anh rồi.
Rót cho mình ly rượu đỏ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lúc này mới đưa mắt lên nhìn Diêu Hữu Thiên.
“Nói đi. Tìm tôi có chuyện gì?”
Bọn họ là vợ chồng, cho dù không có chuyện gì, Diêu Hữu Thiên cũng có thể đến đây.
,
Nhưng điều này bị Cố Thừa Diệu tự động bỏ qua. Diêu Hữu Thiên trước mặt chính là một sự tồn tại không khiến người khác yêu thích.
Anh chán ghét cô còn không kịp, sao còn có thể muốn cô xuất hiện ở nơi ở của mình?
Vừa rồi Diêu Hữu Thiên không hề lên tiếng, mà yên lặng quan sát căn nhà một lát. Không thể không thừa nhận, mặc dù dáng vẻ Cố Thừa Diệu này giống như kẻ vô dụng, nhưng cách thưởng thức cũng không tệ.
Cố Thừa Diệu thấy cô không lên tiếng, liền bắt đầu âm thầm suy đoán.
Nhà mình vừa ổn định, anh vừa chuyển vào, Diêu Hữu Thiên đã theo tới. Cô ta như vậy là ——
“Cô sẽ không muốn chuyển đến ở cùng tôi chứ?”
,
Tên tự yêu mình thái quá này.
Diêu Hữu bất lực phỉ nhổ trong lòng. Nhưng trên mặt lại là ý cười mềm mỏng: “Hình như anh đã quên, tôi là vợ của anh.”
Cho dù là chuyển đến ở cùng anh ta, cũng là việc nên làm.
Tay Cố Thừa Diệu cầm ly rượu, siết lại một chút. Vừa định nổi giận, nhưng nghxi đến kế hoạch trước khi đến thành phố Y, đột nhiên mỉm cười.
“Cũng đúng. Tôi quên mất.” Cố Thừa Diệu đặt chiếc ly xuống, nhìn chiếc túi xách nhỏ trên tay Diêu Hữu Thiên: “Cô sẽ không định chuyển đến như thế này chứ?”
,
Diêu Hữu Thiên cho rằng Cố Thừa Diệu nhất định sẽ phản đối mình và anh ta ở cùng nhau, không ngờ anh ta sảng khoái như vậy, nhất thời cũng không hiểu rõ anh đang nghĩ gì.
Hơn nữa cô vẫn chưa nghĩ xong, có phải thật sự chuyển đến ở cùng Cố Thừa Diệu hay không.
“Nếu hôm nay cô nói muốn ở lại, cũng được. Dưới tầng có cửa hàng bách hóa, nếu cần gì bây giờ cô tự đi mua đi.” Lúc Cố Thừa Diệu nói, đứng dậy lấy ra một chùm chìa khóa và một tấm thẻ.
“Cho này, thẻ mở cửa và chìa khóa.”
Diêu Hữu Thiên nhìn chìa khóa trên tay, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra chút manh mối nào của Cố Thừa Diệu.
,
Người này, sao đột nhiên lại tốt như vậy?
“Anh chắc chắn, anh muốn tôi chuyển đến đây à?”
“Cô là vợ tôi, không phải sao?” Cố Thừa Diệu cười, lộ ra hàm răng trắng. Nhìn anh rất chân thành, Diêu Hữu Thiên lại cảm nhận được có một cảm giác tóc gáy dựng lên.
Cô đột nhiên nhớ tới lần trước mình ở chỗ Cố Thừa Diệu, kết quả mơ thấy ác mộng cả buổi tối.
Cảnh tượng cuối cùng chính là Cố Thừa Diệu hóa thân thành một con quái thú, há mồm ăn tươi cô.
Sau lưng phát lạnh, Diêu Hữu Thiên ngồi thẳng người, làm mình bình tĩnh lại.
,
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Mặc kệ Cố Thừa Diệu dùng chiêu gì, cô cẩn thận đề phòng anh ta một chút là được.
Vẻ mặt phòng bị của Diêu Hữu Thiên không thoát được mắt Cố Thừa Diệu.
Màu mắt anh càng đậm hơn, nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ gì.
“Tình hình bên này không tệ, đúng rồi, cô đi làm có xe không? Có cần tôi mua xe cho cô không?”
,
Nếu vừa rồi Diêu Hữu Thiên bị Cố Thừa Diệu làm hoảng sợ, bây giờ đã bị anh dọa rồi.
Trong mắt cô toát lên sự hoài nghi và không dám tin rất đậm.
Chẳng lẽ Cố Thừa Diệu hôm nay bị ám ảnh gì sao?
(Hết chương 80)