CHƯƠNG 29
Mặc vào bộ thường phục màu vàng sáng chói có thêu hình con rồng nhỏ mà trẫm yêu thích nhất, trẫm đầy hưng phấn đi đến phủ quận chúa.
Ngoài cửa thế mà không có người đứng gác!
Rất lơi lỏng!
Trẫm liền mang theo một đám người nghênh ngang đi vào, đến sảnh trước rồi tự mình tìm chỗ ngồi. Tên tay sai thứ nhất dâng trà, tên tay sai thứ hai mang điểm tâm lên, tên thứ ba thứ tư đứng phía sau bóp vai cho trẫm.
Nhìn bốn phía, trống trơn trống hoác, hoàn toàn không bày biện gì cả. Tòa nhà do trẫm ban xuống sao lại có thể trống trơn thế này!
Ai, đường đường là một phủ quận chúa, bị một đám người không có văn hóa không có tri thức phá thành cái dạng gì đây! Nhà vợ là cả một trở ngại, cưới người vợ như vậy, Tiết Minh Anh thật là dũng cảm nha! Cho nên nói, đây chính là tình yêu đích thực sao! Yêu nhà yêu cả từng cái chân quạ đen trong nhà, Tiết Minh Anh, người đàn ông đích thực!
Trẫm yên lặng cảm thán.
Tiếng ồn ào huyên náo ở bên ngoài gần hơn, có người đến.
Lập tức cả thân rồng của trẫm chấn động. A, sắp có náo nhiệt rồi.
Quả thực là náo nhiệt.
Chỉ với vài người mà cũng thật náo nhiệt, hình như là vì một xấp vải gấm, thím hai của Mộc Lan muốn dùng nó để làm của hồi môn cho con gái, thím ba thì muốn lấy làm của hồi môn cho con dâu, bà mẹ kế thì lại muốn dùng để may quần áo cho con gái ruột.
Kỳ thật trẫm rất muốn nhắc nhở một câu, đó là cống phẩm, không phải ai cũng có thể mặc đâu. Thời đại này, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung, quần áo cũng không thể mặc bừa được.
Sau đó tranh cãi càng lúc càng căng, ở nông thôn, lúc con cái nhà ai lén ăn trộm trứng gà và thịt của nhà khác, ai cũng xếp đũa lên bàn mà ra cãi lộn được.
Trẫm bưng một đĩa hạch đào giòn ngồi xếp bằng trên ghế bành, xem thích thú miễn bàn. Đang xem thì có người nhìn trẫm chăm chú, không đúng, là nhìn đĩa hạch đào chăm chú. Một đứa bé mười lăm tuổi, xông lên đoạt lấy, lấy được thì bỏ ngay vào miệng, sau đó lập tức bị nghẹn.
Trẫm không ra lệnh gì, bọn thị vệ phía sau cũng không dám đụng tới, bằng không thì thằng nhỏ này chắc chắn sẽ là người tiếp theo trong đội quân người bị trẫm liên lụy mà chết.
Trẫm vui vẻ, chỉ chỉ ấm trà bên cạnh.
Thằng nhóc không uống nước, cực kì kiên quyết nuốt xuống, xong lại giương mắt lên nhìn những miếng khác trong đĩa.
Trẫm đưa qua, nhìn bộ dạng ăn ngấu nghiến xong vẫn còn vẻ chưa no của nó, liền hiểu rõ. Đây hẳn là đứa con mà vợ hai của lão cha Diêu gia sinh ra.
Lão cha Diêu gia năm đó thân thể không tốt, con gái thay ông ta nhập ngũ, người vợ nhớ con gái, khi đó lại vì sinh hai người con trai mà thân thể bị tổn thương, không lâu sau thì qua đời. Lão Diêu vẫn còn sung mãn, nghĩ tới hai đứa con trai không thể không có mẹ, liền cưới một quả phụ, lấy về thì sinh được đứa con trai này, người vợ đó lại bị băng huyết mà chết. Hai năm sau đó, Diêu Mộc Lan cũng đứng vững trong quân đội, gửi về nhà hai lượng bạc. Lão Diêu liền xây một căn phòng mới, mua vài mẫu đất, nhanh chóng cưới về một người vợ trẻ xinh đẹp, lại sinh hạ được một trai một gái. Hai đứa con trước là cùng một mẹ sinh ra, hai đứa con sau thì có mẹ ruột che chở, mẹ kế cũng không phải người hiền lành gì, chỉ khổ cho đứa giữa này. Hiện giờ mười lăm tuổi rồi, có lẽ cũng chưa được ăn no mấy lần đi!
Đây là cái gia đình lộn xộn cỡ nào chứ!
Trẫm lặng yên che mặt. Nhìn xem, người trong nhà trẫm cực đơn giản! Vốn dĩ cũng có nhiều người, nhưng lại bị tình yêu đích thực của cha hôn quân giết hết. Hiện tại trẫm chỉ còn một người em trai, một người em gái, em trai lại là một người tàn tật! Cho nên nói nha, anh trai ngươi rất nóng ruột đó, ngôi vị hoàng đế hoàn toàn không có ai tranh giành mà vẫn có thể mất đi, ngươi nói coi ngươi có nhục hay không
Trẫm lại hơi hơi u buồn. Nói đến nhục, trẫm đứng thứ mấy đây?
Trẫm đưa tay ra, một đĩa bánh ngàn lớpđược đưa tới. Trẫm cầm một cái, còn lại đều cho đứa bé kia. Thằng nhỏ liền ngồi xổm bên cạnh chân trẫm ăn bánh, thường đưa mắt nhìn qua đám người ồn ào cách đó không xa.
Sau đó, Diêu Mộc Lan đến, hết hẳn náo nhiệt.
Nữ tướng quân ấy ném mọi người ra.
Chính xác là ném đi đó, giơ tay lên, một người liền vèo một cái bay qua bức tường quét vôi trắng bên kia rồi rơi xuống. Sau đó, một người lại một người, lần lượt từng người một.
Thật sự là, rất, rất tuyệt!
Trẫm liền hiểu ra. Đối với sức mạnh tuyệt đối trước mắt này, tất cả tranh đấu đều là hổ giấy cả, hoàn toàn xem không đã là xem không đã!
Trẫm lại cười cười. Đành rằng dân thường thì có tri thức hạn hẹp, nhưng dân thường thì cũng có mắt của dân thường chứ. Ví dụ như trẫm, một người sáng long lanh ánh vàng rực rỡ như vậy đang ngồi ở đây, có thể nào không thu được ánh nhìn của người khác sao, vậy mà cả một nhà cứ thế không nhìn thấy trẫm! Biết không thể đụng tới trẫm nên chỉ có thể bạo hành trong nhà thôi sao!
Diêu Mộc Lan quỳ trên mặt đất thỉnh tội, trẫm lắc đầu cười cười, nói: “Nếu ngươi muốn, cũng có thể xuất giá từ trong cung, Trang Thái phi và An Hòa đều cứ mãi nhắc đến ngươi!”
Diêu Mộc Lan dập đầu một cái, vẫn từ chối.
Trẫm không miễn cưỡng nữa, hồi cung. Đúng vậy, cho dù có muốn thay đổi hoàn toàn, họ vẫn là người nhà của chị ấy, là những người thân chảy cùng một dòng máu. Người thân của trẫm, có lẽ đời này cũng không bao giờ có thể gặp mặt lại dù chỉ một lần.
Nghĩ đến người nhà, trẫm lại cảm thấy suy sụp, ăn cơm cũng ăn ít đi một chén, thịt dê hầm thơm thơm ngon ngon cũng ăn ít đi vài miếng.
Thừa tướng rất lo lắng, còn sờ trán trẫm.
Trẫm đẩy tay của Thừa tướng, cực kì kiên quyết yêu cầu: “Trẫm muốn ngự giá thân chinh!”
Nói không chừng cuối cùng còn có thể vùng vẫy một chút, trúng tên lạc mà chết.
“Bệ hạ, gần đây cũng không có chiến sự.” Sắc mặt và giọng nói của Thừa tướng muốn bất đắc dĩ liền có bất đắc dĩ, giống như trẫm cố tình gây sự vậy.
Ai, nỗi cô đơn của trẫm người xưa như các ngươi làm sao hiểu được chứ! Có biết trẫm muốn trở về cỡ nào để đọc các hố trẫm đang ngồi chờ không, có biết có một loại vũ khí giết người rất lớn rất đáng sợ tên là điểm trừ không, có biết trong tay trẫm có bao nhiêu hồng bao, bao nhiêu trứng thối không…
Thừa tướng và trẫm, thật sự khác biệt rất lớn!
Trẫm thật đau lòng.
Ai, vẫn là Tiểu Tam tốt, tuy rằng người hơi ngốc, nói chuyện cũng hơi ngốc, nhưng mà người ta sức lực rất tốt, có thể cõng trẫm đi vòng vòng cả đêm, đi tới đi lui đến khi trẫm ngủ mất, cảm thấy rất an toàn. Thừa tướng là một mỹ nhân gió thổi liền lung lay như vậy, làm sao cõng được trẫm nha!
U buồn lại u buồn, ngày cũng dần dần trôi qua.
Tiết Minh Anh cưới vợ xong thì đưa vợ mới cưới đến Tây Bắc, mang theo rất nhiều lương thực và vũ khí, còn có một xe rượu trắng trẫm chuẩn bị cho Tiểu Tam.
Tiết Minh Anh phải nằm khi đi. Bởi vì rượu được cất từ phường rượu trẫm mới mở rất mạnh, một ly rượu chia tay liền làm Đại Tư Mã của trẫm lảo đảo. Ai, trẫm không có cố ý đâu, chỉ là trẫm không nghĩ tửu lượng của tiểu Tiết lại kém như vậy, còn không bằng vợ hắn đó!
Chia tay Tiết Minh Anh, trẫm thương tâm một hồi. Trẫm cũng muốn đi theo tới Tây Bắc, liền trốn trong hành lý của Diêu Mộc Lan, nhưng lại bị Thừa tướng tìm ra.
Nhìn Thừa tướng mỹ nhân đang bị bệnh vừa thở hổn hển vừa đánh người em trai tàn tật đang bất tỉnh vì say rượu của y một trận tơi bời, trẫm rất sốt ruột.
Ai, trẫm chỉ là muốn đi chết thôi, vì sao lại khó như vậy!