Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 39: Q.3 - Chương 39: Anh còn yêu tôi, vậy Phương Tình Vân tính là cái gì?




Editor: Tâm Thường Lạc

"BOSS, chuyện anh bảo tôi điều tra, đã có chút manh mối."

Tống Kỳ Diễn ngồi trên ghế ở hành lang cục cảnh sát, lễ phục màu đen đã bị tháo đi nút áo, chiếc nơ cũng sớm bị lấy xuống, nút áo sơ mi mở rộng ra hai cái, trên gương mặt tuấn tú sinh ra một dòng khí tràng nồng đậm khiến người khác không dám đến gần.

Nghe đầu kia điện thoại Trâu Hướng báo cáo, chân mày càng nhíu chặt thêm, vòng khói trên điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay từ từ kéo lên.

"Tiên sinh, nơi này cấm hút thuốc." Có nữ cảnh sát viên đi tới nhắc nhở.

Tống Kỳ Diễn ngẩng đầu đảo qua cô liếc mắt một cái, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, thấy thế nữ cảnh sát viên rụt cổ một cái, đâu nào còn dám lắm mồm, thức thời mà vuốt cổ ngượng ngùng lạnh cả người đi ra ngoài.

Trong hành lang, thỉnh thoảng chỉ có âm thanh thư ký ở cục cảnh sát đi đi lại lại, thấp thoáng xen lẫn tiếng còi cảnh sát ở bên ngoài.

Một trận tiếng bước chân hỗn loạn từ đầu cầu thang truyền đến, côm cốp côm cốp, vô cùng rõ ràng.

Giữa làn khói mù tràn ngập, Tống Kỳ Diễn theo tiếng ngẩng đầu nhìn lại, Tần Viễn đứng giữa cầu thang, hô hấp dồn dập.

Tống Kỳ Diễn chậm rãi đứng dậy, cùng Tần Viễn đứng song song, giống như hai loại từ trường không hợp đột nhiên phát sinh va chạm.

"Cô ấy đâu?" Tần Viễn đi tới, mở miệng lập tức hỏi: "Cảnh viên ở dưới lầu nói ở trên lầu hai, ở nơi nào?"

Tống Kỳ Diễn mắt lạnh nhìn sang thần sắc Tần Viễn đang lo lắng, dưới lớp mặt nạ ẩn nhẫn bình tĩnh là sóng to gió lớn, như không để ý mà đem điện thoại di động giấu vào trong túi, "Cô ấy có thể đi được nơi nào, không phải hôm nay cậu kết hôn sao?"

Tần Viễn đột nhiên bị vấn đề này chặn lại phải cứng họng, hai tay rũ xuống nhưng bởi vì trong lòng tích tụ mà nắm chặt.

Đúng nha, hắn hôm nay vốn nên ở trong Phương trạch thật vui vẻ làm chú rể .

Hắn quay mắt qua một bên, nhưng giọng nói như lẩm bẩm: "Tôi thấy được tin tức, muốn biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"

"Có thể có chuyện gì xảy ra, nên thấy cậu cũng đã thấy được."

Tần Viễn cau mày nhìn Tống Kỳ Diễn mang vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi. . . . . . Rất lo lắng cho cô ấy, năm đó ——"

"Cô ấy rất ổn." Tống Kỳ Diễn bỗng dưng cắt ngang lời hắn, đảo mắt đối diện ánh mắt hắn hơi hơi kinh ngạc: "Cô ấy rất ổn."

Giống như là sợ hắn không tin, cho nên cố ý nhấn mạnh một lần nữa.

Tần Viễn lại không muốn nghe những lời này, hắn đi về phía trước một bước: "Cô ấy ở phòng nào, tôi muốn gặp cô ấy."

Bả vai lại bị một bàn tay chế trụ, ngăn lại hắn tiếp tục đi về phía trước.

Tống Kỳ Diễn mím môi, nhìn sang hắn ánh mắt càng thêm lạnh lùng, "Trước khi cô ấy ra ngoài, hãy rời đi."

Tần Viễn vẫn áp chế tức giận chợt vùng dậy, trở tay giữ lấy cổ tay Tống Kỳ Diễn đang giữ đầu vai mình, phát hiện lực độ hắn như gông sắt không thể rung chuyển, cười lạnh một tiếng: "Tôi tại sao phải rời đi?"

"Vậy cậu có cái tư cách gì đứng ở chỗ này?" Tống Kỳ Diễn nói lời sắc bén, giọng nói bình thản lại lộ ra vô cùng châm chọc.

Không biết hắn đến cuối cùng đang giễu cợt những thứ gì, tâm tình Tần Viễn lại vì vậy mà hạ xuống tột điểm.

Sắc mặt Tần Viễn âm trầm xuống: "Kỳ Diễn, cậu cùng tôi đối chọi gay gắt như vậy tới khi nào?"

Tống Kỳ Diễn quay lại cười khẽ, lạnh lẽo đến cực điểm: "Vậy cậu lại muốn lúc nào thì mới có thể bỏ qua?"

Trên hành lang, hai người đàn ông không ai nhường ai, mắt trừng mắt, khí thế lẫm liệt không bên nào nhượng bộ đối phương.

"Chuyện giữa tôi và Cận Tử Kỳ, cậu căn bản không có quyền can thiệp." Tần Viễn cắn răng một cái, cũng giữ chặt cổ tay của Tống Kỳ Diễn, "Sao cậu cũng không thẳng thắn thừa nhận, cậu đứng giữa cản trở, chính là vì muốn lấy được cô ấy? !"

"Tôi chưa từng phủ nhận qua lòng tư lợi của tôi." Tống Kỳ Diễn hồn nhiên chưa phát hiện mình làm sai chỗ nào, sắc mặt như nước, "Thật không có đạo lý khi cậu cũng đã cưới sanh con rồi, vẫn còn sẽ đối với cô ấy dây dưa không rõ sao? Chẳng lẽ, chỉ bởi vì cậu không quên được cô ấy, cô ấy nhất định phải nên vì cậu mà thủ thân như ngọc?"

Sắc mặt của Tần Viễn trắng nhợt, Tống Kỳ Diễn lại không quá để ý mà cười mỉa một tiếng: "Tần Viễn, trên thế giới không có chuyện tốt như vậy, khi cậu đẹp đôi, cô ấy lại phải chịu bị cô độc hành hạ, cô ấy không nợ cậu cái gì!"

Tần Viễn chỉ cảm thấy trái tim một trận đau nhói, giống như là bị thứ gì đột nhiên đốt qua.

Hắn tiến lên vị trí của Tống Kỳ Diễn gần một bước, một tay khác kéo lấy cổ áo của hắn, sắc mặt xanh mét, chất vấn: "Tống Kỳ Diễn, mày đến tột cùng đang đánh cái chủ ý gì, lại làm cái quỷ gì?"

Tống Kỳ Diễn cười một tiếng, thuận thế dựa sát vách tường ở sau lưng, thẳng tắp mà nhìn sang ánh mắt hắn đầy phẫn hận.

"Tôi thích cô ấy, hận không thể đem cô ấy nhập vào trong xương, muốn cùng cô ấy dây dưa không rõ cho đến chết, cậu hiểu không?"

"Tao hiểu." Tần Viễn cười lạnh, "Cho nên thật hèn hạ mà lấy trộm quá khứ của người khác, không từ thủ đoạn nào mà ngăn cản tao cùng cô ấy gặp mặt, mày không phải là đang lo lắng tao đem những chuyện kia nói cho cô ấy biết mà huỷ đi cái hạnh phúc giả dối hiện tại của mày sao?"

"A Viễn." Giọng nói Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên mềm nhũn, giữa hàng lông mày cũng đầy hứng thú: "Giờ phút này cậu lại lấy lập trường gì mà đến nhúng tay vào chuyện của Cận Tử Kỳ? Sau khi trở về, cậu sẽ làm sao đối mặt với Phương Tình Vân?"

Tần Viễn dừng một chút, trên mặt đã hiển lộ ra một tia phiền não, thần sắc thống khổ.

Bàn tay nắm thành quyền hiện lên các đốt ngón tay xanh trắng, tựa như đang cố gắng chịu nhịn đau đớn hành hạ do trầy da sứt thịt.

Có đôi khi tinh thần bị hành hạ so với thể xác bị trừng phạt thống khổ nhiều hơn.

Ý cười bên khoé miệng Tống Kỳ Diễn càng sâu hơn càng lạnh hơn, cũng càng thêm giễu cợt, "Nếu cuộc sống lúc nào cũng trôi qua như vậy. Cậu đã đưa ra lựa chọn, nên tiếp tục kiên trì, không nên hối hận, cũng không cần quay đầu lại."

"Dứt khoát một chút, tất cả mọi người đều thoải mái nhẹ nhõm, cô ấy hiện tại không cần bất kỳ sự quan tâm nào của cậu, xem như là người xa lạ liếc mắt nhìn một cái rôig đi qua không tốt sao? Cậu cho rằng cậu làm như vậy, khi Cận Tử Kỳ biết mọi việc còn có thể cảm thấy vui vẻ yên tâm sao?"

Tần Viễn siết chặt quả đấm: "Nếu như chuyện năm đó và tôi có liên quan, tôi không thể nào nhìn cô ấy mà bỏ mặc."

"Vậy cậu muốn trông nom như thế nào? Cùng Phương Tình Vân huỷ bỏ hôn nhân, trở lại đến bên cạnh Cận Tử Kỳ? Ban đầu nếu cậu đã tiếp nhận Phương Tình Vân, có thể đối với Tử Kỳ suốt mười năm chẳng quan tâm, cậu xác định cậu thật sự có yêu cô ấy sao?"

Tần Viễn bị chạm đến vết thương, lửa giận lập tức bị đốt lên: "Tôi làm sao có thể không yêu cô ấy?"

"Vậy cậu bây giờ còn yêu cô ấy sao?"

Hầu kết của Tần Viễn khẽ động, lại bị lời nói lạnh lùng của Tống Kỳ Diễn hỏi đến nói không nên lời.

"Nếu như cậu còn yêu cô ấy, vậy Phương Tình Vân tính là cái gì?"

"Đến lúc chuyện này xử lý xong, tôi sẽ cùng Tình Vân kết hôn, tôi sẽ chiếu cố cô ấy thật tốt." Tống Kỳ Diễn lại bị đáp án này làm cho cúi đầu mà bật cười, "Chiếu cố? Không phải yêu sao?"

Tần Viễn mang vẻ mặt khó coi, Tống Kỳ Diễn ngước mắt theo dõi hắn sắc con ngươi đầy phức tạp, lời nói giữa làn môi mỏng khép mở vô cùng tàn khốc: "Hay là nói cậu vừa yêu Cận Tử Kỳ lại đồng thời yêu Phương Tình Vân?"

Tần Viễn bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn gần mà lui về sau một bước, hoàn toàn cứng họng rồi.

"Cậu có biết ưu điểm lớn nhất của cậu là gì không? Là đa tình. Cậu có biết khuyết điểm lớn nhất của cậu là gì không? Cũng là đa tình. Phụ nữ nào yêu cậu, giống như con bướm ngài dập lửa."

"Loại người như cậu nên sinh ở cổ đại, mua cái trang viên, cưới tam thê tứ thiếp, ân ái hưởng hết mỹ nhân. Mỗi người phụ nữ cậu đều thật lòng yêu, những người phụ nữ đó cũng đều yêu cậu, một đại gia đình vui vẻ hoà thuận, cậu xem cũng thật hoàn mỹ, lưu truyền cho tới nay nhất định có thể xem là một đoạn giai thoại phong lưu." (Lạc Lạc: mắng hay quớ ca ca ơi!)

Ánh mắt Tần Viễn nhìn Tống Kỳ Diễn khóe mắt tựa như muốn vỡ ra, khớp xương của nắm đấm vang dội khanh khách.

"Biết rõ miệng của cậu ăn nói không chừng mực, vẫn còn muốn tranh biện với cậu, tôi quả là không phải có phần tự khiến cho mình bẽ mặt sao?"

"Chẳng lẽ tôi nói sai sao?" Tống Kỳ Diễn mắt lạnh nhìn hắn, hai tay khắc chế mà nắm chặt, nhịn không phải xung động mà đi lên đánh người: "Không quên được người trước, nhưng cũng không dứt bỏ được người bây giờ."

"Không biết cậu còn có nhớ hay không, Cận Tử Kỳ trước khi chưa gặp phải cậu thì cuộc sống như thế nào? Từ nhỏ Cận gia bổ nhiệm làm người thừa kế, rực rỡ lộng lẫy, cao cao tại thượng, giống như cô công chúa sống trong cung điện được hàng vạn hàng nghìn sủng ái. Cô ấy tại sao phải dính dấp vụ án mạng trước đây, còn không phải là cậu ban đầu vì đến gần cô ấy mà vứt bỏ một người phụ nữ khác, người phụ nữ kia ghi hận trong lòng, ở trong đêm cô ấy từ Luân Đôn trở lại tìm người đối phó cô ấy."

"Cậu nói cái gì?" Tần Viễn ngẩn ra, vành mắt phiếm hồng: "Trong đêm cô ấy từ Luân Đôn trở về thì xảy ra chuyện?"

"Oh, tôi như thế nào quên mất, khi đó cậu cùng Phương Tình Vân như keo như sơn, thế nào lại lưu ý đến bạn gái trước chạy đến Luân Đôn tìm cậu, tựa như khi cậu cùng cô ấy ở chung một chỗ làm sao còn có thể nhớ thương bạn gái thứ nhất?"

"Chuyện này không cần cậu lập lại một lần nữa!" Tần Viễn gầm nhẹ.

Hai tay Tống Kỳ Diễn nhàn nhã cho vào trong túi quần, nheo lại mắt khẽ mỉm cười: "Thẹn quá thành giận?"

Nói xong đưa ánh mắt chuyển hướng, tựa như tự nhủ: "Cận Tử Kỳ cái gì cũng tốt, chính là mệnh cách không tốt."

"Câm miệng!" Tần Viễn bỗng chốc xông lên phía trước, lần nữa kéo lấy cổ áo của hắn.

Sự thanh tao nho nhã thường ngày đã sớm không còn dấu vết, trên mặt chỉ có thần sắc giãy giụa mà tiêu điều.

Lời của Tống Kỳ Diễn mà nói không thể nghi ngờ đã xé rách vết thương trong lòng hắn, trong phút chốc máu tươi đầm đìa.

"Nếu như cậu cảm thấy áy náy, vậy thì vĩnh viễn không nên xuất hiện ở trước mặt cô ấy nữa."

Tần Viễn cắn chặt răng, bởi vì lời của Tống Kỳ Diễn quá tàn nhẫn mà giận đến mức thân thể hơi run rẩy, vĩnh viễn không muốn xuất hiện ở trước mặt cô nữa, hai chữ vĩnh viễn, cả một đời, từ ngữ dứt khoát biết bao!

Cánh cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra, phát ra tiếng "Két" rất nhỏ, nhưng đã quấy rầy hai người đàn ông đang căng thẳng.

Tần Viễn ý thức được mà xuống tay buông lỏng cổ áo Tống Kỳ Diễn ra, nhưng đã lưu lại nếp nhăn thật sâu.

Một đầu bên kia hành lang, trong một gian phòng ánh đèn sáng ngời hắt xuống nền nhà ngay cửa.

Một bóng dáng duyên dáng cao gầy xuất hiện ở trong hành lang, mặc quần jean, áo lông dê vàng nhạt, áo khoác màu đen, trên cổ thon thon là một chiếc khăn quàng cổ đỏ thẫm, tóc dài đen nhánh được cuộn lên gọn gàng.

"Nếu như có chuyện cần, chúng tôi sẽ liên lạc với Cận tiểu thư, hôm nay làm phiền cô rồi."

Cận Tử Kỳ đối với cảnh sát viên theo sát ra ngoài gật đầu: "Được, nếu như không có chuyện khác, tôi cáo từ trước."

Dù sao theo những chứng cớ mà sở cảnh sát nắm giữ cũng chỉ là phiến diện , mặc dù sau khi nhận được tố cáo bọn họ cũng phát hiện vụ án có nghi điểm, nhưng chuyện mười năm trước đâu nào còn nói được rõ ràng, những cái gọi là chứng cớ cũng không coi là xác thật.

Cận Tử Kỳ mặc dù bị tình nghi, nhưng mà nói cô chính là hung thủ cũng hơi gò ép quá rồi.

Trừ phi bọn họ có thể tìm được nhều thêm chứng cớ đanh thép mới có thể danh chánh ngôn thuận mà giam giữ Cận Tử Kỳ.

Nếu không, chỉ có thể thả người, thậm chí có thể nói, cái bản án cũ này vẫn là chỉ có thể như vậy, không giải quyết được gì.

Cận Tử Kỳ quay người qua, thì thấy được Tống Kỳ Diễn và Tần Viễn trên hành lang.

Dưới chân nhịp bước đột nhiên chậm lại, tầm mắt của cô dừng lại ở trên mặt Tần Viễn, mà hắn cũng đang nhìn sang cô, nhìn dưới ánh đèn sáng ngời, biểu tình trên mặt của hắn có chút ảm đạm.

Những bức ảnh ố vàng lần nữa hiện lên ở trong đầu của cô, như gió thu cuốn hết lá vàng nhẹ nhàng bay xuống.

Lại tựa như một tảng đá lớn nặng nề ngăn ngay ngực của cô, khiến cho cô cảm giác được buồn buồn hít thở không thông.

Hắn so với bộ dáng trong hình, ngũ quan anh tuấn hơn rất nhiều, bả vai cũng càng thêm dày rộng, vẻ mặt bình tĩnh, tư thế thong dong, cho dù là giữa hai hàng lông mày có sự giãy giụa do dự cũng bị hắn cố gắng mà khắc chế không lộ ra ngoài.

Đã quên mất dáng vẻ khi hắn cùng mình ở cùng nhau, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ chững chạc lại thâm sâu.

Xem ra hắn cùng Phương Tình Vân ở chung một chỗ là đúng, người phụ nữ kia mới có thể làm cho hắn lột xác thành người đàn ông xuất sắc.

Về phần Cận Tử Kỳ ——

Tầm mắt của cô chuyển sang Tống Kỳ Diễn, chân mày của hắn bởi vì cô đem lực chú ý quá nhiều đặt vào trên người Tần Viễn mà nhíu lại.

Ở trước mặt cô, hắn luôn là không biết che giấu cảm xúc chân thật của mình!

Ở đáy lòng âm thầm than nhẹ một tiếng. . . . . .

Cận Tử Kỳ giơ chân lên bước đi, từng bước từng bước đi tới, giày cao gót rơi trên mặt đất, tiếng vọng rõ ràng.

"Đốc" , "Đốc" , "Đốc" .

Mỗi một bước chân đặt xuống, như giẫm lên chóp tim của hai người đàn ông này, cũng rơi vào bên tai cô.

Đến lúc cô ngừng bước, đã đứng ở phía đối lập với hai người đàn ông đang ở trước mặt.

Cận Tử Kỳ không nhìn Tần Viễn, cô nhích sang vị trí của Tống Kỳ Diễn nửa bước, giơ tay lên khoác vào cánh tay của hắn, quay sang hắn lộ ra một nụ cười nhẹ: "Chúng ta về nhà đi."

Thần sắc của cô tự nhiên, bất quá giống như là đang nói một câu nói bình thường.

Tống Kỳ Diễn cúi đầu nhìn sang cô, trông thấy trong mắt cô đầy sự vui vẻ và tin cậy, duỗi tay ra xuyên qua khe hở trên bàn tay cô cùng cô đan chặt năm ngón tay, giọng khàn khàn: "Được, chúng ta về nhà."

—— nhà, về nhà, trở về nhà thuộc về cô cùng hắn. Tần Viễn nhìn khuôn mặt bày ra gần trong gang tấc, xinh đẹp tĩnh nhã, lồng ngực lại giống như bị tưới nước đá mà lạnh như băng.

Ánh mắt dời xuống, dừng ở chỗ hai tay của Tống Kỳ Diễn cùng cô đan thật chặt.

Trái tim dường như bị một bàn tay to bóp nghẹn thật chặt, khó chịu không thở nổi.

"Cận Tử Kỳ." Môi hắn mấp máy, trong mắt chút ánh sáng cũng trở nên mù mịt, hắn chẳng qua chỉ nhớ đến cái tên này, "Cận Tử Kỳ ——"

Cơ thể Cận Tử Kỳ hơi khựng lại, trong phút chốc bàn tay cô bị Tống Kỳ Diễn nắm chặt làm đau các đốt ngón tay.

Cô hít sâu một cái, lôi ống tay áo Tống Kỳ Diễn, không quay đầu lại, thẳng thắn cất bước chuẩn bị rời đi.

"Cận Tử Kỳ, em thật sự không nhớ sao?"

Tần Viễn bỗng dưng nghiêng người ôm lấy cánh tay cô, dường như là đồng thời Tống Kỳ Diễn cũng giữ cổ tay của hắn lại.

Phương thức ra tay ngấm ngầm với lực đạo vô cùng mạnh khiến cho tay của Tần Viễn tê rần, không tự chủ phải buông Cận Tử Kỳ ra.

"Tần Viễn, xin tự trọng." Giọng nói của Tống Kỳ Diễn trầm thấp mang theo uy hiếp không dễ phát giác, hắn đem Cận Tử Kỳ bảo vệ ở sau lưng, bản thân mình ngăn ở trước mặt Tần Viễn, "Chớ ép cô ấy!"

Tần Viễn ngẩng đầu, ánh mắt đầy phẫn hận cùng ánh mắt không muốn tranh chấp của Tống Kỳ Diễn va chạm nhau trên không trung.

"Chớ ép cô ấy." Tống Kỳ Diễn lặp lại một lần nữa.

Hắn đem Cận Tử Kỳ bảo vệ ở trong khuỷu tay của mình, ngẩng đầu nhìn Tần Viễn: "Nhớ lời của tôi, không cần trở lại."

Dựa ở trong ngực Tống Kỳ Diễn, Cận Tử Kỳ từ đầu đến cuối rũ thấp mi mà suy nghĩ, trong lòng có chút buồn bã như mất mác.

Khi người kia trong trí nhớ của cô đứng ở trước mặt mình, cuối cùng vẫn có chút để ý.

Không biết quá khứ họ đến tột cùng là làm sao mà kết thúc, nhưng trong lòng cô mơ hồ cảm giác đau đớn đã nói cho cô biết ——

Đó cũng không phải là một đoạn tình cảm chết già.

. . . . . .

Tần Viễn lại chăm chú nhìn Cận Tử Kỳ rũ mắt, "Cận Tử Kỳ, anh có lời nói với em."

"Cô ấy và cậu không có gì để nói."

"Tôi đang hỏi cô ấy, không phải hỏi cậu." Tần Viễn lộ ra cảm xúc phức tạp.

Bàn tay Tống Kỳ Diễn đang nắm đầu vai Cận Tử Kỳ siết chặt lại, "Câu trả lời của cô ấy cũng giống như vậy thôi."

"Vậy tại sao không để cho cô ấy tự trả lời?" Ánh mắt của Tần Viễn bén nhọn bắn thẳng về phía Tống Kỳ Diễn: "Nếu như câu trả lời của cô ấy cũng là như vậy, tại sao cậu không để cho tự cô ấy nói, cậu ở đây sợ cái gì hả?"

Đầu vai Cận Tử Kỳ bị bóp mạnh có chút đau, hàng lông mày đen xinh đẹp của cô khẽ động, nhưng không tránh đi tay của hắn.

"Tôi tại sao phải sợ?" Tống Kỳ Diễn mặt mày lạnh dần, "Cậu lại muốn để cho cô nói gì? Giữa cậu và cô ấy lại có cái gì còn có thể nói!"

Tần Viễn tức giận mà mù quáng, trừng mắt với Tống Kỳ Diễn, bất chợt đi lên nắm tay Cận Tử Kỳ, xoay người muốn đi đến cầu thang, "Đi theo anh, anh có lời muốn nói với em."

Cận Tử Kỳ nhíu chặt mi tâm, giữa lúc ấy Tống Kỳ Diễn cũng không chịu buông tay, cô chủ động bỏ tay Tần Viễn ra.

Động tác xoay người của Tần Viễn chấn động, hắn nhìn sang lòng bàn tay trống trơn, ánh mắt thoáng một cái, ngẩng đầu nhìn lại ——

Cận Tử Kỳ quay mắt qua một bên không nhìn tới hắn, cô nhích lại gần bên người Tống Kỳ Diễn, ánh mắt lạnh nhạt.

"A Diễn nói đúng, giữa chúng ta còn có cái gì, gặp gỡ vui vẻ chia tay yên bình không tốt sao?"

Giọng nói của Cận Tử Kỳ trong trẻo lạnh lùng bay ở trong không khí, Tần Viễn nhíu chặt hai hàng lông mày tựa như không dám tin.

Thân thể Tống Kỳ Diễn cũng rõ ràng cứng đờ, những ngón tay nắm cả đầu vai cô lại có một chút hơi lạnh cả người.

Cô làm sao lại biết, vậy thời điểm nào thì biết?

Biết cô cùng Tần Viễn từng đi lại với nhau sao?

Tần Viễn dường như còn không cam tâm, đi lên phía trước một bước: "Nếu như anh nói người đàn ông bên cạnh em còn lừa dối em thì sao?"

"Anh ấy lừa tôi cái gì?" Cận Tử Kỳ quay đầu lại nhìn hắn, trong con ngươi mắt cũng bình tĩnh như nước, "Coi như anh ấy gạt tôi đó cũng là chuyện của hai chúng tôi, không cần người không liên quan không quan trọng đến phán xét."

"Người không liên quan không quan trọng sao?"

Tim đột nhiên giống như bị một lưỡi dao sắc bén đâm qua tàn nhẫn, tứ chi của Tần Viễn cũng từ từ lạnh như băng.

Những gì họ trải qua, thế nhưng cô dùng bốn chữ "Vô quan khẩn yếu" (không liên quan không quan trọng) mà bỏ hết thảy.

Cận Tử Kỳ không chút nào tránh né mà nhìn thẳng hắn, trên gương mặt xinh đẹp cũng là một phong thái lạnh nhạt.

"Vậy anh muốn rời khỏi Phương Tình Vân rồi cùng tôi ở chung sao?"

Hô hấp của người đàn ông đang đứng phía sau trở nên nặng nề, Cận Tử Kỳ lại nhìn sang Tần Viễn nhấn từng chữ một hỏi: "Anh muốn bỏ Phương Tình Vân người sắp cùng anh đi vào điện đường hôn nhân mà trở lại bên cạnh tôi sao?"

Khoé mắt Tần Viễn đau nhói, hắn cắn chặt răng, đối mặt cô chất vấn không có bất kỳ chút tình cảm gợn sóng, hắn lại không có cách nào không chút do dự mà cho ra một cái đáp án.

Cận Tử Kỳ chợt cười một tiếng, nhưng hắn nhìn ra trong nụ cười cực kỳ đẹp đó, lại cũng cực kỳ tàn nhẫn.

"Nếu như không thể, vậy thì cái gì cũng không nên nói, cái gì cũng không cần làm, im lặng là được rồi."

"Mười năm qua chúng ta cũng không có cơ hội hợp lại, bây giờ nói nhiều hơn nữa cũng là phí công, nhiều nhất chỉ có thể nói rõ đoạn tình cảm khi tuổi trẻ khinh cuồng bất quá là một sai lầm, gặp sai người sai thời gian nhất định là sai lầm ——"

"Đủ rồi!" Tần Viễn cúi đầu quát bảo cô ngưng lời lại, cảm xúc u ám trên mặt của hắn là không tan.

Hai tay càng thêm siết chặt, Cận Tử Kỳ không ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Tống Kỳ Diễn, cô chẳng qua là nhìn sang thần sắc khó hiểu của Tần Viễn, giọng nói bình tĩnh nói: "Tôi hiện tại rất tốt, tôi đã kết hôn, có chồng có con, cuộc sống rất bình yên, sẽ không bởi vì lời nói dối của một người không liên quan mà đối mặt với tan vỡ."

"Bên cạnh của anh không phải cũng có một người phụ nữ thật lòng với anh sao? Đã như vậy, vậy thì hãy đối xử tốt với cô ấy, các người có thể ở cùng nhau mười năm, đã rất có thể nói rõ đoạn tình cảm này rất vững chắc.

Cận Tử Kỳ hít thở sâu xuống, "Nếu như năm đó là tôi mở miệng đả thương anh trước, tôi có thể nói xin lỗi, thậm chí, có thể bồi thường tương ứng, nếu đây chính là kết quả anh muốn mà nói."

Thời điểm Tần Viễn còn sững sờ ở tại chỗ, Cận Tử Kỳ đã kéo tay Tống Kỳ Diễn qua, lôi kéo hắn lướt qua Tần Viễn đi tới cửa cầu thang, không chút nào lưu luyến, cũng không quay đầu nhìn lại.

Cận Tử Kỳ sẽ không bao giờ hối hận khi đã quyết định, quá khứ đã không đi đến, tương lai vĩnh viễn cũng sẽ không đi đến.

. . . . . .

Cùng lúc đó, bên trong phòng họp của cảnh sát.

Mấy tên nhân viên cảnh vụ đang thảo luận sôi nổi về vụ ngộ sát của mười năm trước.

Chẳng qua là lúc này điện thoại di động của đội trưởng Lưu người đứng đầu phụ trách vụ án đột nhiên vang lên.

Cảnh quan Lưu tạm ngừng hội nghị, anh ta bắt đầu nhận điện thoại, bên kia vừa mới mở đầu đã mắng một trận: "Các người tìm đường chết hả! Ai cho đội các cậu đem tiểu thư Cận gia mang về trong cục? Xảy ra chuyện lớn như vậy như thế nào trước đó không cho tôi biết?"

Cảnh quan Lưu bị chửi phải sửng sốt, vừa định mở miệng phản bác, cửa phòng họp đã bị đá vỡ nặng nề.

"Đám nhóc tụi bây, là muốn hại chết lão tử phải không? !"

Trong ống nghe điện thoại và sau lưng mọi người không hẹn mà cùng vang lên âm thanh đầy tức giận của một người đàn ông trung niên, có lẽ do thiếu rèn luyện thể thao nên mới chạy mười mấy bước đã thở hổn hển.

"Ta nói các cậu bắt người nào bất hảo, lại đi bắt con dâu của nhà giàu số một trong thành phố này đến cục, các người có biết hiện tại các người bị xem là cái gì không, là bắt giữ thị dân trái phép, còn phá hư hôn lễ, chỉ bằng vào hai điểm này tôi có thể đem nhóm các người cách chức!"

Cục trưởng một đường khí thế hung hăng đã chạy tới, trời vào tháng mười hai, vậy mà trên trán ông đã xuất đầy mồ hôi, cũng không kịp lau đi, trực tiếp chỉ vào mũi cảnh quan Lưu mà mắng một trận.

"Thằng nhóc này, thua thiệt cho tôi trước đó còn đề bạt cậu, ngược lại cậu cho tôi tăng thể diện, trong ngày thường cậu bắt bớ người nào tôi cũng nhắm một mắt mở một mắt, hiện tại ngay cả con cọp cậu cũng dám bắt rồi, tôi thấy cậu thật là muốn giẫm lên mũi lên mặt tôi, còn có đám các người nữa lũ ngu xuẩn, thật không biết Mã vương gia có mấy con con mắt nữa!"

Ngón tay của cục trưởng đang chỉ vào mọi người không ngừng run rẩy, trong lòng đến bây giờ nghĩ lại còn rùng mình, "Các người có biết người mà các người áp tải về đến tột cùng là ai hay không? Người ta là người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của kẻ nhỏ, nếu không, hiện tại các anh chị làm sao còn có thể vô sự sống yên ổn mà ngồi ở chỗ này, ngay cả chết như thế nào cũng không biết!"

Sau khi mắng xong, cục trưởng giống như dùng hết khí lực toàn thân, vô lực mà trượt người xuống ngồi trên ghế.

Trong phòng họp cũng lập tức xôn xao lên, mọi người không hiểu nhìn lẫn nhau, không rõ chuyện gì.

Bọn họ không phải là đang lật lại vụ án mười năm trước sao?

Còn muốn phải tìm ra chân tướng của sự việc, tại sao sẽ bị cục trưởng chỉ vào mũi mắng như vậy?

Cảnh sát viên bất mãn đã lên tiếng: "Cục trưởng, chúng ta thay người bị oan lật lại bản án cũng có lỗi sao?"

"Đúng nha, rốt cuộc tình huống là như thế nào hả?"

Cảnh quan Lưu cũng là chân mày nhíu chặt: "Cục trưởng, vụ ngộ sát mười năm trước rõ ràng cho thấy có điểm đáng nghi."

Vừa dứt lời, cục trưởng liền nặng nề đập một cái mạnh lên bàn, cũng khiến mọi người hốt hoảng lập tức im lặng.

"Điểm đáng nghi? Có cái gì đáng nghi?" Cục trưởng hít một hơi thật sâu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà đảo qua mọi người: "Vụ án của Kiều Hân Hủy không cần tra xét nữa, ngày mai thì hủy bỏ bản án, về phần cái người tố cáo kia hãy liệt vào danh sách đen."

"Nhưng mà rõ ràng có điểm tình nghi mà!"

Cục trưởng hung hăng trợn mắt nhìn tên cảnh viên đang tranh luận liếc mắt một cái: "Tôi nói không có thì chính là không có."

Đối mặt mọi người tức giận bất bình, cục trưởng bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Đây là ý của cấp trên."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, lần này là thật không có tiếng động, cũng không dám lại giằng co nữa.

Bọn họ chịu sự quản lý của tổng cục, cấp trên tổng cục là ai, người ở chỗ này trong lòng đều biết rõ ràng.

Thời buổi bây giờ, có đôi khi vẫn nên biết thức thời chút, nếu không chết thế nào cũng không biết!

Vị cục trưởng này mồ hôi lạnh toát ra cũng không nói cho bọn họ biết, tổng cục trưởng mới vừa nối máy điện thoại với ông thì nhắm đầu vào liền mắng, lý do, tổng cục trưởng cũng bị cấp trên nắm đầu lên mắng thiếu chút nữa trốn vào trong kẽ đất.

Thử hỏi ngay cả người ở đại sứ quán Australia và đại sứ quán Anh quốc cũng có thể mời được, bọn họ tại sao dám đi chọc?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.