Thằng Quân phóng như bay trên con xe đạp điện ra chỗ hẹn, khi nhận được tin nhắn của nó.
- Mày gọi tao ra sớm vậy.
Nó 2 tay đang chéo, bấu vào nhau chặt cứng.
- Quân à, hay là.. hay là... tao bỏ thôi.
Thằng Quân nhảy dừng dựng lên.
- Bỏ là bỏ thế đéo nào được chứ, mày ko thương nó à.
- Thương nó thì ai thương tao, tương lai trước mắt tao mới bắt đầu, nhờ con t*ng trùng của mày mà nó sắp chấm dứt rồi đó.
Thằng Quân cũng suy nghĩ, do nó muốn bỏ chứ ko phải hắn, bỏ thì cũng tốt thôi.
- Vậy được, để tao gom tiền rồi đưa mày đi bỏ.
.....
3 ngày sau, thằng Quân chở nó đến 1 nơi làm dịch vụ tư nhân trong hẻm nhỏ. Con hẽm cũ kỹ, phía trên khu chung cư cũ đó là nơi thằng Quân sẽ dẫn nó đến.
Ở đây ai cũng bịt khẩu trang kín mặt, ko ai nhận ra ai. Đa phần đều cỡ tuổi bọn nó. Nó thấy có người từ trong đó đi ra, dáng đi siêu vẹo,chắc là đau lắm.
Rồi cũng đến lượt nó được người ta gọi vào. Thằng Quân vỗ vỗ vào tay nó.
- Ko sao, có tao ở ngoài này.
Nó đi vào trong, căn phòng nhỏ tối, mùi tanh sộc lên khiến nõ buồn nôn. Dao kéo vứt lung tung, máu dính xuống sàn cáu bẩn, thậm chí cái giường y tế chuyên dụng nó nằm cũng mốc xì, chắp vá. Sát góc tường là những bao đen gì đó.
“Vị bác sĩ” đeo khẩu trang là 1 nữ tầm hơn 40 tuổi, giọng nói chát chúa.
- Lần đầu hả?
Nó rụt rè.
- Dạ.
- Nằm xít lên, giang chân ra. Tôi làm nhanh thôi.
Tôi ngước nhìn lên trần nhà, cái quạt trần như sắp rơi xuống, tạo ra tiếng cạch cạch. Tên nghe tiếng lẽng xẽng bên dưới, bao nhiêu hình ảnh của những đứa trẻ bị phá, mà tôi xem trước đó, chúng cứ hiện về. Tôi ngồi dậy vùng chạy khỏi căn phòng, thằng Quân chạy theo gọi tôi từ phía sau.
- Yến, yến, mày sao thế?
- Tao ko bỏ nữa, tao sợ.. thà tội tao chứ tao ko để tội nó, tưởng tượng con tao nó tan nát tao ko kìm lòng được.
Thằng Quân ôm lấy nó vỗ vỗ vai, giống những lần nó buồn vậy.
- Tao có nói mày bỏ đâu, tao cưới mà.
Nó cứ úp mặt vào ngực thằng Quân mà khóc ngon khóc lành.
.....
Lần này nó quyết định sẽ nói cho mẹ nó biết.
- Yến, sao vậy con, sao cứ lấp ló hoài vậy.
Nó chạy lại quỳ rụp xuống chân mẹ nó,, mẹ nó hoang mang đỡ nó dậy.
- Gì vậy con, đứng lên nào.
- Mẹ ơi, con sai rồi, con xin lỗi mẹ.
- Đứng lên hãy nói nào con.
Nó vẫn lắc đầu ko chịu đứng lên.
- Ko mẹ ạ, tội của con rất lớn.
- Có tội gì thì đứng lên mà nói.
- Con.. con... có bầu rồi mẹ ạ.
Nó nhắm mắt, để sẵn sàng nhận những trận đòn giáng xuống. Nhưng ko, mẹ nó vẫn đỡ nó dậy.
- Con có bầu với ai, nói mẹ nghe nào.
- Thằng Quân mẹ ạ..
- 2 đứa yêu nhau từ bao giờ mà làm chuyện ấy hả.
- Ko yêu mẹ ạ, chỉ là tai nạn thôi..
Mẹ nó thở dài, lót dép ngồi xuống chỗ nó.
- Đúng là con dại thì cái phải mang mà.
- Mẹ ơi, con xin lỗi, xin lỗi mẹ nhiều lắm, đã hủy đi sự kỳ vọng của mẹ vào con.
Mẹ nó lại nhìn vô hồn vào ko trung, giọng mẹ nó vẫn đều đều.
- Ngày xưa đó, cũng cái tuổi của con. Mẹ đã lỡ dại có bầu trước, cả nhà mẹ, ba mẹ của mẹ đã từ mặt mẹ, vì xấu hổ với làng xóm. Họ nói rằng mẹ bôi tro trác trấu vào mặt họ. Mẹ với ba con bỏ nhà đi, vì bên nội con cũng ko chấp nhận mẹ, họ nói mẹ dễ dãi nên chắc gì là con của ba. Ba mẹ lúc đó, gom được vài đồng lên sài gòn sống. Thời gian đó, vất vả cực khổ lắm con à. Ba con đi làm phụ hồ cho họ, mẹ thì đi rửa chén thuê, ăn uống cực khổ ki kop từng đồng. Sau sinh con thiếu thốn đủ thứ, mẹ ở viện phải xin cơm từ thiện ăn. Nhiều năm sau nữa ba mẹ vẫn xin cơm từ thiện ăn, chủ yếu để dành tiền nuôi con. Rồi mẹ cũng có ít vốn mở gánh bún riêu, mới bán nó ít khách, sau đông lần. Ba con cũng nghĩ đi phụ hồ ở nhà phụ mẹ. Từ buôn bán đó nên ba mẹ mới có nhà như hôm nay, mới có tiền lo cho 2 đứa. Nhưng ba con mệnh yểu nên...
Nước mắt nó chảy theo mẹ nó nãy giờ, đẫm hết gương mặt bầu bĩnh. Hèn gì mà chưa bao giờ nó được về nội hay về ngoại.
Mẹ nó nắm tay nó xoa xoa.
- Nên bây giờ con dại thì mẹ chịu, mẹ ko muốn đẩy con vào con đường cực khổ như mẹ. Mẹ ko chịu được.
- Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ, mẹ tha lỗi cho con mẹ ơi..
- Rồi thằng Quân nó nói thế nào?
- Nó bảo con là nói cho mẹ biết rồi nó nói ba mẹ nó qua thưa chuyện với nhà mình.
- Thôi kệ, nó có trách nhiệm là được con ạ.
.....
Nhà thằng Quân sang thăm nhà nó, mang theo cặp trà rượu. Mẹ nó cũng làm cơm đãi khách tử tế. Nhà nó và nhà thằng Quân khá thân, vì bọn nó chơi với nhau từ bé.
Sau một hồi bàn bạc thì cũng quyết định làm 1 cái đám cưới ra hồn, chứ ko để nó chịu uất ức. Mẹ nó cũng mừng lắm, hi vọng nó có cuộc hôn nhân tốt đẹp, cuộc sống viên mãn đến già.
Vì sợ cái bụng càng lúc càng to nên quyết định 1/2 tháng nữa sẽ làm đám cưới. Cái quan trọng là bọn nó mời đám cưới lũ bạn thân thế nào đây.
Nó cầm tấm thiệp cưới lật tới lật lui, bĩu môi.
- Ê, Quân mời bọn nó thế nào đây. Tự dưng bọn mình có yêu đéo đâu mà cưới, nực cười.
Thằng Quân vừa hí hoáy viết thiệp vừa trả lời nó.
- Thì mình khai sự thật cho bọn nó biết, thế là xong.
Nó cầm cái thiệp đập chát vào đầu thằng Quân.
- Khai này, mất mặt tao lắm nhá.
- Ơ hay ha, chứ mày muốn thế nào?
- Tao ko biết, mày tự nghĩ cách đi.
Nó bỏ xuống bếp mở tủ lạnh. Nhà thằng này sướng thật, món ngon gì cũng có, cherry, táo, bom, lựu, toàn món nó thích. Mà cũng lạ, người ta bảo có bầu là nghén sấp mặt ra, mà nó thì ko biết nghén là gì. Chứ biết nghén sớm nó đã giải quyết từ khi còn là cục máu cơ.
Thằng Quân vừa nghĩ ra ý gì đó nên réo nó.
- Yến, yến lên tao bảo.
Nó lết lên phòng khách, rinh theo hộp cherry.
- Hay là mình bảo bọn nó là mình yêu nhau lâu rồi, mà ko muốn công khai.
Nó phun phẹt cái hột cherry về phía thằng Quân, mắt sáng rực.
- Có lý.
- Mày dơ thế con kia, cho tao quả.
Thằng Quân cho quả cherry đỏ mọng vào mồm rồi tiếp.
- Nhưng mà 2 đứa mình nhớ diễn cho sâu nhá.
- Ok, ok.