Editor: Tâm Thường Lạc
"Tới đây, thừa dịp vào lúc này đụng phải, anh nói cho tôi nghe thử xem."
Cận Tử Kỳ nghe được âm thanh quen thuộc, xoay người lại, lập tức nhìn thấy Tống Kỳ Diễn thong thả bước tới đây.
Hắn nhìn qua còn rất thanh nhàn, nhưng ánh mắt lại mang theo mấy phần hung
ác nham hiểm, dưới những ánh mắt đầy kinh ngạc thấp thỏm kia, đi tới bên cạnh cô, sau đó tươi cười rạng rỡ mà quét mắt qua nhìn từng quan viên.
Chỉ cần là những cán bộ viên chức mới vừa rồi cùng bí thư Hồng ăn cơm chung trong phòng bao đều đã ăn ý hoặc cúi đầu hoặc quay đầu đi, không dám
cùng Tống Kỳ Diễn nhìn thẳng vào mắt nhau, cũng có vị quyền cao chức
trọng, vội ho một tiếng, tiến lên hoà giải.
"Thì ra là Tống thiếu đổng cũng ở đây, là cùng phu nhân đi ăn cơm sao?"
Nhưng Tống Kỳ Diễn ngay cả khóe mắt cũng không liếc nhìn một cái, tiếp tục
kéo bờ eo của Cận Tử Kỳ qua, cúi đầu dịu dàng nói: "Chờ đến sốt ruột
sao? Trễ nãi mấy giây, thật may là em còn đứng ở nơi này, nếu không để
cho anh đi tìm ở đâu đây?"
Nói xong, thì nhận lấy túi xách trong
tay của Cận Tử Kỳ, vắt lên trên cánh tay của mình, nghiễm nhiên là một
1dáng vẻ của người đàn ông yêu vợ như mạng, nhưng cũng để cho những
người ở chỗ này nhìn ra hắn đối với Cận Tử Kỳ quan tâm và sủng ái.
"Được rồi, được rồi, đừng nóng giận, đi thôi, lần sau sẽ không để cho em đi ra ngoài một mình nữa!"
Ngữ điệu ăn nói khép nép như vậy, lộ ra dịu dàng vô tận, thậm chí ngay cả Cận Tử Kỳ khi nghe cũng thấy tóc gáy dựng lên.
Tối nay Tống Kỳ Diễn dường như có chút đặc biệt. . . . .
Cô mấp máy khóe môi, gật gật đầu, trên thực tế cũng không muốn ở chỗ này lâu.
Nụ cười bên khoé miệng của Tống Kỳ Diễn tràn đến đuôi mắt, hắn nhéo nhéo
bàn tay của Cận Tử Kỳ, cái động tác nhỏ này nhìn ở trong mắt người khác
thì thân mật không cách nào miêu tả, dĩ nhiên cũng có người mắt lạnh
nhìn sang, có người mặt đỏ lên.
Tên bí thư Hồng say khướt kia
nói thế nào cũng là người quen được như sao vây quanh trăng, tính khí
hiển nhiên không nhỏ, bây giờ đột nhiên xuất hiện một người đàn ông xem
thường hắn như vậy, trong lồng ngực tựa như có một khối đá lớn chận
ngang khiến hắn bực tức!
Hắn lần nữa lại làm càn đẩy mấy người
đồng nghiệp mới vừa rồi giữ chặt mình ra, say bí tỉ mà chỉ vào mũi của
Tống Kỳ Diễn, cố gắng mở cái mí mắt nặng nề, mồm miệng không rõ mà kêu
gào lên: "Mày là ai a? Vẫn còn không tránh ra cho tao!"
Bí thư
Hồng đánh ợ hơi rượu, vóc dáng 1m6 ở trước mặt Tống Kỳ Diễn, giống như
học sinh tiểu học gặp được tiến sĩ, điều này cũng làm cho bí thư Hồng
càng nhìn Tống Kỳ Diễn không vừa mắt, điều kiện tiên quyết là do đang
uống say nên không nhận ra người.
"Ở đâu ra người không thức thời như vậy?" Bí thư Hồng càng nói càng căm tức, vung mạnh tay áo chống lên cái eo béo phệ như thùng nước của mình, ưỡn cái bụng to, lỗ mũi hướng
Tống Kỳ Diễn hừ nói: "Tao muốn nói chuyện với người đàn bà ở phía sau
mày!"
Khi nói những lời này, đôi mắt hắn đã hỗn độn không tỉnh
táo mà lướt qua thân hình cao ngất của Tống Kỳ Diễn, nhìn sang Cận Tử Kỳ được Tống Kỳ Diễn hơi đẩy ra sau lưng, ý dâm trong mắt lưu luyến trên
ngũ quan khéo léo thanh nhã kia, không ngừng nuốt nước miếng.
Bốn phía đã sớm yên lặng như tờ, có vài người không ngờ đã giao du với kẻ
xấu chỉ đành phải dời thân đi chỗ khác, không nhìn tới cũng làm bộ không nghe thấy.
Lúc này, chỉ biết chạy lấy người càng thêm bị người ta chú ý, chẳng thà làm diễn viên quần chúng.... .....
Cận Tử Kỳ hiển nhiên chú ý tới cái tên bí thư Hồng đó tóc đã trọc như Địa
Trung Hải, say mê mà quan sát mình đắm đuối, vẻ mặt đó, ánh mắt đó, quả
thực khiến cho cô có một trận buồn nôn ghê tởm, chân mày cũng không khỏi xiết chặt.
"Mỗ Mỗ vẫn còn ở trong phòng bao, chúng ta trở về đi thôi." Cô cố gắng áp chế sự chán ghét của mình.
Tống Kỳ Diễn mang một ánh mắt nhàn nhạt mà nhìn chằm chằm tên bí thư Hồng
kia, nhất là phát hiện tên bí thư Hồng dùng ánh mắt dâm loạn mà nhìn Cận Tử Kỳ, từ mặt của cô rồi nhìn về phía chiếc cổ trắng nõn của cô rồi đi
xuống một chút xíu nữa là ngực. . . . . .
Nhìn sang ảnh ngược
trong con ngươi của tên bí thư Hồng, tròng mắt đen của hắn nheo lại đầy
nguy hiểm, quanh thân cũng tản ra khí lạnh.
Vậy mà, nghe được Cận Tử Kỳ không muốn gây chuyện nhắc nhở, nên Tống Kỳ Diễn thoáng khôi phục lý trí, tạm thời khống chế lại âm lệ sôi trào trong máu, quay đầu nhìn
cô, đuôi lông mày khẽ nhướng: "Được."
Kéo Cận Tử Kỳ xoay người
muốn đi, nhưng tên bí thư Hồng cũng không muốn bỏ qua, "Đừng, chú em!
Không phải là một người đàn bà thôi sao, anh làm thế nào mà hẹp hòi như
vậy, ra ngoài chơi thì đừng cố chấp so kè như vậy chứ."
Hầu như
khi hắn ta không chút kiêng dè mà phun ra nhữn ngôn từ như vậy, toàn bộ
trong hành lang đứng trước một loại yên tĩnh chết chóc.
Rõ ràng
có mở hệ thống sưởi ấm, nhưng mọi người lại đều đã cảm thấy sau lưng có
một trận gió rét âm u lạnh lẽo thổi qua buốt đến tận xương.
Cận Tử Kỳ bị ôm vào trong ngực Tống Kỳ Diễn, bàn tay trên vai cô lực độ
tăng lên cứng ngắc, dựa vào trải qua chung đụng mấy ngày nay giữa hai
người mà lý giải, cô biết, Tống Kỳ Diễn giờ phút này tâm tình quả thực
đã hỏng bét cực độ.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, ngũ quan của hắn lại đặc biệt lãnh cứng, nhưng trên mặt lại không có bất kỳ biểu lộ này.
Nhưng mà, rất nhiều khi, người thâm tàng bất lộ dù sao vẫn thích che giấu tâm tình của mình, phía sau chiếc mặt nạ nhìn như bình tĩnh cũng là kinh
đào sóng lớn làm cho người ta sợ hãi, giờ phút này, không thể nghi ngờ
Tống Kỳ Diễn thuộc loại tình huống như thế.
Tên bí thư Hồng kia
lại bởi vì Tống Kỳ Diễn dừng chân lại mà trong lòng vui vẻ, cho là mình
quan chức nên trấn trụ được người đàn ông không biết trời cao đất rộng
này, vội ho một tiếng tạo ra dáng vẻ kiêu ngạo.
Bên cạnh có đồng nghiệp quăng cho hắn một ánh mắt, ngầm dùng sức kéo tay áo của hắn ta, nhưng lại bị hắn sao lãng khinh thường.
"Ha ha, chú em a!" Bí thư Hồng nghênh ngang mà đi tới, một tay vỗ vỗ lên
đầu vai Tống Kỳ Diễn, mặt mày hồng hào mà cười, ánh mắt lại không thể
rời bỏ Cận Tử Kỳ: "Bình thủy tương phùng cũng là loại duyên phận, người
như tôi đây cũng hiểu nghĩa khí, chưa bao giờ cùng anh em tốt tranh
giành cái gì, cho nên đây. . . . . ."
Hắn ý vị sâu xa mà liếc về
phía Cận Tử Kỳ, hô hấp cũng thay đổi đến thô thiển và nặng nề, điển hình giống như bị cơn động dục thúc đẩy, yết hầu chấn động dồn dập, chỉ
thiếu chút nữa chảy nước miếng xuống.
"Nếu như anh không ngại,
chúng ta cùng nhau đi, qua tối nay, chúng ta cũng coi là anh em tốt
chiến đấu ở cùng chiến hào rồi, anh nói xem, thế nào?"
Cận Tử Kỳ
cũng không phải là cô gái nhỏ chưa biết mùi đời, bị một tên đàn ông già
nua xa lạ còn dài hơn phun ra những lời bỉ ổi như thế quấy rầy, đâu nào
có thể bất động không nổi cáu, mặt mày cũng hoàn toàn u ám xuống.
Cô đang muốn nói gì đó, người đàn ông bên cạnh lại bỗng dưng nắm chặt bả vai của cô, ngăn cô mở miệng.
Tống Kỳ Diễn khẽ híp mắt một cái, cũng là ngoài cười nhưng trong không cười
mà nhìn tên bí thư Hồng đang hun đúc tư tưởng ***, rất ít ở trước mặt
Cận Tử Kỳ mà toát ra sự nghiêm túc thậm chí lộ ra vẻ mặt lãnh khốc.
Một tay hắn kéo bàn tay của tên bí thư Hồng đang vỗ vào trên ngực hắn quấy
rối ra, giữa mày cũng là một loại thần thái viễn sơn viễn thuỷ mơ hồ,
chẳng qua là nhàn nhạt mở miệng: "Nếu như tôi để ý anh nói thế nào?"
Nụ cười dâm đãng của tên bí thư Hồng trở nên cứng đờ, không nghĩ tới người đàn ông này sẽ không cho mặt mũi như vậy, vẫn là ở ngay trước mặt nhiều ánh mắt như vậy, hắn lập tức nghiêm mặt lạnh nhạt lên tiếng nói: "Đừng
thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, mày coi là thứ gì?"
Lời nói vẫn chưa dừng, tứ phía cũng đầy căm giận khiếp sợ, các quan viên vốn ở sau
lưng xem cuộc vui đều đã vội vàng tiến lên đây kéo bí thư Hồng, chỉ sợ
hắn ta lại tiếp tục làm ra chuyện gì đó đắc tội với người ta.
Không nhìn thấy vị Tống thiếu gia này mặt mày đều xanh lên rồi sao?
Cái lão Hồng này cũng thật là, thích mỹ nhân không sai, nhưng mà không thể tùy tiện động vào phụ nữ có chồng!
Hơn nữa, người phụ nữ có chồng này còn là cấp bậc kim cương, là thiên nga trắng bảo bối được nâng ở trong lòng bàn tay.
Lão Hồng này như con cóc làm thế nào có ý muốn đi ăn thịt thiên nga mạ vàng này?
Một người đàn ông trung niên nhìn qua khôn khéo ngăn ở trước mặt bí thư
Hồng, khẽ khiển trách: "Uống nhiều rượu như vậy, biết mình đang nói cái
gì không? Vẫn còn không theo chúng tôi quay lại phòng bao đi, cũng không xem thử một chút đó là người ông có thể động vào sao?"
Bí thư
Hồng rượu điên quá trớn, đâu nào lắng nghe người bên cạnh nhắc nhở, vung tay lên, hồ đồ vô tình hừ nói: "Cái gì có thể động hay không động, ở
thành phố S có phụ nữ nào là tôi không động được tới?"
Nói xong,
cố làm thần bí dừng lại, kề sát vào quan viên trung niên đó, dâm đãng mà cười xấu xa: "Anh cũng không phải không biết, con người của tôi ưu điểm lớn nhất chính là thương hương tiếc ngọc, hắc hắc."
"Aa? Thương hương tiếc ngọc, vậy anh làm mẫu một lần cho tôi xem, thế nào là tiêu chuẩn thương hương tiếc ngọc."
Tiếng cười lạnh âm trầm từ phía sau truyền đến, cả người thịt mỡ của tên bí
thư Hồng run lên, động tác quay đầu hơi chậm lại, thấy là Tống Kỳ Diễn
yên lặng nhìn mình, cảm xúc trong lòng vốn run sợ mới từ từ chuyển thành phách lối.
Chẳng qua là, vẫn chưa đến lúc bí thư Hồng nói ra
thêm vài lời quá đáng, cục trưởng cục xây dựng đã giành trước một bước,
một mặt kéo thân thể to béo của hắn lại một mặt vội vàng giải vây: "Tôi
nói lão Hồng nè, đây là thế nào? Uống nhiều rượu rồi, thị lực cũng không được tốt! Mau cùng tôi trở về, chúng ta mới vừa rồi không phải nói muốn đi đánh bài sao?"
Cục trưởng vừa nói với hắn ta xong, thì xoay
người nhìn Tống Kỳ Diễn cười làm lành: "Tống thiếu đổng à, đây là một
hiểu lầm, hiểu lầm, anh cũng đừng thật sự để ở trong lòng, đừng chấp
nhặt với lão Hồng, ông ta gần đây trong công việc có chút không hài
lòng, tối nay mới có thể uống nhiều rượu như vậy, nói chuyện cũng không
có chừng có mực, nếu không nào dám vô lễ với phu nhân như vậy?"
Tống Kỳ Diễn từ chối cho ý kiến mà cười cười: "Cục trưởng Cung, ông nói quá lời."
Không khí vốn giương cung bạt kiếm bởi vì có đoạn đối thoại một tới một đi
này mới hơi dịu đi, vậy mà, sự hòa hoãn như vậy lại làm lòng người hoảng sợ, tựa hồ là sự yên bình ngắn ngủi trước bão táp.
Cận Tử Kỳ nghiêng mắt liếc nhìn Tống Kỳ Diễn.
Qua loa mà liếc qua, cũng sẽ cho là hắn rất khiêm tốn, hơi thở bình tĩnh,
khí định thần nhàn, nhưng cẩn thận chu đáo một phen, sẽ phát hiện nụ
cười nhẹ bên khóe miệng hắn cực kỳ cẩn thận, hẳn là bàn tay dắt cô đã
buông lỏng rồi siết lại thành nắm đấm.
Hắn lúc này chỉ sợ là giận quá thành cười, nhưng mà, hắn lại che giấu rất khá.
Nếu cứ ở lại nơi này, cô không thể bảo đảm lát nữa sẽ phát sinh chuyện gì!
Mà bí thư Hồng bị nói xong thì sửng sửng sốt sốt, nhất thời cũng quên mất
phản kháng, chẳng qua là đỏ từ mặt đến cổ, lúc nhìn về phía Tống Kỳ Diễn ánh mắt cực kỳ không tốt đẹp, nhưng thoáng nhìn thấy Cận Tử Kỳ thì lập
tức hai chân như nhũn ra đứng không nổi.
Một quan viên bên cạnh
đã đỡ lấy phòng ngừa hắn quỳ xuống, thế nhưng trong đôi mắt lóe sáng đã
sớm bán đứng hắn ta về chút ý định này, hắn nhìn Cận Tử Kỳ chằm chặp
nói: "Cái gì say hay không say, tôi thanh tỉnh đây! Nếu không, sao có
thể nhìn thấy cô em có dáng vẻ giống như tiên trên trời vậy."
Nói đến sau, lại tự mình không nhịn được mà cười khanh khách.
Nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ nháy cũng không nháy mắt, hoàn toàn không biết mình đang làm chuyện ngu xuẩn gì.
Có đồng nghiệp không nhìn nổi lôi hắn, muốn dùng sức kéo đi, bí thư Hồng
lại lưng hổ chấn động, đẩy mấy người phá hư chuyện tốt của mình ra, hai
chân giống như đạp trên bông vải mất hồn mất vía mà lảo đảo đi về phía
Cận Tử Kỳ.
Miệng phun ra đầy hơi rượu không ngừng nói thầm:
"Thật sự xinh đẹp. . . . . . Vẫn chưa ăn nằm với qua với người xinh đẹp
như vậy . . . . . ."
Chẳng qua là, hắn mới vừa sáp vào, bàn tay
giơ lên vẫn chưa đụng được vạt áo của Cận Tử Kỳ, chỉ cảm thấy trên đỉnh
đầu có một trận mây đen thổi qua, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh,
hắn mới vừa ngẩng đầu, cái trán đã bị đập một cái nặng nề.
Không ai nhìn thấy Tống Kỳ Diễn ra tay thế nào, mặt hắn lạnh lùng môi mím
căng, trong tay mang theo một bình hoa sứ thanh hoa, giờ phút này, dưới
ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, tiện tay ném bình hoa lên trên
thảm.
Trên hành lang ánh đèn không tính là sáng, nhưng tất cả
mọi người không phải mắt mù, hiển nhiên đều đã nhìn thấy trên bình hoa
có một mảng vết máu đỏ tươi diêm dúa lẳng lơ, thậm chí, ngay cả trong
không khí cũng đã bao phủ lên một cỗ mùi máu tươi giống như sắt gỉ.
Mọi người vây xem cũng đã phản ứng theo bản năng mà siết chặt chân mày, lấy tay che miệng mũi của mình, đã qua bên cạnh lui lại mấy bước.
Bí thư Hồng đột nhiên bị tập kích, đang ngây ngốc mà đâm tại nơi đó, chớp
chớp đôi mắt mình đã mơ hồ, cho đến khi có một dòng ấm áp từ trán chảy
xuống, rơi vào trên mí mắt hắn, sau đó hắn chỉ cảm thấy tầm mắt có một
mảnh đỏ tươi.
Giơ tay lên nhìn một chút, lòng bàn tay đầy máu, đỏ đỏ, nóng nóng, theo khe hở ngón tay hắn nhỏ xuống dưới.
"Lách tách", "Lách tách", không một tiếng động mà tụ thành một quầng máu đỏ ở trên chiếc thảm lông cừu màu trắng.
Nhất là khi hắn cúi đầu nhìn đến, hắn thậm chí cảm giác được máu của mình
đều trào ra ào ạt ở đây, sau đó giống như suối phun, nhanh chóng, phốc
phốc phún ra ngoài rơi vãi khắp nơi.