Editor: Tâm Thường Lạc
Cận Tử Kỳ nhìn bí thư Hồng cả mặt máu bê bết, cũng có phần bị dọa.
Mới vừa rồi khi bí thư Hồng sắp đụng phải tay của cô, Tống Kỳ Diễn đột
nhiên không biết từ nơi nào lấy ra một cái bình hoa, ánh mắt nhìn lom
lom thẳng tay nhắm ngay trán của bí thư Hồng mà đập tới.
Cho dù là giờ phút này, nhìn bí thư Hồng cả khuôn mặt đầy máu dữ tợn kinh khủng, Tống Kỳ Diễn cũng không có chút nào sợ hãi.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn máu chảy không ngừng, vẻ mặt rung động, "Như thế
nào? Bây giờ thanh tỉnh chưa? Bất quá đầu của anh chất lượng quả thực
không ra gì, ngay cả cái bình hoa cũng không đập bể, vậy phải thay đổi
thành là một cây gậy bóng chày, đập một cái lên trên trán anh, có phải
óc đều phải tuôn ra đây hay không?"
Tống Kỳ Diễn nhấn từng chữ một, lời nói tuy nhẹ, lại đủ để đánh vào lòng người.
Ánh mắt lạnh thấu xương như vậy khiến người ta sợ hãi, trong hành lang cứ thế không có ai vì bí thư Hồng ra mặt.
Bọn họ cũng đều chính mắt thấy thủ đoạn của vị nhị thế tổ nhà họ Tống này,
ngay cả quan viên chính phủ cũng dám đánh, còn có chuyện gì không dám
làm, lời nói mới vừa rồi rõ ràng chính là cảnh cáo cộng thêm uy hiếp,
nghe thấy người rợn cả tóc gáy.
Huống chi, trên chuyện này, đích xác là lỗi của bí thư Hồng, ai bảo hắn ta đùa giỡn phụ nữ có chồng làm chi?
Bí thư Hồng hậu tri hậu giác phát hiện mình bị đánh, còn bị đánh cho bể
đầu chảy máu, lập tức ức chế không được mà kinh hô lên, khuôn mặt sợ
hãi, sợ mình mất máu quá nhiều mà mạng để lại ở nơi này.
"A! A! Ai làm, ai làm ! Còn không mau gọi xe cứu thương cho tôi!"
Hắn ta vừa la hét vừa cố gắng tìm cái gì đó có thể lấp lại cái trán đã rách một lỗ, đôi bàn tay, bị máu tươi nhuộm đỏ bừng, mười ngón tay run rẩy,
giống như con châu chấu nhảy lên nhảy xuống.
Người đàn ông trung niên trước đó khiển trách bí thư Hồng, sắc mặt cũng là khó coi, trước
công chúng, đồng nghiệp bị đánh thành bộ dáng như vậy, ông ta dường như
có chút không nhìn nổi, xé miếng vải đưa cho bí thư Hồng cầm máu.
Sau đó, nhìn sang Tống Kỳ Diễn ở đối diện sắc mặt vẫn bình tĩn, cau mày nói: "Tống thiếu đổng. . . . . ."
"Sẽ không người nào chơi trò uy hiếp chứ?" Tống Kỳ Diễn lại cắt đứt ông,
lạnh lùng nhếch mày, ánh mắt khiếp người: "Cơ quan chánh phủ có châu
chấu làm hư hại nếp sống như vậy, thị trưởng Hoàng chẳng lẽ không quan
tâm trông nom sao? Lần này là vợ của tôi, lần sau, nếu như đối phương là một cô gái bình thường không quyền không thế, có phải còn có thể chạy
trốn khỏi nah vuốt ma quỷ hay không?"
Vị thị trưởng Hoàng kia bị
nói xong gương mặt từ đỏ dần dần thay đổi thành trắng, Tống Kỳ Diễn lại
vẫn thật bình tĩnh mà nói tiếp: "Mùa xuân năm nay, ông ta còn có thể
cùng thị trưởng Hoàng ngồi chung một chỗ mà ăn cơm, sang năm, thị trưởng Hoàng coi chừng phải đến nông trường cùng ông ta cách cửa sổ mà nhìn
nhau rồi, bất quá, cũng có thể không cần cách cánh cửa sổ. . . . . ."
"Tống thiếu đổng, dựa vào lời nói này của anh, tôi mà có thể trị anh tội uy hiếp quan viên chánh phủ."
Thị trưởng Hoàng cũng không phải là quả hồng mềm, bị mấy câu nói của Tống
Kỳ Diễn trong sáng trong tối hiếp bức, mặt mũi đâu nào còn ngẩng cao
được, rõ ràng cũng sầm mặt, cứng đối cứng mà cùng Tống Kỳ Diễn bức bách
nhau.
Cận Tử Kỳ nhìn cục diện giằng co, khẽ kéo ống tay áo của
Tống Kỳ Diễn xuống, dù sao, dân cùng quan đấu, đại đa số tình huống thua thiệt đều là dân, mặc dù đây là một người dân rất có tiền.
Tống Kỳ Diễn lại vẫn ung dung mà nhìn vào mắt thị trưởng Hoàng, sau đó nhìn bí thư Hồng đang sợ hãi che vết thương.
"Tôi nói cái gì sao? Thị trưởng Hoàng, thói quen trông gà hoá cuốc cũng
không tốt, à, tôi quên nói cho ông biết, trước mắt mà nói, tôi còn coi
như là người Úc gốc Hoa, cùng đại sứ Australia trú tại Trung Quốc có
quan hệ cũng không tồi. . . . . ."
Tống Kỳ Diễn không nói thêm
gì nữa, nhưng người thông minh cũng biết ý tứ trong lời nói của hắn, hắn gây áp lực cho thị trưởng Hoàng, mà bên kia bí thư Hồng cuối cùng đã
tỉnh táo lại, từ trong miệng đồng nghiệp bên cạnh đại khái biết được
chuyện.
Bí thư Hồng tự biết mình đâm bổ đại hoạ, máu nhuộm đỏ
xuống dưới gương mặt đã tái nhợt được không ra hình dáng gì, sợ tới mức
hai chân mềm nhũn, ngã nhào trên đất, hoảng hốt lo sợ mà nhìn về phía
Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ.
Thị trưởng Hoàng giằng co mà nhìn Tống Kỳ Diễn, lúc này có chút không xuống đài được, trên mặt có phần lúng
túng, ngược lại Tần Viễn vốn đứng ở sau lưng Phó thị trưởng Từ sau chút
do dự, mới đứng ra giải vây.
Anh cười tủm tỉm vỗ vỗ vai thị
trưởng Hoàng, quay qua nhìn sang Tống Kỳ Diễn: "Tống thiếu đổng, hôm nay vốn nên là ngày anh tiếp nhận Tống thị thật vui, tại sao có thể bởi vì
chút ít chuyện này mà huyên náo không vui? Nếu như bí thư Hồng có chỗ
nào làm không đúng, chúng tôi đây những đồng nghiệp tỉnh táo này thay
mặt anh ta nói xin lỗi, ngày khác để ông ta tự mình tới cửa nhận lỗi với phu nhân được không?"
Cục trưởng cục xây dựng cũng nhân cơ hội
cũng bồi lễ: "Đúng vậy a, Tống thiếu đổng, thành phố S cũng chỉ lớn như
vậy, mọi người cúi đầu không thấy ngẩng đầu cũng thấy, cần gì phải thắt
chặt làm cho nghiêm mặt như vậy? Tối nay, mọi người một nụ cười xóa hết
thù hận, làm bạn bè. Giống như Từ thị đã nói, đến lúc bí thư Hồng tỉnh
rượu, để cho ông ta tự mình đến vườn Kỳ Lân nói xin lỗi với phu nhân."
Lời cũng đã nói đến mức này, nếu như lại để ý không buông tha người, sợ
rằng chỉ biết rơi vào tình huống lưỡng bại câu thương, Cận Tử Kỳ am hiểu sâu đạo này, Tống Kỳ Diễn hiển nhiên cũng nắm được hơn thiệt trong này.
Hắn cười như không cười liếc mắt nhìn bí thư Hồng bám trên đất: "Chỉ cần bí thư Hồng không nghĩ bà xã tôi như vậy, tôi hiển nhiên cũng sẽ không so
đo cái gì nữa, bí thư Hồng, anh nói xem có đúng không hả?"
Bí thư Hồng giật mình một cái, vội vàng gật đầu: "Tống thiếu đổng nói đúng
lắm, nói đúng lắm, là tôi say rượu nói bậy nói xằng đụng đến phu nhân,
hết thảy đều là lỗi của tôi, xin các vị chớ trách, chớ trách!"
Một viên chức hơn năm mươi tuổi, ưỡn nghiêm mặt, cúi đầu khòm người nói xin lỗi, cũng coi là con đường làm quan bị làm nhục!
Nhưng mà, trừ giả bộ uất ức còn có thể thế nào?
Nhiều ánh mắt như vậy đều đã nhìn thấy hắn đối với vợ nhà người ta vô lễ, nếu như không nhận lỗi, quậy lớn chuyện rồi, rước lấy chú ý của Ban Kỷ Luật Thanh tra, thì không phải hắn chỉ nói xin lỗi đơn giản như vậy. . . . . .
Chỉ cần là nghĩ phải như vậy, bí thư Hồng cả người run rẩy đến không vững, trong lúc nhất thời quên mất cái trán đau đớn, cả trái tim
cũng bị treo cao lên, bị đôi mắt sâu thẳm của Tống Kỳ Diễn nhìn mà cả
người bất an lay động.
Thị trưởng Hoàng tự biết chỗ này không
thể ở lại lâu nữa, quay qua đồng nghiệp nháy mắt một cái, hai người lập
tức dìu đỡ bí thư Hồng từ trên đất lên, kéo hắn đi ra ngoài.
"Tống thiếu đổng, thương thế của ông ta không phải nhẹ, chúng tôi phải đưa
ông ấy đến bệnh viện, chuyện tối nay, đem đến cho Tống thiếu đổng và phu nhân mất hứng xin các vị quên đi! Ra khỏi cửa Phúc Hạ Lâu, chúng ta
liền đem nó ném ra sau đầu, vẫn là bạn tốt, như thế nào?"
Đôi mắt Thị trưởng Hoàng nhìn chằm chằm Tống Kỳ Diễn chú, thế tất yếu hắn phải đưa ra một câu trả lời yên tâm.
"Chuyện này tôi sợ là làm chủ không được, bí thư Hồng mạo phạm chính là bà nhà
tôi, chỉ cần cô ấy vui, tôi dù có một trăm không vừa ý, cũng chỉ có thể
tự mình nuốt Hoàng Liên, nếu cô ấy không cao hứng, tôi dù hứa với ông
cũng chỉ là qua loa cho xong chuyện, ông nói phải không, thị trưởng
Hoàng?"
Tống Kỳ Diễn cười không lộ răng, mấy câu nói lại đem câu chuyện vòng trở về, sắc mặt thị trưởng Hoàng cứng đờ, nhưng cũng không
có cách nào, chỉ đành phải hỏi ý mà nhìn về phía Cận Tử Kỳ: "Phu nhân cô xem chuyện này....."
Trong lòng Cận Tử Kỳ chưa hết tức giận,
nhưng cô biết nặng nhẹ, lạnh nhạt mà gật đầu: "Tới cửa nhận lỗi cũng
không cần rồi, nếu như thị trưởng Hoàng có thể để cho bí thư Hồng sau
này không nên xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, tôi nghĩ tôi sẽ cảm kích
không ít."
Những lời này của cô giống như là thuốc an thần, chỉ
thấy thị trưởng Hoàng nhẹ nhàng thở ra, vui mừng nhướng mày, giọng cũng
cao mấy phần: "Ha ha! Nhất định nhất định, cô yên tâm, tôi trở về là lập tức nói ngay với ông ta, bảo ông ta phải khắc sâu hành vi lỗ mãng tối
nay mà về tự mình kiểm điểm, để cho ông ấy sau này thấy phu nhân thì đi
đường vòng!"
Hàn huyên mấy câu, thị trưởng Hoàng mới ý cười đầy mặt mà sãi bước đi, người trong hành lang xem cuộc vui cũng tự động tản đi.
Trong lúc nhất thời, trên hành lang chỉ còn lại vợ chồng Tống Kỳ Diễn, còn có vợ chồng Tần Viễn ở phía trước cửa phòng bao, còn có hai vị Từ thị và
Tưởng cục được Tần Viễn mời tiệc, quanh mình không khí trở nên có chút
lúng túng.
Ánh mắt của Tần Viễn chợt loé, anh rũ mắt xuống, "Chúng ta vào đi thôi."
Nói xong, thì dẫn đầu xoay người đẩy cửa phòng bao muốn vào đi.
"Chờ một chút." Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên lên tiếng ngăn anh.
Cận Tử Kỳ ở bên cạnh cũng nhíu nhíu mày, cô không biết Tống Kỳ Diễn vì sao phải gọi Tần Viễn lại.
Đang suy nghĩ, người đã bị hắn dẫn theo đến gần nhóm người Tần Viễn, sắc mặt Phương Tình Vân không tốt lắm, nhưng cũng không biểu hiện ra quá rõ là
không vui, chẳng qua là vẻ mặt lạnh nhạt, ngược lại hai vị quan viên kia biểu hiện quả có chút nhiệt tình.
"Tần tổng, vị này chính là
thiếu đổng của tập đoàn Tống thị lớn nhất thành phố S của chúng ta, mới
vừa rồi anh giúp một tay thoát khỏi rắc rối chính là phu nhân của anh ấy là thiên kim của Cận thị, anh nhiều năm ở nước ngoài, có lẽ không biết
rõ lắm, hôm nay có thể biết một chút."
Tưởng cục có lòng tốt dự định làm cầu nối tình hữu nghị, cũng không biết hai người này đã sớm quen biết nhau.
Tống Kỳ Diễn quay sang Tần Viễn mỉm cười, đưa tay ra: "Mới vừa rồi cám ơn
anh ra tay, nếu không chờ tôi chạy tới, còn không biết đã xảy ra chuyện
gì, làm chồng của cô ấy, tôi rất cảm kích anh đã bảo vệ vợ của tôi."
Nhưng Tần Viễn không cầm tay của hắn, chẳng qua là thẳng tắp mà nghênh đón
ánh mắt thản nhiên của Tống Kỳ Diễn, sắc mặt trước sau như một lạnh như
băng, sau một lúc lâu, cái gì cũng chưa nói, xoay người đi vào phòng
bao.
Tống Kỳ Diễn đối diện là một cánh cửa đóng chặt, mà tay của hắn còn duy trì tư thế nâng lên.
Trong khoảnh khắc, không khi cứng lanh, bởi vì Tần Viễn không chào hỏi một tiếng cứ như vậy rời đi.
Phương Tình Vân lúng túng cười một tiếng, chỉ có thể tìm lý do giảng hòa: "Từ
thị, Tưởng cục, ngại quá, Tần Viễn mấy ngày nay bị cảm, tinh thần vẫn
trong tình trạng không có ở đây, kính xin các vị thứ lỗi."
Tưởng cục gật đầu, Từ thị lại phối hợp hỏi một câu: "Vậy có nghiêm trọng không?"
Phương Tình Vân lễ phép cười cười: "Vẫn đang uống thuốc, sẽ không có vấn đề gì lớn lao, làm phiền Từ thị quan tâm."
Từ đầu đến cuối, Phương Tình Vân cũng không liếc nhìn đến Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ một cái.
Tống Kỳ Diễn cũng không có bao nhiêu để ý, thu hồi tay của mình, hàng mày
thanh tú khẽ nhướng, "Tần phu nhân, nhớ đem lòng biết ơn của tôi và bà
nhà truyền đạt cho Tần tổng, lúc này mua bán không được, tình nghĩa vẫn
còn, cô nói xem phải không?"
Phương Tình Vân bởi vì lời của Tống Kỳ Diễn mà mặt liền biến sắc, nhưng vẫn cố gắng kéo ra một chút ý cười.
Cô quay đầu lại nhìn Tống Kỳ Diễn điềm đạm, khóe mắt liếc nhìn Cận Tử Kỳ vẫn an tĩnh, nói: "Hiển nhiên."
Từ thị và Tưởng cục cũng là người có mắt nhìn, mơ hồ nhận ra được nơi này
có mùi thuốc súng, cũng không muốn tiếp tục ở lại, "Tôi và Tưởng cục còn có chút chuyện, các người tán gẫu, hai chúng tôi đi trước một bước."
Phương Tình Vân cũng không giữ người, gật đầu: "Vâng, hai vị đi thong thả, có rãnh thì gặp lại."
Từ thị và Tưởng cục mỉm cười gật gật đầu, sau đó cùng Tống Kỳ Diễn chào tạm biệt, vội vã mà rời đi.
Hầu như khi hai vị quan viên quay người lại, Phương Tình Vân lại cũng theo
đó xoay người lại đẩy cửa phòng bao đi vào, không có mặt người bên cạnh, cô thậm chí cũng lười phải ứng phó một phen với Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ
Diễn.
Cận Tử Kỳ không khỏi nhíu hàng lông mày đen xinh đẹp, cô
không hiểu Tống Kỳ Diễn biết rõ sẽ phải chịu lạnh nhạt như vậy, vì sao
còn phải cố ý lôi kéo cô tới đây nói cám ơn với bọn họ, đây cũng không
giống như là tính tình của Tống Kỳ Diễn!
"Đi thôi!" Hắn lại cười cười với cô, ôm cô rồi lập tức hướng đến phòng của mình mà đi.
Hắn tựa hồ là thật sự không có đem việc bị làm nhục mới vừa rồi để ở trong lòng, dễ hiểu mà cười.
"Tại sao?" Cô lại nhất thời nhịn không được, nhìn sang nụ cười của hắn hỏi ra miệng.
"Cậu ta giúp em, anh thay em nói cám ơn cậu ta, không phải rất hợp đạo lý sao?"
Hắn nói xong rất tùy ý, Cận Tử Kỳ lại giống như là bị đầu độc, quay đầu ngắm nhìn hắn.
Kiêu ngạo như hắn, khi nào lại ăn nói khép nép như vậy?
Cho dù là cô cũng không cách nào dễ dàng tha thứ cho người khác coi thường
mình như vậy , huống chi là tính tình như Tống Kỳ Diễn?
Cận Tử Kỳ hơi há mồm, lời vọt tới bên miệng, lại nuốt trở vào.
Ôm tâm sự theo hắn bước chân đi tới phòng bao, lúc gần tới cửa phòng bao,
hắn lại đột nhiên dừng bước, cô theo đó đặt chân bước chậm lại, không
hiểu mà ngẩng đầu nhìn hắn.
Một cái cánh tay dài đưa qua tới, bàn tay ấm áp bao trùm lấy tay của cô, rất dịu dàng, cũng rất dùng sức.
Cận Tử Kỳ cúi đầu, giọi vào mi mắt chính là hai viên Ruby được khảm trên
nhẫn cưới, màu đỏ nhàn nhạt vầng sáng lồng vào nhau, làm cho trái tim cô cũng đột nhiên kéo căng.
"Người phụ nữ của anh, anh sẽ không để
cho cô ấy bị bất kỳ tổn thương nào, cũng sẽ không để cho cô ấy gặp phải
bất kỳ khổ nạn gì. Chúng ta là một thể , anh rất thích đối với bất kỳ
người nào đã giúp đỡ em đều nói cám ơn, cho dù. . . . . . Người kia là
Tần Viễn."