Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng.

Chương 95: Chương 95: Chương 81: Nhất định rất thú vị




Editor: Xám

Không phải Cố Thừa Diệu này bị ám ảnh gì rồi chứ?

Diêu Hữu Thiên không lên tiếng, mở to đôi mắt trong veo như nước mùa thu, nhìn chằm chằm Cố Thừa Diệu giống như biến thành người khác ở trước mặt.

Không khí trong phòng khách rất yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.

Kim đồng hồ trên vách tường đã đi được một vạch, hai người đều không nói gì.

Cố Thừa Diệu bị Diêu Hữu Thiên nhìn thẳng như vậy, không hề chột dạ chút nào.

,

Anh vừa mới về nhà, trên người vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen.

Cà vạt của áo sơ mi đã sớm bị anh kéo xuống. Cúc áo sơ mi đã tháo hai nút, lộ ra lồng ngực cường tráng ở bên trong.

Anh có một dáng người cực kỳ cao lớn.

Diêu Hữu Thiên nghĩ đến hai lần anh đánh nhau thô bạo với người ta, ngược lại không phải trong lòng không nghi ngờ.

,

Cố Thừa Diệu này, nhìn thì giống kẻ ăn chơi trác táng, nhưng thân thủ lại không phải tốt bình thường.

Thân thủ của anh ta là luyện ở đâu? Phải biết rằng lúc còn nhỏ anh hai đánh nhau với người ta cũng tính là hung hãn.

Vừa nghĩ tới anh hai, Diêu Hữu Thiên lập tức nhớ ra mục đích hôm nay mình đến đây.

Lúc này mới phát hiện ra, mình vẫn bị Cố Thừa Diệu nhìn chằm chằm.

,

Có chút mất tự nhiên hắng giọng một cái. Cô nói sang chuyện khác: “Hôm nay tôi tới là có chút chuyện.”

“Cô thích gì xe?” Cố Thừa Diệu không hỏi cô có chuyện gì, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Bentley? Porsche? Hay là Ferrari?”

Diêu Hữu Thiên lại mất thoải mái lần nữa.

Lúc Cố Thừa Diệu hỏi, áp vào cô rất gần, người hơi cúi, nghiêng nhẹ khuôn mặt tuấn tú.

Và cả sự chân thành lấp lánh trong đôi mắt sáng kia ——

,

Nhịp tim không khỏi lỡ mất một nhịp. Nhưng cũng chỉ một lát.

Người đàn ông trước mặt tuyệt đối không phải người bạn có thể chọc vào.

Chớp chớp mắt, lúc mở mắt ra đã khôi phục lại sự bình tĩnh..

“Không cần đâu.” Cô cũng không điên. Mặc dù thành phố Y cũng được xem là thành phố cấp địa khu*, nhưng hiện giờ vừa mới khai phá.

*thành phố cấp địa khu: là một đơn vị hành chính tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đây là cấp hành chính thứ hai trong thứ bậc các cấp hành chính, dưới cấp tỉnh nhưng trên cấp huyện. (Nguồn: wikipedia)

Lái chiếc xe Ferrari ở trên đường, rêu rao khắp nơi, tuyệt đối không phải là phong cách của cô.

“Tôi không có hứng thú với xe cộ, chỗ ở hiện giờ của tôi cũng cách Chính Phát không xa, thật sự không cần dùng xe.”

,

Hơn nữa, không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá thì cũng là trộm cướp.

Thái độ của Cố Thừa Diệu như vậy, thậm chí có thể gọi là lấy lòng được rồi, nhất định có âm mưu.

Tạm thời Diêu Hữu Thiên không biết trong lòng anh có mưu đồ gì, nhưng lại biết nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

“Hôm nay tôi tới tìm anh, là có chuyện chính đáng muốn nới với anh.”

Lúc Diêu Hữu Thiên đến công trường vào xế chiều, mới phát hiện ra vấn đề. Hiện giờ, người phụ trách của Cố thị là Cố Thừa Diệu, xảy ra chuyện rồi, đương nhiên là phải nói với anh.

“Hôm nay tôi đến công trường, phát hiện ra vẫn chưa khởi công. Tôi đã hỏi người của công ty chúng tôi, bọn họ nói, bên thi công là Cố thị mời tới, mà người của các anh vẫn chưa làm việc.”

,

Đất hoàng kim tấc đất tấc vàng, công trình kéo dài thêm một ngày chính là tổn thất vài chục vạn.

Diêu Hữu Thiên không tin người của Cố thị không biết.

Vốn dĩ trên mặt Cố Thừa Diệu vẫn có chút vẻ đùa giỡn, lúc này đột nhiên ngồi thẳng người dậy.

“Đã hỏi nguyên nhân chưa?”

“Chưa.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu một cái: “Tôi không rõ là nguyên nhân gì, khiến công trình đến giờ vẫn chưa thi cồng. Nhưng lúc trước trên hợp đồng viết rất rõ ràng. Chuyện thi công giao cho Cố thị các anh. Nếu là như vậy, có phải các anh nên cho chúng tôi lời giải thích hay không?”

,

Cố Thừa Diệu nheo mắt lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diêu Hữu Thiên, anh đột nhiên cười cười: “Cái gì mà Cố thị chúng tôi? Bây giờ cô đã gả vào nhà họ Cố, lẽ nào không phải là người nhà họ Cố sao?”

Nếu là lúc bình thường, tất nhiên Diêu Hữu Thiên sẽ cãi lại, nhưng hôm nay cô lại không có tâm trạng đó.

“Thân là quản lý chấp hành xí nghiệp Chính Phát, tôi có trách nhiệm, cũng có nghĩa vụ nói rõ với anh, chuyện này tiếp tục kéo dài thêm, đối với hai bên chúng ta đều có tổn thất rất lớn.”

“Cho dù tôi là người nhà họ Cố, hiện giờ tôi đang nhậm chức ở tập đoàn Chính Phát, cái tôi đại diện cho là lợi ích của xí nghiệp Chính Phát.”

“Cố Thừa Diệu. Tôi tin rằng mẹ và chị gái để anh đến thành phố Y, không phải để anh đến chơi.”

,

Cố Thừa Diệu trầm mặc, chi nhánh công ty mới vừa mới thành lập, chuyện phải xử lý vốn rất nhiều.

Công trình đó, trước khi Cố Tĩnh Đình sinh con chính là do cô phụ trách, về sau cô sinh em bé, lại chưa nói giao chuyện này cho ai.

Vào trước kì họp hàng năm, Cố thị đã nhận vài công trình lớn ở Bắc Đô. Ngược lại cũng có khả năng nhất thời sơ sót ——

“Tôi biết rồi. Lúc tôi mở cuộc họp vào ngày mai, tôi sẽ hỏi một chút .”

“Ngày mai Cố thị họp lúc mấy giờ?” Diêu Hữu Thiên hỏi thêm một câu: “Tôi muốn tham gia.”

,

“Sao? Cô không tin tôi à?”

Lúc Cố Thừa Diệu hỏi câu này, không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng trong mắt lại có ý uy hiếp nhàn nhạt.

Nếu Diêu Hữu Thiên dám nói không tin anh, anh tin rằng mình không dạy dỗ cô ta một chút không được.

“Không phải.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu: “Bao giờ thêm một người cũng là thêm một biện pháp. Nếu như Cố thị thật sự có khó khăn gì, chúng ta có thể nghĩ biện pháp giải quyết với nhau.”

“Không cần. Cố thị không thể bị bất kỳ kẻ nào làm khó.”

Cố Thừa Diệu nói câu này, cũng không phải anh khoe khoang. Tại sao mấy năm nay anh có thể không vào công ty?

Còn không vì phía trên có hai người anh họ giỏi giang, một cô chị gái tài giỏi hay sao?

,

Có bọn họ, anh vui vẻ làm chuyện mình thích.

Nền móng của Cố thị được xem là vững chắc, phương diện kinh doanh tuyệt đối không thể có khó khăn.

“Cố Thừa Diệu.” Thật ra Diêu Hữu Thiên không quen nhìn dáng vẻ tự phụ của anh: “Đã có ai nói với anh chưa? Tự tin quá chính là tự đại (ngạo mạn)?”

“Chưa.” Cố Thừa Diệu lắc đầu, mở miệng tương đối nghênh ngang: “Cô là người đầu tiên.”

Câu nói kế tiếp của Diêu Hữu Thiên bị bóp chết từ trong trứng nước, không nói tiếp được nữa.

,

Thôi. Hạ trùng không thể nói với băng*.

*Hạ trùng không thể nói với băng: ý chỉ không thể nói chuyện với người tri thức hạn hẹp.

Đối với loại người kiêu ngạo tự phụ như Cố Thừa Diệu, cô đã chẳng muốn nói gì rồi.

Đứng dậy, hôm nay Diêu Hữu Thiên không muốn ở lại nhà của anh: “Lời cần nói tôi đã nói xong rồi, ngày mai tôi sẽ đến chi nhánh công ty của Cố thị.”

Lúc nói, cô đi về phía cửa, khi tay chạm vào nắm đấm cửa thì dừng lại một chút.

“Đúng rồi. Còn mấy ngày nữa chính là Tết Đoan Ngọ. Ba mẹ tôi bảo anh đến nhà chúng tôi ăn cơm.”

,

Lúc nói lời này, ánh mắt cô nhìn về phía anh mang theo vài phần chỉ trích.

Theo lý mà nói, Cố Thừa Diệu là con rể của nhà họ Diêu, ngày đầu tiên đến thành phố Y, nên đi thăm ba mẹ nhà họ Diêu.

Anh ta thì hay rồi, liên tục kéo dài hơn một tháng.

Thật đúng là rất có lễ nghĩa.

“Ăn cơm?” Sau khi Diêu Hữu Thiên vào nhà lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Cố Thừa Diệu cau mày.

,

Anh thật sự không muốn gặp ông bố vợ giống như Thiên Lôi ấy ——

“Được rồi. Tôi biết rồi.”

Thái độ hờ hững như vậy khiến Diêu Hữu Thiên lại oán thầm một hồi.

Thôi. Dù sao cũng chỉ là một năm, cô cần gì phải so đo với anh ta?

Diêu Hữu Thiên trừng mắt liếc anh một cái, sau đó rời đi.

Để lại Cố Thừa Diệu đang suy nghĩ trong lòng, ngày mai sau khi Diêu Hữu Thiên đến ở cùng, anh phải tặng quà thế nào cho cô.

Nhất định phải làm cho cô ta vui mừng kinh ngạc đến mức trọn đời không quên mới được.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Địa chỉ chi nhánh công ty ở thành phố Y của Cố thị ở ngay trong cao ốc văn phòng cách tập đoàn Chính Phát ba con phố.

Cũng không thể nói Cố Thừa Diệu cố ý. Thành phố Y nhỏ hơn Bắc Đô nhiều, chỗ sầm uất chỉ có vài nơi mà thôi.

Khu vực tốt một chút, đều bị Diêu Đại Phát thuê cả rồi.

Không muốn dựa vào thế lực của ba vợ, cuối cùng cũng chỉ có thể chọn chỗ đó.

,

Diêu Hữu Thiên vào đến cổng công ty, báo tên mình ở quầy lễ tân.

Đối phương vừa nghe thấy là xí nghiệp Chính Phát đến, lập tức báo lên , sau đó để Diêu Hữu Thiên tự mình lên tầng.

Diêu Hữu Thiên lên lầu, lúc nhìn thấy cách bài trí và trưng bày ở trước mặt, trong lòng có một chút tán thưởng.

Cố Thừa Diệu kia cũng phải kẻ vô dụng giống như cô nghĩ nhỉ.

,

Nhìn biển hiệu công ty, ngẩng đầu, mỗi một khu vực làm việc đều được ngăn cách chuẩn xác.

Mặc dù mới có một tháng, nhưng chỉ cần nhìn cảm giác trên khuôn mặt của từng nhân viên làm việc, sẽ biết ngay bọn họ có thật sự thích công việc này hay không, hay chỉ đang mò cá*.

*mò cá: giống với câu “thừa nước đục thả câu”: nhân lúc hỗn loạn để trục lợi.

Thành kiến với Cố Thừa Diệu trong lòng tiêu tan vài phần, nhưng trên mặt Diêu Hữu Thiên không lộ ra chút nào.

Cô biết khá rõ mục đích hôm nay mình tới đây.

,

Trong phòng họp rộng rãi sáng sủa.

Cố Thừa Diệu ngồi ở vị trí chủ tọa, Diêu Hữu Thiên ngồi vào bên cạnh anh.

Mà thư ký Tiểu Mã của Cố Thừa Diệu, lại ngồi bên phải anh.

Tiểu Mã này chính là người của công ty GC ở Bắc Đô, Cố Thừa Diệu đã quen dùng, đưa thẳng người sang đây.

Thấy thư ký của Cố Thừa Diệu là một cậu trai, Diêu Hữu Thiên lại kinh ngạc thêm một chút.

,

Nên biết rằng chuyện không thiếu nhất ở phòng làm việc chính là mấy chuyện không thể không nói giữa ông chủ và thư ký.

Mà Cố Thừa Diệu mời một thư ký nam, dưới tình hình bình thường có thể giảm bớt rất nhiều tình huống phát sinh.

Tầm mắt trở lại người Cố Thừa Diệu một lần nữa, áo sơ mi thủ công được là phẳng phiu, cà vạt hoàn mỹ thắt ở giữa.

Tôn lên dáng người cực kỳ cao lớn của anh.

,

Anh ngồi ở đó, một tay đặt ở trên bàn hội nghị, tay còn lại nắm lấy cây bút máy vô cùng tùy ý.

Ngòi bút gõ khe khẽ lên mép bàn, ánh mắt của anh nhìn thẳng về phía quản lý phòng khai thác.

“Trước khi tôi đến thành phố Y mở chi nhánh công ty, hẳn là quản lý Trần đã đến rồi. Tôi nhớ lúc ấy công ty đã thuê một văn phòng nhỏ làm phòng làm việc, phụ trách việc trên công trường.”

“Mời anh nói cho tôi biết, vì chuyện gì mà đã qua mấy tháng rồi, công trình vẫn kéo dài không khởi công.”

,

Lời của anh, nhìn qua thì không hề để ý. Nhưng con ngươi đen như mực không hề chớp nhìn chằm chằm khuôn mặt của quản lý Trần.

Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, giống như nếu nói ra lý do không hợp lý, anh sẽ lập tức bảo anh ta cút đi vậy.

“Cố tổng. Chuyện đó, tôi đã từng nói với tổng giám đốc Cố rồi.”

Quản lý Trần nhìn cậu ba nhà họ Cố còn trẻ hơn Cố Thừa Kỳ một chút kia. Khí thế trên người anh không giống với Cố Thừa Kỳ chút nào.

Nhưng anh ta không khỏi cảm thấy trong lòng phát run.

,

“Tổng giám đốc Cố không ở đây.” Giọng nói của Cố Thừa Diệu càng lạnh hơn hơn mấy phần: “Cho dù anh ấy ở đây, tôi, thân là người phụ trách chi nhánh công ty, không thể biết nguyên nhân sao? Hay là không có tư cách hỏi anh?”

“Không, không phải. Đương nhiên không phải.” Mồ hôi trên trán quản lý Trần hình như đã sắp rơi xuống. Không thể không tăng tốc độ lên, thuật lại một lượt.

“Vâng, là thế này, ban đầu tập đoàn Chính Phát cung cấp đất cho cúng ta. Thật ra cũng không phải tất cả là của bọn họ. Trên phần đất chúng ta quy hoạch, ở giữa có một mảnh, không lớn lắm, chỉ hai trăm mét vuông. Ngay ở hai thước vuông kia, là một nhà kho của một người thu mua ve chai. Bà già đó rất lợi hại, lại rất hung dữ, chúng tôi đã cho người đến mấy lần, bà ta đều không chịu nhượng bộ. Cho dù điều kiện chúng tôi đưa ra rất tốt, nhưng chẳng nhưng không đồng ý chuyển đi, thậm chí còn thường xuyên lấy rác ném vào người của chúng tôi.”

,

Qua lại thường xuyên, công ty không còn ai sẵn lòng đi đàm phán với bà lão kia nữa

Ai thích bị người khác ném rác chứ. Lại không phải là kẻ thích bị ngược đãi.

Quản lý Trần xoa mũi. Chuyện mấy tháng không có tiến triển, đúng thật là anh ta không làm tròn chức trách: “Chúng tôi đã thử báo cảnh sát, cũng đã thử cưỡng ép một chút, nhưng đối phương có quyền tài sản của mảnh đất kia. Vậy nên chúng tôi ——”

Mặc dù mảnh đất kia không lớn, nhưng chủ nhà người ta không chịu nhượng lại, công trình của bọn họ không thể tiến hành thuận lợi được.

,

Thật ra anh ta đã từng nói chuyện này với Cố Thừa Kỳ.

Có điều lúc ấy nhà họ Cố và nhà họ Diêu đang kiện tụng. Bản thân Cố Thừa Kỳ cũng không xác định được, cuối cùng hai nhà có thể hợp tác thành công không.

Về sau Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên kết hôn rồi, lúc này mới đưa lại hợp tác lên chương trình làm việc.

Thật sự mà nói, quản lý Trần có chút oan uổng, anh ta nhận được chỉ thị chuẩn bị khởi công, có điều cũng chính là chuyện cả một tháng nay.

Mà bà lão kia thật sự rất khó đối phó.

,

Cố Thừa Diệu đột nhiên cười: “Ý của anh là, anh muốn nói với tôi, ngay cả một mảnh đất các anh cũng không giải quyết được?”

Mặt của quản lý Trần biến thành trắng bệch: “Đương nhiên là không phải. Có điều, trước đây lúc tôi báo cáo với tổng giám đốc Cố, ý của tổng giám đốc Cố là anh sẽ xử lý chuyện này.”

Anh? Cố Thừa Diệu híp mắt lại.

Nhớ đến chị gái hết lần này đến lần khác bảo anh đến thành phố Y, Kiều Tâm Uyển cũng liên tục chỉ đạo anh đến.

Thì ra là ở đây chờ anh.

,

Gật đầu, anh quay sang nhìn Diêu Hữu Thiên một cái: “Cô hiểu rõ chuyện rồi chứ? Mảnh đất hợp tác kia lại do xí nghiệp Chính Phát của các cô cung cấp, bây giờ không thể thuận lợi mở rộng. Có phải có nghĩa là tập đoàn Chính Phát của các cô cũng cần phải chịu trách nhiệm hay không?”

Diêu Hữu Thiên trừng mắt nhìn Cố Thừa Diệu một cái, lúc đầu nói chuyện hợp tác với Cố Tĩnh Đình, cô đã nói rất rõ ràng rồi.

Sau khi Diêu Đại Phát thu mua mảnh đất kia, ở giữa có một mảnh không phải của tập đoàn Chính Phát bọn họ.

Hiện giờ Cố Thừa Diệu lại dùng người này để xoay chuyển tình thế, biến thành người hại công trình không thể tiến hành thuận lợi. Giống như bọn họ.

,

“Chuyện mảnh đất kia, trước đây tôi đã nói với tổng giám đốc Cố và cả quản lý Trần rồi.” Diêu Hữu Thiên không hề cho rằng mình có lỗi: “Mà lúc đó quản lý của Cố tổng đã hứa hẹn với tôi, Cố thị có thể giải quyết được.”

Lúc cô nói, không quên thản nhiên quét ánh mắt về phía quản lý Trần: “Bây giờ tôi mới biết, cũng có ‘chuyện nhỏ’ Cố thị không giải quyết được.”

Ánh mắt Cố Thừa Diệu khẽ híp lại, che giấy toàn bộ ý nghĩ bên trong.

Ánh mắt bình tĩnh rơi lên khuôn mặt Diêu Hữu Thiên, đột nhiên mỉm cười: “Nếu mấy người đều cho rằng đây là chuyện nhỏ. Vậy chi bằng cô đi giải quyết đi.”

,

Diêu Hữu Thiên trừng lớn hai mắt, Cố Thừa Diệu có ý gì?

Vào lúc này Cố Thừa Diệu lại không hề kiêng dè khoác tay lên vai cô, nhìn người trong phòng họp đều đang nhìn mình chằm chằm.

Anh cũng không khách sáo nói: “Bây giờ cô chính là vợ của tôi. Nếu như cô đã là vợ tôi, tôi lại là người phụ trách của Cố thị. Vậy cô cũng coi như là người của Cố thị rồi. Loại chuyện nhỏ này, để cô ra tay giải quyết là được rồi.”

Vỗ vỗ vai Diêu Hữu Thiên, anh cười tương đối sâu xa: “Ta tin tưởng rằng, cô nhất định có thể giải quyết, đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.