Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 38: Q.3 - Chương 38: Lần này anh sẽ bảo vệ được em!






Editor: Tâm Thường Lạc

Lời của cảnh sát vừa nói ra tựa như một quả bom, trong phút chốc oanh tạc cả hội trường hôn lễ.

Cận Tử Kỳ nhìn về phía một đám cảnh sát mang vẻ mặt trang nghiêm, đang giơ giấy chứng nhận có con dấu cảnh sát, cảnh phục và trang bị chính quy, không khỏi đang nhắc nhở cô đây không phải là một trò đùa dai.

Án giết người mười năm trước, mười năm trước. . . . . .

Trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh tờ báo cũ kỹ ố vàng.

Ngày hôm qua của mười năm trước, Kiều Hân Hủy đêm khuya giết lầm một người đàn ông.

Hiện tại cảnh sát nói, chuyện kia cùng cô có liên quan.

Cận Tử Kỳ không khỏi giữ chặt tay Tống Kỳ Diễn, khớp xương căng cứng đến phát đau, đến tột cùng cô đã quên cái gì?

Khách mời trong bữa tiệc, đã sớm trong tình cảnh hỗn loạn, không thể khống chế được mà xôn xao lộn xộn ——

"Tiểu thư Cận gia giết người sao?"

"Kia, làm sao có thể, ngày vui lớn đây không phải là tìm xúi quẩy sao?"

"Cảnh sát cũng đến đây, cũng không biết lúc này tiểu thư Cận gia đắc tội với người nào."

Giữa đông đảo khách mời châu đầu ghé tai, sắc mặt Tô Ngưng Tuyết chợt biến, mất tất cả huyết sắc, vô cùng tái nhợt, hai tay xoắn dây túi xách có chút luống cuống khẽ run.

Muốn đứng lên lại bị Cận Chiêu Đông ở bên cạnh kéo lại, lắc đầu ý bảo bà không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Tống Chi Nhậm sau khi thấy cảnh sát đến sắc mặt liền khó coi, vậy mà cũng bị trận thế này làm cho không rõ chuyện gì, chỉ có thể mặc cho những khách mời càng ngày càng lên tiếng thảo luận rầm rộ, lại không có cách nào ra tay đến ngăn lại.

Mà bóng dáng thư ký của Cận Chiêu Đông đã nhanh chóng vội vã chạy vào, đến bên cạnh Cận Chiêu Đông, cúi người ghé vào lỗ tai ông nói nhỏ, không biết nói những gì, sắc mặt Cận Chiêu Đông lúc trắng lúc xanh, cực kỳ khó coi.

Tô Ngưng Tuyết lại thoát khỏi sự ngăn cản của Cận Chiêu Đông, đứng lên đi về phía trước mấy bước, nhìn những cảnh sát lù lù bất động lạnh lùng nói: "Đang không có chứng cớ mà đi lên phía trước tùy tiện bắt người như vậy, đây chính là thái độ làm việc của cảnh sát các người sao?"

Người đứng đầu nhóm cảnh sát kia lên tiếng: "Chúng tôi cũng chỉ là làm việc theo như quy định, kính xin các vị phối hợp."

Cận Tử Kỳ đứng ở nơi đó, cảm nhận những ánh mắt kinh ngạc mà nhiều chuyện, cô nhìn thấy trên mặt mẹ của mình toát ra sự hốt hoảng, mặc dù bà che đậy rất khá, nhưng cô nhìn ra sự bất an trong đáy mắt bà.

Chẳng lẽ, vụ ngộ sát mười năm trước thật sự cùng cô không thoát được lên quan?

Cha mẹ cô lại che giấu cô chuyện gì?

Đây hết thảy mọi thứ, là ai ở sau lưng bày ra kích động, ở trong ngày hôm nay vạch trần cái gì?

Trong tầm mắt của Cận Tử Kỳ đột nhiên có một bóng dáng màu xanh sọc vàng giọi vào.

Cô ta đứng ở bên hồ bơi trong sân cỏ, cách ăn mặc đúng như trong miệng quản gia tư nhân miêu tả, dưới mũ lưỡi trai là một bộ mắt kính to lớn, hầu như che mất đi một nửa gương mặt cô ta, dáng vẻ rất bàng quan thờ ơ.

Kiều Niệm Chiêu ——

Lại là cô ta!

Bàn tay Cận Tử Kỳ cầm bí hoa siết chặt, móng tay khảm vào lòng bàn tay mang đến một trận đau nhói.

Trên mu bàn tay chợt có một dòng ấm áp đặt lên, Cận Tử Kỳ quay đầu thì nhìn thấy đôi con ngươi đen thẫm của Tống Kỳ Diễn, ánh mắt của hắn chẳng biết lúc nào đã nghiêm túc lại, vậy mà thời điểm đối mặt cô lại lộ ra nụ cười.

Hắn kề gần sát cô, một tay cầm tay của cô một tay ôm qua đầu vai của cô, mang tính chất bảo vệ mà nhét cô vào trong ngực, để cho mình đối diện với nhữn người cảnh sát "Được mời" đến đây, dáng điệu cường thế không chút nào nhường nhịn."Các vị, hôm nay là ngày vui lớn của chúng tôi, cho dù là muốn mời người về điều tra có phải cũng nên chờ chúng tôi kết thúc buổi lễ hay không, không thể bởi vì tôi không phải là công dân Trung Quốc mà phân biệt đối xử chứ."

Tống Kỳ Diễn dừng một chút, ý cười trên gương mặt tuấn tú rất đủ thâm ý: "Không khéo, đại sứ quán Australia và tôi có chút giao tình, ông ta biết tôi hôm nay đám cưới còn cố ý đưa quà tặng đến."

Thần sắc của bọn cảnh sát ngẩn ra, hiển nhiên trước đó cũng đã biết rõ qua Tống gia và Cận gia địa vị danh vọng, nghe được Tống Kỳ Diễn ngầm có ý uy hiếp mà nói, cũng hai mặt nhìn nhau do dự.

Bên kia Tống Chi Nhậm dưới sự nâng đỡ của trợ lý đã đứng dậy, hắng giọng nói xen vào: "Tôi xưa nay luôn ủng hộ sự hợp tác giữa cảnh sát và nhân dân, nhưng mà xin các vị bán cho lão già cổ hủ này một chút tình mọn, cho buổi lễ kết hôn được viên mãn mà vẽ lên dấu chấm tròn, sau đó con dâu tôi dĩ nhiên sẽ phối hợp với công việc điều tra của các vị."

"Này..." Người đứng đầu nhóm cảnh sát hiển nhiên có chút dao động, người nơi này bọn họ một người cũng đắc tội không được.

Tống Chi Nhậm đã chống quải trượng đi tới, "Tôi sẽ gọi điện thoại cho Tôn cục trưởng của các vị, có hậu quả gì thì lão già ta đấy sẽ chịu trách nhiệm, tuyệt đối không liên luỵ các người."

Người ta đã cho một bậc thang, nếu như không đi xuống, vậy thì thật là người không có mắt!

Trong lòng người đứng đầu nhóm cảnh sát mặc dù không cam lòng, nhưng trên mặt cũng chỉ có thể làm ra thỏa hiệp, mang theo một đám thuộc hạ đi sang một bên, chuẩn bị đến lúc buổi lễ kết thúc lập tức mang cô dâu đi.

Tiếng bàn tán của các khách mời cũng đã từ từ lắng xuống, rất nhanh trên sân cỏ đã yên lặng như tờ.

So với sự yên lặng trước đó khi cha xứ tuyên bố, giờ phút này sự yên lặng có vài phần tiêu điều quỷ dị nhiều hơn.

Tống Chi Nhậm liếc nhìn Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn nắm tay nhau thật chặt, như có điều suy nghĩ lên tiếng thở dài, rồi xen lẫn nhiều bất đắc dĩ, để cho trợ lý của ông lần nữa dìu ông đi đến chỗ ngồi mà ngồi xuống.

Chung quy cũng đã là con dâu nhà họ Tống, dù thế nào cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ!

Ánh mắt Tống Kỳ Diễn vốn rét lạnh như băng nhưng khi quay sang nhìn Cận Tử Kỳ ở trong ngực thì như tiết trời ấm lại, hắn đỡ thân thể của cô ngay ngắn lại, "Hiện tại không có ai quấy rầy, chúng ta tiếp tục buổi lễ đi."

Hai tay hắn nắm xương vai gầy gò của cô, thật mạnh, giống như là muốn mượn điều này mang lại cho cô vô hạn khích lệ và sức mạnh.

Ánh mắt của hắn ẩn chứa ánh sáng nhu hoà đầy tín nhiệm, chưa từng quanh co chần chờ qua một giây, bởi vì trong nháy mắt do dự, đủ để cho hắn mất đi người phụ nữ bên người này, người mà hắn gần như dùng tánh mạng để yêu.

Cận Tử Kỳ nhìn sang ánh mắt hắn kiên định, cảm xúc tiêu cực bởi vì biến cố đột ngột này mà sinh ra, trong khoảnh khắc đã tan thành mây khói, không còn rối loạn nữa, không còn lúng túng nữa, không còn tức giận nữa.

Nếu như Tống Kỳ Diễn có thể thản nhiên mà đối diện với những nghi vấn như vậy, tại sao Cận Tử Kỳ phải lui bước chứ?

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đang tỉ mỉ mà thay cô sửa sang lại lụa trắng trên đầu, hắn cười tủm tỉm nhìn sang cô, động tác cực kỳ nghiêm túc, giống như đang làm một đại sự rất quan trọng.

"Em không sao, anh yên tâm đi."

Cô cũng cười nhạt mà nhìn sang hắn, nhìn khóe miệng hắn cong lên, nhìn ý cười trong mắt hắn lưu luyến không đổi.

"Nhưng mà. . . . . . Em cũng sẽ sợ." Hắn nắm chặt tay của cô, "Lần này anh sẽ bảo vệ được em."

—— em cũng sẽ sợ.

Dĩ nhiên biết sợ, sự sợ hãi đến những năm qua, cô đã sớm cho là mình đã không quan tâm.

Nhưng, được hắn nói những lời như vậy, mới tỉnh ngộ, Cận Tử Kỳ cô vẫn là cô gái nhỏ biết sợ hãi khi gặp chuyện.

Lần này, cô không hề cưỡng bách mình cười nữa, gượng ép che giấu đi cảm xúc chân thật ở đáy lòng mình.

Tống Kỳ Diễn nhìn lớp mặt nạ kiên cường của cô dần dần lộ ra sự ngỡ ngàng, ý cười ở khóe miệng càng đậm.

"Bắt đầu một khắc từ nơi này, hai người các con đã kết làm nhất thể, Thượng Đế đem con các kết hợp cùng một chỗ, bởi vậy đối với cuộc hôn nhân này nếu có người nào dị nghị, mời bây giờ nói ra hoặc là vĩnh viễn giữ im lặng."

Giọng nói của ông thông suốt cả hội trường, rõ ràng, trầm thấp, có chút khàn khàn, văng vẳng trong không khí yên tĩnh, ông nghiêng mặt nhìn quanh khách mời đang chuyên tâm dự lễ một vòng, lần nữa nhìn về phía Cận Tử Kỳ, "Chú rể không có ý kiến khác." Thẳng thắn. Giọng nói nhảy lên tim. Thẳng thắn, thẳng thắn.

Đây là một loại cảm giác gì, có chút xa lạ cũng có chút quen thuộc.

Đầu óc của Cận Tử Kỳ khôi phục trống rỗng, trong con ngươi của cô phản chiếu gương mặt thâm tình chân thành tha thiết của hắn, từ từ gật đầu, lụa trắng mỏng bay bay, lộ ra khoé môi đỏ tươi của cô thoáng hiện một chút cười yếu ớt.

"Cô dâu không có ý kiến khác."

Cha xứ chẳng biết lúc nào đã đứng ở trước mặt họ, tiếp tục những bước xác nhận việc kết hôn mới vừa rồi còn vẫn chưa xong.

"Ta hiện tại tuyên bố, các con chính thức kết làm vợ chồng hợp pháp, chú rể, con bây giờ có thể hôn cô dâu."

Khách mời toàn hội trường không hẹn mà cùng đứng dậy vỗ tay, mọi người dường như cũng quên mất đi một khắc trước đó có một màn không vui.

"Cận Tử Kỳ." Tống Kỳ Diễn trầm thấp nỉ non vang lên trên đỉnh đầu.

Cận Tử Kỳ theo tiếng ngẩng mặt lên, thắt lưng lập tức bị một cánh tay dài ôm lấy, Tống Kỳ Diễn đột nhiên đi lên phía trước, một bàn tay chế trụ chiếc gáy của cô, cúi đầu dùng môi mình dán lên môi cô, ánh mắt của cô hơi trợn to, đối với nụ hôn này tiếp nhận quá vội vàng.

Bốn phía sân cỏ vang lên tiếng pháo hoa nở rộ, trên bầu trời xanh thẳm lấp lánh vô số ánh sao, tựa như các ngôi sao đang rơi xuống.

Tiếng vỗ tay của khách mời càng sôi nổi, tiếng hoan hô liên tiếp, chúc mừng giờ khắc này đã đến.

Khóe mắt Cận Tử Kỳ có chút ướt át, ở giữa tiếng huyên náo, chậm rãi nhắm mắt lại, vòng qua thân thể hắn, hết sức chăm chú mà vùi đầu vào nụ hôn đầy tình cảm nồng nàn và quyến luyến này.

. . . . . .

Buổi lễ thuận lợi hạ màn ở giữa tiếng vỗ tay giòn giã.

Hết thảy đều tiến hành từng bước, cũng không bởi vì trước đó có chút chuyện xen ngang mà bị nhiễu loạn.

Bên hồ bơi đã sớm không còn bóng dáng của Kiều Niệm Chiêu, dường như mới vừa rồi cái nhìn kia chẳng qua là ảo giác của cô.

Cận Tử Kỳ đi đến phòng cởi áo cưới ra, đổi lại một thân quần áo thường, sau cánh cửa đã sớm có cảnh sát đang đợi.

Đã không có lý do trì hoãn không đi nữa.

Từ trong phòng ra ngoài, lại thấy sắc mặt tái nhợt của Tô Ngưng Tuyết đứng ở nơi đó, bên cạnh là Tô Ngưng Thu đang an ủi bà, cũng mang vẻ mặt ngưng trọng, Cận Chiêu Đông đang một bên gọi điện thoại, chau mày thật chặt.

Cận Tử Kỳ đi tới, dưới sự giám thị của cảnh sát, kéo bàn tay hơi lạnh của Tô Ngưng Tuyết qua, "Con chỉ theo họ đi điều tra cũng không phải là bị bắt, mẹ người đừng lo lắng" rồi quay qua nhìn về phía Tô Ngưng Thu, "Dì nhỏ, mẹ con phiền dì chiếu cố một chút."

Tô Ngưng Thu gật đầu, cũng là khó nén mà mày mắt đều là vẻ lo lắng: "Tử Kỳ, bản thân con chú ý một chút, nếu như có chuyện gì thì gọi điện thoại về, ngàn vạn lần không được tự mình một thân một người chống đỡ."

Cận Tử Kỳ cười đáp lại, sau đó đối với cảnh sát viên một chút cũng không rời bên người nói: "Đồng chí cảnh sát, đi thôi."

Xoay người đi tới cửa thang máy, chợt cảm giác phía trước có người, ngẩng đầu, thì thấy được Tống Kỳ Diễn.

Hắn đứng ở bên hành lang, dáng người cao ngất, giống như tháp Eiffel đứng lặng im.

Dường như vẫn luôn đang đợi cô.

Thấy cô sững sờ mà dừng bước chân lại, khóe miệng hắn thoáng hiện một chút ý cười: "Anh đứng đây đến chân cũng đã mỏi."

Hắn lúc này không phải nên đi giúp Tống Chi Nhậm ứng phó với những khách mời còn chưa chịu tản đi sao?

Sau đó nghĩ mọi cách ngăn lại những lời không tốt truyền đi sao?

Dù sao ngày đó kết hôn, cô dâu bị cảnh sát mời đi uống trà không phải phần thưởng gì tốt đẹp.

Trước đó bên ngoài đem hôn lễ hôm nay khen ngợi long trọng linh đình như thế nào, nay tin tức cô bị mời đi đến cục cảnh sát sẽ càng bị truyền thông bắt lấy mà loan truyền khắp bốn phía ngày một táo tợn hơn.

Tống Kỳ Diễn lại không thấy cô kinh ngạc, quay sang cô đưa tay ra, "Anh đưa em qua đó."

"Tống tiên sinh. . . . . ." Người phụ trách nhím cảnh sát lộ vẻ khó xử, "Lúc này không phù hợp quy định, anh đừng gây khó khăn cho chúng tôi."

"Tôi không muốn làm khó dễ các người, trước kia các người làm thế nào dẫn người thì lần này cứ mang đi như thế."

Hắn vẫn đi tới trước mặt cô, dắt tay của cô bao trùm ở trong lòng bàn tay rộng lớn của hắn, "Chúng ta đi thôi."

Sau lưng một cảnh sát bước chân đi lên phía trước, lại bị người phụ trách giơ tay lên ngăn cản, nhìn sang Tống Kỳ Diễn: "Tống tiên sinh, đưa đến cửa coi như là thỏa hiệp lớn nhất của tôi, hi vọng anh đến lúc đó đừng làm khó nữa."

Trong lòng Cận Tử Kỳ có từng đợt cảm động, vì Tống Kỳ Diễn cố chấp, cũng vì hắn tình thâm.

Đón nhận lấy ánh mắt sâu đậm tình cảm của hắn, gật đầu thật mạnh, khóe miệng cũng giương lên một nụ cười phát ra từ nội tâm, "Được."

--------------

Ở cửa chính Thịnh Thế Hào Đình đã sớm có phóng viên chặn đầy khi nghe thấy tin mà đến, cầm micro, chỗ nào cũng có các tay săn ảnh ôm máy quay phim, nếu không phải là có bảo vệ ngăn trở sợ là đã sớm xông vào phỏng vấn.

Rõ ràng đã phong tỏa tin tức, nhưng vẫn có cục diện như thế, không thể nghi ngờ là người cố ý nhúng vào.

Giờ phút này Cận Tử Kỳ nhìn sang những phóng viên đang chộn rộn, trong đầu chỉ có một cái tên ——

Kiều Niệm Chiêu.

Cô ta không ngừng muốn phá hủy hôn lễ, còn có Cận Tử Kỳ này, thậm chí còn cả Cận thị.

Nếu chính mình không chiếm được, như vậy thì ngọc đá cùng vỡ, cô ta mang cái ý nghĩ này sao?

Quả nhiên, khi người phụ nữ điên cuồng lên, sẽ là một quả bom hẹn giờ có lực sát thương cực lớn.

Tống Kỳ Diễn nhìn sang những phóng viên ở cửa thỉnh thoảng hướng vào trong dò xét, tròng mắt đen híp lại sắc bén, quay qua nhìn đám cảnh sát kia đang không biết làm thế nào cho phải, "Xem ra chỉ có thể đi lối VIP rồi."

Nói xong, hắn lập tức kéo Cận Tử Kỳ xoay người, đi tới lối đi bình thường không sử dụng nhiều.

Ở cửa lối đi sớm đã có nhân viên đang đợi, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đến đây, lập tức cung kính hành lễ, sau đó đi trước dẫn đường, "Thiếu gia, xe ngài cần đã dừng ở bãi đỗ xe VIP."

Lối đi VIP đi thông qua chính là một bãi đậu xe cỡ nhỏ thoát đi phong toả bên ngoài, đây cũng là chỗ thường dành cho một số người có tiếng tăm khi đến lưu trú sử dụng, cổng vào bãi đỗ xe này cũng có bảo an chuyên môn phụ trách mở cửa đóng cửa.

Xe cảnh sát sớm được thông báo dừng ở nơi này.

"Cận tiểu thư, xin mời." Người phụ trách mở một cánh cửa sau xe cảnh sát.

Cận Tử Kỳ không thể không buông tay Tống Kỳ Diễn ra, Tống Kỳ Diễn đi lên phía trước nâng lấy đầu của cô lên, in làn môi mỏng của mình lên trán cô, "Tin tưởng anh, anh nguyện ở cùng em."

Anh nguyện ở cùng em. . . . . .

Tử Kỳ nhếch khóe môi gật đầu, "Em tin tưởng."

Từ từ kéo xuống bàn tay hắn đang ôm mặt mình, sau đó xoay người đi tới xe cảnh sát ngồi xuống.

Thẳng một đường đi tới, cũng không dám quay đầu lại, sợ mình ức chế không được mà đáy lòng kích động sợ hãi.

Xe cảnh sát chậm rãi khởi động, sau đó tăng tốc độ, bắt đầu đi tới lối ra, Cận Tử Kỳ rốt cục không nhịn được quay đầu nhìn lại, xuyên thấu qua cửa sổ phía sau xe, thì nhìn thấy bóng dáng anh tuấn lãnh ngạo kia vẫn đứng sừng sững tại chỗ.

Dường như chỉ cần nhìn thấy hắn, cho dù tương đương với ngày tận thế ập xuống thì thế giới của cô cũng không kết thúc.

Từng ở trong ven đường hoặc trên TV thấy qua xe cảnh sát tải người, một ngày kia cô tự mình ngồi vào cũng là một loại cảm thụ khác.

Xe cảnh sát sử chạy đến cổng chính Thịnh Thế Hào Đình, đưa tới sự truy đuổi của phóng viên, nhưng cuối cùng cũng tránh thoát những ống kính đáng sợ kia.

Cận Tử Kỳ thở phào nhẹ nhõm, dựa ở trên ghế sau, xoay quanh mãi trong đầu không dừng lại xem ra là chuyện tờ báo.

Liền nghĩ tới ngày đó Kiều Niệm Chiêu trước khi chuyển ra Cận gia như mắc chứng tâm thần mà gây ồn ào, lại nghĩ tới trong bệnh viện Kiều Niệm Chiêu luôn miệng nói là cô nợ cô ta, lại nghĩ tới những năm qua cha đối với Kiều Niệm Chiêu dung túng cùng áy náy...

Đủ các loại dấu vết, thế nhưng lại liên quan đến án giết người vào mười năm trước sao?

"Cái đó. . . . . . Có phải tôi hoa mắt hay không?" Cảnh viên ngồi ở bên cạnh đột nhiên tự lẩm bẩm.

Cận Tử Kỳ mở mắt ra, xuất phát từ hiếu kỳ mà quét mắt nhìn anh ta một cái, lại bị chiếc xe có rèm che ngoài cửa xe chạy nhanh song song với xe cảnh sát thu hút tầm mắt, xe cảnh sát dừng lại ở ngã tư đường, bên cạnh xe kia cũng theo đó chậm lại.

Đồng tử trong đôi mắt đẹp đang trừng lớn co rụt lại, Cận Tử Kỳ không khỏi đến gần sát cửa sổ xe, muốn nhìn rõ người đàn ông trên ghế lái ở xe bên kia, cô không có nhìn lầm, thật sự là Tống Kỳ Diễn!

"Anh ấy. . . . . ." Tại sao lại ở chỗ này?

Lại phát hiện mình thế nhưng không phát ra được thanh âm nào, tất cả lời nói giống như là bị nghẹn ở trong cổ họng.

Xe cảnh sát lần nữa xuất phát, qua đến khúc cua thì rẽ đi, vì vậy đột nhiên tạo nên một khoảng cách lớn với chiếc xe bên cạnh.

Không khỏi mà có chút lúng túng, cô quay đầu lại muốn đi tìm chiếc xe có rèm che kia, lại nhìn thấy xe của Tống Kỳ Diễn vượt qua mấy chiếc xe khác đuổi theo, theo sát sít sao ở phía sau xe cảnh sát.

Ánh mắt Cận Tử Kỳ trở nên, sững sờ nhìn sang, hồi lâu sau mới quay người lại.

Tựa vào chỗ ngồi, cúi đầu vuốt ve chiếv nhẫn trên ngón áp út, không nhịn được, không một tiếng động mà nỉ non: "Ngu ngốc!"

Đáy lòng lại dâng lên chua xót lẫn ngọt ngào.

. . . . . .

So với đại sảnh đồn cảnh sát luôn sáng ngời thì trái ngược lại bên trong phòng thẩm vẫn luôn tràn ngập không khí quỷ dị căng thẳng.

Cận Tử Kỳ ngồi ở bên trong, hai gã cảnh sát thì ngồi ở phía đối diện cô, mặt không biến sắc mà quan sát cô.

Sau một hồi im lặng, một người cảnh sát nổi tiếng coi như bạn bè mà cười cười, "Cận tiểu thư có thể gọi tôi cảnh quan Lưu, hôm nay cô có thể phối hợp tới nơi này tôi rất cảm ơn, kế tiếp chúng ta liền tiến vào vấn đề chính đi."

Cận Tử Kỳ gật đầu, khi nhớ tới Tống Kỳ Diễn chờ ở phía ngoài thù cõi lòng lập tức bình tĩnh trở lại.

"Cận tiểu thư, người phụ nữ trong tấm hình này cô hẳn là biết chứ?"

Cảnh quan Lưu thả tấm hình lên trên bàn trước mặt Cận Tử Kỳ chính là Kiều Hân Hủy hình, Cận Tử Kỳ không phủ nhận, "Bà ấy là mẹ ruột của cô gái cha mẹ tôi nhận nuôi, cũng là bạn học thời đại học của cha mẹ tôi."

"Trong một đêm mười năm trước Kiều Hân Hủy ở trong ngõ hẻm gần khu Tương Dương ngộ sát người, chúng tôi điều tra tài liệu phát hiện ghi chép nhập cảnh ngày hôm đó là Cận tiểu thư từ Luân Đôn trở về, sân bay cũng vừa đúng dịp ở trong khu vực gần Tương Dương."

"Chuyện mười năm trước tôi đã nhớ không rõ lắm," Ánh mắt Cận Tử Kỳ thản nhiên mà nhìn cảnh quan Lưu đang quan sát mình, "Huống chi, tôi xuất hiện ở bên kia cũng không đại biểu chuyện này và tôi có liên quan."

"Chúng tôi trước đó đã lật xem hồ sơ của vụ án mạng, phát hiện người chết là côn đồ trong thành phố này, thường xuyên cầm tiền rồi làm chút chuyện thay người khác tiêu trừ tai họa, căn cứ ghi chép năm đó, trước một đêm hắn gặp chuyện không may đã cầm một số tiền đáng kể về nhà."

Cảnh quan Lưu dừng lại mấy giây, các ngón tay đan vào nhau rồi gõ lên mặt bàn: "Mà mấy tên côn đồ khác cùng hắn cầm tiền, căn cứ khẩu cung năm đó chúng tôi tìm được từ bọn họ, bọn họ cũng nhất trí chỉ rõ con gái của thư ký thành uỷ này trước đó giao cho họ, nói là cô ta xuất ra tiền, muốn bọn họ dạy dỗ một cô gái giành bạn trai của cô ta."

Lời của ông ta nói ra thật chậm, cũng rất có thâm ý, ánh mắt cũng sắc bén mà nhìn cô chằm chằm, tựa như muốn xem thấu cảm xúc được giấu dưới lớp mặt nạ bình tĩnh của cô.

"Về sau khi án giết người phát sinh, những tên côn đồ này được thư ký thành uỷ cho một khoản phí ém miệng che giấu chân tướng chuyện con gái của mình sai khiến hại người, lúc ấy vị thư ký thành uỷ kia vẫn chưa rơi đài, bị xử rất nặng, nếu không đặt vào hiện tại, có lẽ căn bản không cần phải ngồi tù, hoặc giả cũng chỉ ba bốn năm lại đi ra."

Cận Tử Kỳ lại luôn luôn suy tư câu nói kia "Một cô gái giành bạn trai cô ta", trong lòng giăng đầy nghi ngờ, mơ hồ có suy đoán nào đó, nhưng trên mặt lại không lộ ra bất kỳ sơ hở.

Cô bưng cốc nước lên uống một hớp, giọng nói cũng là rất lạnh nhạt: "Tôi không biết chuyện này có quan hệ gì với tôi? Chẳng lẽ là bởi vì đêm đó tôi xuất hiện ở trong khu vực gần Tương Dương thì bị tình nghi sao?"

Cảnh quan Lưu trầm ngâm mà nhìn cô, một vị cảnh sát khác bên cạnh đã cầm một tấm hình đưa tới trước mặt cô: "Anh ta, Cận tiểu thư cũng không xa lạ chứ?"

Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn, đập vào mắt chính là hình của Tần Viễn, so với sự thành thục chững chạc hiện nay, trong hình hắn có vẻ còn trẻ ngây ngô, nhìn qua bộ dạng bất quá cũng chỉ hai mươi mốt hai mươi hai tuổi.

Cô gật đầu giải thích: "Anh ta là bạn học của chồng tôi, trước đó chúng tôi mới vừa gặp qua vài lần."

Cảnh quan Lưu nghe lời nói thế, cũng cau chặt chân mày, ánh mắt nhìn sang Cận Tử Kỳ càng thêm ý vị không rõ, và cùng cảnh sát bên cạnh liếc mắt nhìn lẫn nhau, dường như khó có thể tin đáp án cô đưa ra.

Một vị cảnh sát khác nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô liếc mắt một cái, sau đó từ trong túi cầm lên mấy tấm hình, mang theo khẩu khí chất vấn mà đưa hình cho Cận Tử Kỳ: "Vậy những tấm hình này Cận tiểu thư giải thích thế nào?"

Lưng của Cận Tử Kỳ có chút cứng ngắc, khi cô nhìn thấy đôi nam nữ trong tấm hình, sự lạnh nhạt và tỉnh táo trên mặt trong phút chốc có khuynh hướng vỡ ra, trong đầu ầm một tiếng thành một mớ hỗn độn.

Cô gái cùng Tần Viễn đứng chung một chỗ, hoặc thân mật mà dắt tay, hoặc ôm nhau, không phải là mình thì là ai? !

Trong cảnh tuyết rơi ở sườn núi, cô và Tần Viễn ôm nhau ở chung một chỗ, Tần Viễn mang trên mặt nụ cười mừng rỡ, trên mặt có chút ngượng ngùng đỏ ửng, mà phía sau nơi họ đứng, chính là khu biệt thự Cận gia.

Cảnh tượng cùng chỗ đã thấy trong mộng giống nhau như đúc.

Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm chính mình trong hình ——

Đôi hàng mi cụp xuống, khóe môi thoáng hiện lên một chút ý cười hiểu rõ. . . .

Hết thảy mọi thứ đã làm cho hô hấp của cô dừng lại, tim cũng theo đó mà đập chậm nửa nhịp.

Nửa đêm tỉnh mộng, người đàn ông thường thường làm cho cô đau lòng.

Thế nào lại là Tần Viễn?

Nửa đêm tỉnh mộng, người đàn ông thường thường làm cho cô đau lòng.

Thế nào lại là Tần Viễn?

. . . . . .

Ngày ở cửa bệnh viện, khi cô đẩy cửa ra xuống xe, Tần Viễn quay đầu lại đối với cô cười một tiếng, hắn nói: "Tôi cho là, bằng mức độ chúng ta quen biết, hẳn là không cần khách sáo như thế."

Khi cô nói ra bọn họ lần đầu tiên gặp nhau trong mưa, vẻ mặt hắn đoán không ra cảm xúc.

Bàn tay Cận Tử Kỳ không khỏi siết chặt tấm hình trong tay.

Nhớ đến khi hắn xét đoán về vị thiên kim nhà giàu và chàng trai nghèo trong phim, cõi lòng của cô không khỏi mà đau nhói.

Bọn họ rốt cuộc từng đi lại với nhau như thế nào, lại bị che lấp như thế nào?

Nếu như hắn chính là chàng trai nghèo đó, cô sẽ là thiên kim nhà giàu đã vứt bỏ hắn sao?

. . . . . .

"Theo chúng tôi biết, Cận tiểu thư và Tần Viễn mười một năm trước đã đi lại với nhau, nhưng mà Tần Viễn trước đó từng có một cô bạn gái, nói là bạn gái chẳng nói Tần Viễn vẫn luôn được tiểu thư của trợ lý thành uỷ trợ giúp. . . . . ."

"Sau đó Tần Viễn lại đột nhiên cùng con gái của trợ lý thành uỷ đoạn tuyệt lui tới, cô ta tìm thám tử tư đi theo hành tung của Tần Viễn, giống như những tấm hình trong tay của chúng tôi đây, chính là tìm được phim gốc do trinh thám năm đó chụp lại mà có được. . . . . ."

Cận Tử Kỳ nhớ đến chiếc nhẫn bạch kim kia, nhớ đến tiệc sinh nhật Tần Viễn kéo đàn vi-ô-lông, đáy lòng cô đột nhiên như có thứ gì đó từ dưới đất chui lên, nhưng cô lại phản ứng theo bản năng mà bác bỏ lời của cảnh sát.

"Coi như tôi cùng anh ta đã từng qua lại thì thế nào? Bây giờ nói chuyện yêu đương tan tan hợp hợp là chuyện rất bình thường, huống chi, các người cũng biết, anh ta hôm nay cùng con gái của nhà giáo dục Phương gia kết hôn."

Cảnh quan Lưu lùi từng bước một ép sát: "Nhưng mà, khi chúng tôi cầm hình của cô và Phương Tình Vân cho những tên côn đồ kia nhìn, bọn họ một mực chắc chắn năm đó cô gái trong hình mà vị thư kỳ thành uỷ kia cho bọn chúng nhìn chính là cô, huống chi lúc ấy Phương Tình Vân đã xuất ngoại, mà cô vừa đúng lúc ngày đó trở về nước lại vừa vặn thời gian trước sau xuất hiện ở trong khu vực gần đó."

Sau đó anh ta thong thả ung dung mà tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt tinh sáng lên nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ: "Căn cứ điều tra chúng tôi còn được biết, Tần Viễn năm đó xuất ngoại người tài trợ hắn là tập đoàn Cận thị, điều này cũng một phần nói rõ khi anh ta xuất ngoại trước đó trừ Cận tiểu thư cũng không có lui tới với những bạn gái khác."

Cận Tử Kỳ hoảng hốt mà nhìn chằm chằm mấy tấm hình, trong đầu óc một loạt hỗn loạn, khi cô đang muốn vứt bỏ những ký ức mông lung quyết định lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, đột nhiên có người nói cho cô biết thiếu sót đã qua của năm tháng, bây giờ đang chờ đợi cô đưa ra quyết định, ép buộc cô không thể không tiếp nhận những ký ức đã vỡ tan tành này.

Cảnh quan Lưu nhìn ra cô kháng cự: "Cận tiểu thư, chúng tôi hi vọng cô không cần có chỗ giấu giếm, bằng năng lực của cảnh sát, tôi muốn đào ra những chuyện năm đó là chuyện sớm hay muộn, chẳng bằng cô phối hợp với công việc của chúng tôi, thanh giả tự thanh, nếu như xác định vụ án này không liên quan gì đến cô, chúng tôi dĩ nhiên sẽ không quá làm khó dễ cô."

Ánh mắt của anh ta trở nên sâu thẳm trịnh trọng, tâm tứ của Cận Tử Kỳ lại thả lên bầu trời mênh mông, cô đem những tấm hình kia thả lại trên bàn, thần sắc có chút hoảng hốt mà nói: "Tôi bốn năm trước ra khỏi trận tai nạn xe rất nhiều chuyện không nhớ rõ."

Cảnh quan Lưu nhìn cô một cái thật sâu, nhấn từng chữ một mà hỏi ngược lại: "Cô là muốn nói cô mất trí nhớ?"

Cận Tử Kỳ rũ mắt xuống, nhẹ nhàng gật đầu: "Có thể nói như vậy."

Bên trong phòng thẩm vấn phút chốc yên tĩnh trở lại.

----------

Phương trạch, thành phố B.

Tần Viễn một thân tây trang màu đen ngồi ở bên cạnh giường, ánh mặt trời nghiêng vẩy, chút ánh sáng vàng điểm nhẹ lên mái tóc nâu.

Hắn ngồi đưa lưng về phía cửa thật lâu, giống như bức tượng điêu khắc đã cứng lại trong một thời gian.

"A Viễn, như thế nào còn không đi xuống, nhóm người của ba đang chờ đợi đến sốt ruột rồi!"

Cửa phòng ngủ bị từ bên ngoài đẩy ra, Phương Tình Vân toàn thân áo cưới màu đen lịch sự tao nhã xuất hiện ở cửa.

Dưới lầu mơ hồ truyền đến tiếng nhạc du dương vui vẻ, khách đông náo nhiệt cũng làm cho cô mặt mày vui mừng hớn hở.

Trên mặt cô được trang điểm xinh đẹp khéo léo, cười rộ lên làm hai bên gò má lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu.

"Anh hôm nay nếu như còn muốn lười biếng, ba nói em cũng không cần giúp anh!"

Người đàn ông ngồi bên mép giường vẫn như cũ không phản ứng, Phương Tình Vân bất đắc dĩ thở dài một tiếng, mang ý cười đi tới, quỳ một gối xuống ở trên chiếc giường mềm mại, từ phía sau ôm lấy người đàn ông đang lâm vào trầm tư.

Cô híp mắt ngắm nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, trên mặt tràn đầy hạnh phúc thỏa mãn cười, thân mật mà tựa đầu vào đầu vai hắn, "A Viễn, em luôn luôn nghĩ, ngày sau khi đến cục dân chính đăng ký xong, nên tới chỗ nào du lịch trăng mật."

Nhiệt độ trên gò má của cô ấm áp dễ chịu, nhưng không thấy Tần Viễn trả lời, không khỏi ngẩng đầu quan tâm mà giơ tay lên đi chạm tới má của hắn, lại bị hắn đột nhiên giơ tay lên kéo cổ tay lại, muốn thu tay trở về cũng không thu được.

"A Viễn, anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chúng ta kết hôn anh không cao hứng sao?"

Bàn tay nắm lấy cổ tay cô lại lạnh như băng khiến cô run rẩy, dường như giờ phút này cả người hắn mang lại cho cô cảm giác ——

Âm u lạnh lẽo, giống như là một người mất đi sinh mạng cứng ngắc như tượng gỗ.

"A Viễn ——" cô lại gọi một tiếng thật thấp.

Tần Viễn lại đột nhiên buông bàn tay của cô ra, khi cô đi qua ôm hắn, hắn lại lập tức đứng lên.

Chậm rãi xoay người, động tác lui về phía sau chậm lại rồi lui một bước.

Lưng hắn thẳng tắp đụng vào cửa sổ phía sau.

Nhưng hắn lại không có bất kỳ cảm giác gì, chẳng qua là nhàn nhạt nhìn sang người phụ nữ vẫn ngồi trên chiếc giường đôi.

"Tình Vân, những năm này không phải là em đã mệt rồi hay không?"

Thậm chí ngay cả giọng nói của hắn cũng bình tĩnh ngoài dự liệu, bình tĩnh làm cho người khác hoảng hốt.

Phương Tình Vân ngẩn ra, kinh ngạc đi qua trên mặt cũng là ngọt ngào, cô lắc đầu một cái: "Chỉ cần cùng anh ở chung một chỗ, em vĩnh viễn cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi, a Viễn, anh biết em yêu anh mà."

Tần Viễn lại đột nhiên tự giễu mà cười cười, nụ cười rất nhạt, lại tràn đầy thê lương sầu não.

Một người đàn ông trên mặt rất ít khi sẽ xuất hiện vẻ mặt như vậy.

Nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, cũng đau nhói ánh mắt của Phương Tình Vân.

"A Viễn anh rốt cuộc làm sao vậy? Buổi trưa không phải vẫn tốt sao?"

Cô đứng dậy muốn tiến lên kéo hắn, hắn lại quay qua bên cạnh tránh được cô đụng vào, thần sắc càng thêm lạnh lùng.

Trong ánh mắt cô đầy lo lắng mà khiong hiểu, hắn từ từ giơ lên bì thư bị hắn nắm ở trong tay.

Đó là một bức thư, một bức thư bị một người đàn bà che che giấu giấu suốt mười năm.

Cũng là một bức thư một người phụ nữ khác mười năm trước viết cho hắn.

Hoặc là, chuẩn xác mà hơn nói, không phải một bức, là rất nhiều bức.

Ánh mắt Tần Viễn lướt qua sắc mặt đã có chút tái nhợt của Phương Tình Vân, dừng lại trên bàn trang điểm phía sau lưng cô.

Nơi đó có đặt một cái hộp, bên trong là một xấp thư, người nhận là Tần Viễn.

"Em vẫn luôn biết mối quan hệ của tôi và Cận Tử Kỳ, có đúng hay không?"

Biết chúng tôi từng yêu nhau như vậy, biết tôi bởi vì cô ấy suy sút không phấn chấn, có đúng hay không?

Nụ cười trên mặt Phương Tình Vân như bị tước đoạt đi một chút xíu, nghe hắn chất vấn, nhìn ánh mắt hắn chuyển lạnh, hai tay của cô luống cuống mà ràng rịt trên áo cưới, "A Viễn, anh nghe em giải thích, không phải như vậy......"

"Nếu quả như thật sự không muốn để cho tôi thấy được những bức thư này, tại sao không vứt bỏ đi, còn phải cất giấu từng bức từng bức một như vậy, là bởi vì áy náy sao, hay là chỉ có như vậy em mới an tâm?"

"A Viễn, anh hãy nghe em nói, em chỉ không muốn anh lại sẽ bởi vì cô ấy mà sa sút đi xuống. Cô ấy đối với anh như vậy tại sao anh còn phải u mê không tỉnh ngộ, anh chẳng lẽ quên khi em nhặt được anh thì anh đang trong hình dáng ra sao hay không?"

Thân hình Tần Viễn ngẩn ra, bức thư trong tay bị siết chặt.

Phương Tình Vân khổ sở mà cười cười, "Anh bởi vì cô ấy mà say rượu hút thuốc lá còn bị lưu manh đánh ngất xỉu vứt trên phố ở Luân Đôn, anh cảm thấy em vẫn sẽ thờ ơ lạnh nhạt sao?"

Con ngươi mắt của Tần Viễn thoáng qua hoảng hốt, giọng nói cũng trầm ách đi mấy phần, "Tôi có quyền biết chân tướng của sự việc, mặc dù tôi cùng cô ấy không còn có thể nữa, tôi cũng có quyền biết lý do mình bị vứt bỏ."

"Biết rồi thì có thể như thế nào? Trở lại tìm cô ấy sao? Cha mẹ cô ta sẽ đồng ý cho các người ở cùng nhau sao? Tần Viễn, đừng quên chân của anh là ai bẻ gãy, là ai phản đối mạnh mẽ ép buộc anh phải xuất ngoại!"

Là Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết, sự thật này hắn thế nào lại quên?

Tay của hắn không tự chủ được sờ chân mình.

Nửa đêm tỉnh mộng cũng sẽ giật mình tỉnh giấc, hắn làm sao sẽ quên?

Hắn cúi đầu nhìn bức thư trong tay, hắn lật tới một bức thư, kiểu chữ xinh đẹp, cô ấy nói ——

Anh không trở về em tin không sao, a Viễn, em sẽ đi tìm anh, mẹ nói, chỉ cần anh vẫn là độc thân, chỉ cần anh còn tin tưởng vững chắc tình yêu của chúng ta, bà sẽ đồng ý cho chúng ta ở chung một chỗ!

Thời gian gửi thư, một tháng trước của mười năm trước.

Cô nói, cô mua vé máy bay ngày mười hai đi Luân Đôn tìm hắn.

Ngày mười hai tháng mười hai của mười năm trước, hắn đang làm gì?

Khi đó, hắn đã cùng Phương Tình Vân dần dần sinh cảm tình, hắn bắt đầu lệ thuộc vào cô gái thiện lương dịu dàng này.

Hắn nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng, sau đó mơ hồ mà nhớ lại ——

Đã từng có một ngày, hắn ở trong phòng thí nghiệm làm thí nghiệm, giáo sư nói có một cô gái Trung Quốc tìm hắn.

Giáo sư mập mờ mà nháy mắt, đó là một cô gái Đông Phương xinh đẹp thú vị.

Hắn cười cởi áo khoác trắng xuống đi tới cửa, hôm đó ánh nắng tươi sáng, hắn cũng nghĩ là Phương Tình Vân.

Trên thực tế, hắn thật sự ở ngay cửa đụng phải Phương Tình Vân, cô vứt bỏ tính tình ngượng ngùng trước đây, thế nhưng đột nhiên ôm lấy hắn, hơn nữa đè đầu của hắn xuống rồi hôn môi của hắn.

Đó là nụ hôn đầu tiên của họ, hắn kinh ngạc mà trợn mắt, nhưng lại không đẩy cô ra.

-------

Chân mày của Tần Viễn nhíu lên, vậy giây phút đó, Cận Tử Kỳ có phải đứng ở một góc nhìn thấy hay không.

Hắn cho là Phương Tình Vân, nhưng thật ra là Cận Tử Kỳ.

Cận Tử Kỳ ngàn dặm xa xôi đi Luân Đôn tìm hắn giải thích.

------------

"Tần Viễn, chẳng lẽ em đối với anh chưa đủ tốt sao? Em đây nhiều năm làm cho anh nhiều thứ mà không sánh bằng mấy phong thư này sao?"

Phương Tình Vân vô lực ngã ngồi ở trên giường, ngửa đầu nhìn sang Tần Viễn bị góc màn cửa sổ che khuất mặt.

"Chúng ta mười năm cuối cùng không bù được anh cùng cô ấy một năm sao? Tần Viễn, anh chính là đầu bạch nhãn lang (vong ân bội nghĩa hung tàn), tôi vì anh trả giá mọi thứ mà anh không nhìn thấy, anh chỉ nhìn thấy được việc cô ta từ Trung Quốc đến Luân Đôn!"

Cô thê lương mà cười nói, nước mắt lại khống chế không được mà lưu lại, nội tâm khổ sở vạn phần.

Tần Viễn từ trong bóng tối đi ra, đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, cầm tay của cô, "Tình Vân."

Phương Tình Vân lại xoay mặt không nhìn hắn, nước mắt rơi càng nhiều hơn, lại cố nén không khóc lên tiếng.

"Tình Vân, thật xin lỗi." Ánh mắt của Tần Viễn phức tạp mà nhìn sang cô, giơ một tay lên dịu dàng mà xóa đi những giọt nước mắt rơi trên càm, "Anh biết em đối với anh rất tốt, anh cũng chỉ là nhất thời có chút tức giận."

"Anh chỉ cần vừa nghe tên Cận Tử Kỳ thì người lập tức thay đổi."

Cổ họng Phương Tình Vân khản đi khi đọc lên tên của người phụ nữ ấy, người đó luôn chen ngang giữa bọn họ, vĩnh viễn không vượt qua nổi cái rãnh đó, dù bị cô cố ý chôn vùi suốt mười năm lại nữa lần hiện ra vạn trượng.

Tần Viễn khẽ rũ mi mắt xuống, không thấy rõ tâm tình trong mắt.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa thì cố định và nghiêm túc, hắn nắm chặt tay của cô: "Tình Vân, anh cùng cô ấy đã là quá khứ, em mới là người anh muốn quý trọng, em cho rằng anh cùng cô ấy còn quay lại được sao?"

"Anh không quên cô ta, chỉ là bởi vì anh không thể quên được cái loại hận đó, mối hận bị người bẻ gãy hai chân!"

Màu mắt của hắn u ám sâu sắc, không thấy rõ bên trong ẩn chứa gì đó.

Trên thực tế, ngay cả chính hắn cũng không rõ, những năm gần đây, rốt cuộc là hận nhiều hơn hay là yêu nhiều hơn.

Nhưng Phương Tình Vân bởi vì lời của hắn mà thân thể cứng đờ, ngay sau đó liền quay mặt sang nhìn khuôn mặt tuấn nhã của hắn.

"Ở giữa em và cô ta, anh lựa chọn vẫn là em sao?"

Tần Viễn nhàn nhạt cười, nhìn sang cô nước mắt dính đầy mặt, ánh mắt phá lệ dịu dàng.

"Mười năm này, ở trong thời điểm anh cô đơn nhất cùng ở bên cạnh anh chính là em, ở trong thời điểm anh thành công nhất cũng là em, anh đã vì em mà đưa ra lựa chọn, em không cảm thấy sao?"

Phương Tình Vân nín khóc mỉm cười, lại phát hiện mình vừa khóc lại cười thật mất thể diện, xấu hổ mà quay mặt đi lại bị Tần Viễn nắm chặt tay, ngược lại bị hắn một phen kéo vào trong ngực.

Bàn tay của hắn khớp xương rõ ràng khẽ vuốt ve vén mái tóc cô dâu, "Nha đầu ngốc, tại sao cũng không tin anh?"

Hai người như keo như sơn mà dính nhau một hồi, Tần Viễn liền kéo Phương Tình Vân đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài xã giao với khách mời, nhưng lúc xoay người, giữa lúc ấy thấy được hình ảnh từ trong TV mở ra.

Bước chân mới vừa nâng lên nhất thời dừng tại chỗ, tầm mắt cũng dừng ở trên TV.

"A Viễn, Sao rồi?" Phương Tình Vân theo tầm mắt của hắn nhìn sang.

Kênh truyền hình đang truyền một mục tin tức, bối cảnh là Thịnh Thế Hào Đình ở thành phố S, ngay cửa đã có đầy phóng viên giới truyền thông lấy tin tức, bảo vệ đang cố gắng mà duy trì trật tự, ngăn cản bọn họ đi vào.

Sau đó, từ bên trong có vài nhân vật nổi tiếng ăn vận đẹp lộng lẫy đi ra, nhìn thấy phóng viên ở cửa thì mặt cũng lập tức đổi sắc, vừa che mặt của mình vừa nhanh chóng đi tới chỗ dừng xe.

Mà các phóng viên ở bên ngoài đang cầm micro miêu tả sinh động như thật——

"Dựa vào các tin tức đang dấy lên, hôm nay thiên kim Cận gia làm cô dâu sắp sửa bước vào nhà giàu số một của thành phố này là Tống gia, vô cùng có khả năng cùng một vụ án ngộ sát mười năm trước có liên quan, hơn nữa càng khéo chính là, ngày hôm qua mười năm trước thì xảy ra án giết người, nếu tin tức này là thật, vậy cổ phiếu Cận thị cũng vì thế mà sụt giá, về phần thiên kim Cận gia sợ rằng khó thoát tai ương lao ngục."

Màn hình TV rất nhanh thì chuyển hướng sang bãi đậu xe đang có vài chiếc xe có rèm che chậm rãi lái ra, không ít phóng viên có khứu giác bén nhạy đã chỉ huy nhiếp ảnh gia ôm máy quay phim đuổi theo cản đường.

"Không ít người có liên quan biết chuyện này, nhưng luôn luôn cố ý tránh né khi chúng tôi hỏi thăm, vậy mà đến bây giờ chúng tôi cũng không thấy cô dâu xuất hiện ở trước mặt mọi người, có tin tức tiết lộ, cô đã bị cảnh sát bí mật mang đi."

"Là người trong nhà chủ tịch Cận thị Cận Chiêu Đông đối với chuyện này cũng trả lời một cách hờ hững, vậy mà trên mặt đã khó nén thần sắc mệt mỏi, chuyện này đến bản tin sau đài sẽ tiếp tục đưa tin, hoan nghênh mọi người đến lúc đó theo dõi!"

Bàn tay của Phương Tình Vân không nhịn được siết chặt ống tay áo của Tần Viễn, "A Viễn, chúng ta nên đi xuống."

Tần Viễn lại nhìn sang TV không có phản ứng, trong đầu óc hắn là nói câu nói kia của phóng viên——

Ngày hôm qua mười năm trước, ngày mười bốn.

Ngày mười hai mười năm trước, cô đi Luân Đôn tìm hắn.

Vậy mấy đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

Chuông điện thoại di động trong túi quần vang lên, chân mày Tần Viễn càng nhíu chặt, hắn lấy điện thoại di động ra, là của thư ký của hắn gọi điện thoại tới, giọng nói có chút thấp thỏm bất an.

"Tần tổng, mới vừa rồi cảnh sát thành phố S gọi điện thoại tới nói muốn gặp anh hỏi một vài vấn đề để biết thêm về án giết người vào mười năm trước, không biết anh khi nào thì có thể dành chút thời gian để gặp họ?"

Các ngón tay của Tần Viễn đang cầm điện thoại hiện lên khớp xương cứng ngắc, hắn nhìn chằm chằm màn hình TV, ánh mắt đột nhiên giống như là muốn rỉ máu, giọng nói của hắn cũng thay đổi khàn cả giọng: "Cái gì án giết người?"

"Bọn họ nói có thể bắt nhầm người, bây giờ hoài nghi là thiên kim Cận thị ở thành phố S lỡ tay giết người, bởi vì điều tra biết được các vị quen biết cho nên mời anh đến lấy khẩu cung. . . . . ."

"Em đặt cho anh vé máy bay nhanh nhất đến thành phố S." Giọng nói của hắn giống như bị hút hết khí lực.

Dường như quên mất hắn hôm nay là chú rể, khoảnh khắc ấy đầy trong đầu hắn đều là nội dung hắn nghe được trên TV, Cận Tử Kỳ mười năm trước giết người sao?

"A Viễn!" Phương Tình Vân so với hắn nhanh hơn một bước ngăn ở cửa, "Anh chẳng lẽ quên hôm nay chúng ta kết hôn?"

Ánh mắt Tần Viễn sâu thẳm, giữa lông mày đầy vẻ rối rắm "Anh biết, Tình Vân, chờ anh trở lại, anh nhất định phải biết năm đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nếu không anh không thể nào an tâm."

Phương Tình Vân còn muốn đưa tay kéo hắn lại, hắn cũng đã lướt qua cô nhanh chóng xuống lầu. Xuyên qua khách mời kinh ngạc, chạy ra khỏi cổng chính, chạy thẳng tới nhà để xe.

Nghe lầu dưới mẹ lo lắng hỏi thăm và âm thanh xe phát ra, Phương Tình Vân suy sụp tinh thần tựa vào cạnh cửa, thất thanh mà cười cười, sắc mặt đen tối, thì ra là, cuối cùng không sánh bằng người kia. . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.