CHƯƠNG 30
Làm ổ trên tháp trong Trọng Hoa cung, trẫm yên lặng nhìn chiến lợi phẩm bị Thừa tướng lấy lại từ nhà em dâu của y ở góc tường, một rương hành lý mạ vàng cực lớn, đó là trẫm cố tình ban cho Tiết Minh Anh mà!
Ai, bên cạnh trẫm rốt cuộc là có bao nhiêu gian tế a!
Trẫm mới chui vào trong rương không đến một khắc đồng hồ đã cứ thế bị tóm lôi ra rồi, rất bực mình!
Đột nhiên cảm thấy Tiết Minh Anh thật đáng thương.
Vốn là một thanh niên tàn tật rất tốt, mỗi ngày trú trong vườn của mình làm một trạch nam hạnh phúc, bị một câu nói của trẫm đưa đến Tây Bắc bán mạng ăn cát. Trẫm vì muốn trúng tên mà chết, kết quả hắn lại bị anh ruột lấy roi đánh rồi tống vào tù. Tự trẫm lén chui vào hành lý của vợ hắn, kết quả hắn đang bất tỉnh mà còn bị anh ruột đánh cho tơi bời, mặt mũi bầm dập vẫn không tỉnh rượu, đã bị xe kéo đi.
Nếu Đại Tư Mã của trẫm là nhân vật chính, này nhất định là một thiên ngược văn, rất ngược thân!
Nếu Thừa tướng mỹ nhân của trẫm là nhân vật chính, đó cũng là một thiên ngược văn, rất ngược tâm!
Nếu Quan Quân Hầu của trẫm là nhân vật chính, này tuyệt đối là ngược văn nha, ngược cả thân lẫn tâm!
Trẫm lặng yên kiêu ngạo một lúc. Chỉ nam thì sao, chỉ nam chỉ ngược có một mình Thừa tướng thôi! Trẫm tới đây, chỉ có một mình trẫm là không bị ngược!
Kiêu ngạo đã rồi, trẫm muốn ăn cái gì đó ngon ngon để tự thưởng cho chính mình, liền phân phó tiểu thái giám: “Trưa nay ăn gà, thịt gà hầm hạt dẻ, lòng gà xào với tỏi, chân gà thì ướp cay.”
Làm hoàng đế cũng có điểm tốt, muốn ăn gì, ăn ra sao, phân phó một tiếng là được, so với tiệm cơm ở đời trước tốt hơn nhiều, trong tiệm cơm sẽ không có các món ăn cao cấp trên thực đơn, cho dù thực đơn có thì phục vụ có khi cũng sẽ bảo hôm nay không có món này!
Trẫm muốn ăn cái gì, ngự phòng có người dám nói hôm nay không có món này sao? Trừ phi là muốn bị trẫm liên lụy chết!
Thừa tướng đang chăm chỉ phê tấu chương như lúc trước.
Trẫm thực đau lòng. Mỹ nhân thân thể đa sầu đa bệnh kia, chẳng qua chỉ là đánh em trai của y thôi đã mệt đến không dậy nổi cả một ngày, hay ngày nay ăn cơm cũng ít đi. Ai, trẫm thật vất vả lắm mới dưỡng người ta ra được một chút thịt thì lại mất đi hết rồi, thật là lỗ mà.
Trẫm nhớ Liêu Tiểu Tam nha! Tiểu Tam rất rắn chắc đó, thân thể cường tráng, cõng trẫm hít đất mấy trăm cái cũng không thở hổn hển tí nào, mang theo một thân đầy vết thương còn có thể đè trẫm làm liên tục ba lần! Nếu Tiết Minh Anh bị Tiểu Tam đánh, một bàn tay là có thể đánh người bất tỉnh, nào phải phí sức lực lớn như vậy nha!
Ai, cũng không biết Tiểu Tam khi nào thì trở về! Lần trước Tiểu Tam gởi thư còn nói sẽ cho trẫm mấy tấm da tốt đó, còn mang về cho trẫm một tấm da sói trắng, chỉnh chỉnh tề tề, một chỗ bị rách cũng không có. Ai, Tiểu Tam có thể một đá đá chết lang vương, một đá đó có thể đá vào người trẫm thì thật tốt, chắc chắn sẽ chết được mà trở về!
Trẫm thật ghen tị với đầu sói trắng đầy hạnh phúc kia!
U buồn, u buồn, thời tiết càng ngày càng nóng, trẫm lại mặc một cái áo khoác ngắn, càng mong mùa thu mau đến. Dân tộc Hung Nô đã thông đồng với Tây Vực, nơi biên cương lúc nào cũng có xung đột, chắc chắn năm nay sẽ đánh một trận lớn, đến lúc đó trẫm cũng có thể ngự giá thân chinh tranh thủ chết rồi.
Đúng lúc trẫm đang hưng phấn chờ đợi, Tiểu Tam gửi tin về, bên trong còn có một bức thư của mầm đậu. Thư của mầm đậu trẫm xem xong phải che mặt nha. Ai, trẫm đã đủ vô văn hóa rồi, nhưng trẫm cho tới bây giờ cũng không viết sai chính tả nhiều như vậy! Với trình độ này mà đòi lấy em gái của trẫm sao? Em gái nhà chúng ta khéo tay viết đẹp, trẫm tay cầm tay dạy dỗ! Em gái nhà chúng ta còn có thể thêu thùa may vá, gần đây còn làm giầy cho trẫm đi, không chật tí nào!
Vì thế, trẫm không chút khách khí mà giấu đi hai tấm da hồ ly đỏ rực mà mầm đậu gửi về cùng với bức thư. Hừ, hôm nào bảo An Hòa làm cho trẫm hai đôi găng tay mùa đông để dùng!
Tên ngốc! Không biết muốn lấy được vợ thì phải lấy lòng anh vợ trước sao?
Nhìn Tiểu Tam hiểu chuyện biết bao, gửi về mấy xe trái cây lận, trong đó trẫm thích nhất là dưa vàng, vừa thơm vừa ngọt, so với trái cây đời sau toàn phân hóa học, thuốc trừ sâu thì ngon hơn nhiều.
Ăn hơn nửa trái, chén đĩa đã bị Thừa tướng lấy đi .
Trẫm không dám lên tiếng —— không thì trẫm sẽ không chịu nổi vẻ mặt ai oán của Thừa tướng đâu. Ra khỏi tầm mắt của Thừa tướng, trẫm lại ôm một rổ nho mà ăn, nho sữa ngựa, chua chua ngọt ngọt, chính là ăn nhiều thì ê răng.
Ăn nhiều dưa và trái cây quá, đến bữa trưa trẫm ăn không được ngon miệng, ăn có mấy đũa lòng gà xào tỏi, gặm hai cái chân gà, một cái cánh gà, một cái đùi gà liền buông xuống.
Thừa tướng liền liếc nhìn mấy rổ trái cây trên cái bàn nhỏ cách đó không xa.
Ngủ trưa dậy, trẫm phát hiện rổ trái cây vốn phải ở chỗ đó giờ lại không thấy, mà chùm nho lại ở sát bên chậu nước đá của Thừa tướng.
Vì thế, trẫm đây là bị cấm khẩu sao?
Mùa hè ăn nhiều trái cây mới tốt nha Thừa tướng, có thể giảm béo, còn có thể tu bổ nhan sắc đó! Trẫm cũng không phải một thân đa sầu đa bệnh như Tây Thi giống ngươi, hoàn toàn có thể ăn cơm nha! Hơn nữa, thịt ở cái bụng nhỏ của trẫm cũng nhiều lắm rồi, cần phải giảm thôi! Bằng không thì, khi Tiểu Tam về sẽ không cõng trẫm được!
Chính là trẫm giận mà không dám nói gì.
Gần đây Thừa tướng càng ngày càng lải nhải nhiều. Đại khái là thấy trẫm cũng sắp tròn hai mươi tuổi nên bắt đầu tính toán dạy trẫm tự mình chấp chính. Rất bực mình, trẫm làm sao làm được việc đó chứ!
Trẫm cũng thật muốn lo chết.
Nửa năm nữa là trẫm tròn hai mươi, đến lúc đó trên dưới triều đình nhất định sẽ kiếm chuyện. Chấp chính, cưới vợ, sinh con, mẹ kiếp, đây đều là quốc gia đại sự, cũng không giống như đời trước có thể tùy tiện thi đại học, tìm việc làm, mua nhà, dụ dỗ em gái ở phòng đọc sách, có một cái kết viên mãn nha.
Chỉ còn một năm nữa là tới ngày hôn quân băng hà theo như trong chỉ nam rồi, mạng trẫm nhỏ như thế nào, có tiền đồ như thế nào thì hãy nhìn vào một năm sau. Có khi đến lúc đó đại tiên ổn định xong sẽ tới đổi ca với ta đó —— trẫm là có thể nói, nhìn xem trẫm dưỡng tình yêu đích thực của ông quá tốt như vậy, tài mạo song toàn, đại tiên sẽ không ra vẻ gì chứ, có thể sẽ thưởng tiên đan gì đó không? —— trẫm đã khổ sở tưởng tượng suốt như vậy đấy!