Hồn Thiên

Chương 33: Chương 33: Chân Tình




Mấy nha hoàng thấy Lâm Tử Nghiên liền cung kính gật đầu, một người vội vào trong bẩm báo, lúc sao thì bước ra.

- Công chúa mời hai vị vào trong.

Lý Tinh theo Tử Nghiên vào phòng, vừa bước vào trong hắn lập tức cảm nhận một khí tức lạnh như băng ập tới.

- Ai bật điều hòa vậy?

Đường Hi nữa nằm nữa ngồi trên giường, vẻ mặt tái nhợt, thấy hai người vừa tiến vào nàng khẽ nở một nụ cười.

- Bây giờ chẳng phải đang trong giờ học sao? Hai ngươi sao lại tới đây.

- Bọn ta tới thăm ngươi.

Tử Nghiên chạy tới bên giường nắm tay Đường Hi nhỏ giọng hỏi thăm, Lý Tinh đứng bên cạnh nhìn tiểu công chúa sắc mặt tái nhợt trong lòng như bị kim đâm.

- Tiểu Hi sao lại ra nông nổi này?

- Ta không sao.

Đường Hi nhìn Tử Nghiên bên cạnh.

- Ta có chuyện muốn nói với Lý Tinh, ngươi ra ngoài một chút được không?

Tử Nghiên gật đầu rời đi để lại không gian riêng cho hai người, Đường Hi ngồi dậy, nàng kéo tấm chăng lớn qua một bên để lộ một khối thủy tinh hình trụ dài gần một thước tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.

- Huyền băng vạn năm.

Lý Tinh vừa nhìn liền nhận ra thứ này, hèn gì vừa bước vào phòng hắn có cảm giác lạnh tê người.

- Thứ này không phải đang ở chỗ nhị công chúa sao?

- Nhị tỷ biết ta luyện công bị nội thương nên tạm thời cho ta mượn.

Đường Hi dứt lời, ánh mắt né tránh quay đi không dám nhìn thẳng Lý Tinh.

- Bây giờ ta cảm thấy tốt hơn rồi nên không cần nó nữa… có thể cho ngươi mượn dùng một lúc.

Từ khi nhìn thấy khối băng kia, Lý Tinh đã mơ hồ đoán ra được vài chuyện, khi nghe nàng nói câu này mà còn không biết chuyện gì đang xảy ra thì đúng là một tên đại ngốc.

Hắn tiến lại bên cạnh giường nắm lấy tay tiểu công chúa, Đường Hi khẽ rút lại nhưng vì hữu tâm vô lực nên để yên.

- Thê tử ngốc.

- Ngươi… ngươi lại nói linh tinh.

Lý Tinh ở bên cạnh huyền băng vạn năm nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp, có được nữ nhân quan tâm đến mình như vậy kiếp này sống đã không phí, ánh mắt hắn lặng lẽ nhìn nàng cho dù là thiên ngôn vạn ngữ cũng không diễn tã được cảm giác của hắn lúc này.

Đường Hi nở một nụ cười như hoa trong gió, lúc này đây nàng cảm giác mọi chuyện nàng làm vì hắn đều xứng đáng.

Bên trong căn phòng lạnh lẽo, ngọn nến vẫn kiên cường thiêu đốt tỏa ra chút hơi ấm giữa cái lạnh của huyền băng vạn năm như nói lên nỗi lòng của hai người, cho dù tương lai có muôn ngàn giông tố cũng không thể dập tắt ngọn lửa tình rực cháy.

Băng không dập được lửa nhưng nước thì lại khác.

- ẦM…

Cửa phòng mở ra, Đường Vân tức giận bước vào, Tử Nghiên vội chạy theo phía sao.

- Ta đã sớm nghi ngờ, thật không ngờ tiểu tử người dám lợi dụng tiểu muội để đoạt huyền băng vạn năm.

- Nhị tỷ sao tỷ lại tới đây?

Đường Hi vội rút tay lại, ánh mắt lo lắng.

- Mọi chuyện không phải như tỷ nghĩ…

- Muội không cần phải nói giúp hắn, một nam nhân lợi dụng nữ nhân để đạt được một đích, ngươi đúng là quá hèn hạ.

- Nhị tỷ…

Tiểu công chúa vừa mở lời thì bị Lý Tinh ngăn lại, ánh mắt nhìn Đường Vân.

- Nhị tỷ, chuyện này tỷ nói sai rồi, ở quê đệ có một câu nói rất hay “ của chồng công vợ” không biết nhị tỷ đã nghe qua chưa?

- Ngươi gọi ta là gì?

- Nhị tỷ...

- To gan.

Đường Vân rút kiếm chỉ thẳng Lý Tinh, khí tức trên người bạo phát.

- Ngươi có biết tội không?

Lý Tinh lùi lại vài bước, vẻ mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn ngoan cường vì sao lưng hắn là Đường Hi.

- Đệ có tội gì?

- Khi quân phạm thượng, tội đáng muôn chết.

- Vậy sao? không biết đệ đã phạm tội khi nào?

- Mạo nhận là phu quân của công chúa chính là xem thường hoàng tộc còn không phạm tội sao.

- Xin hỏi nhị tỷ đệ mạo nhận khi nào? Làm sao tỷ biết đệ không phải là phu quân của tiểu Hi.

Đường Vân nghe hắn nói vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.

- Ta là nhị tỷ của nàng sao ta lại không biết nàng đã có phu quân?

- Tỷ chẳng những không biết tiểu Hi có phu quân mà còn không biết bản thân đã có thêm một cửu đệ.

- Ngươi…

Trường kiếm trên tay vừa động, một đường kiếm phá không bay thẳng tới chỗ Lý Tinh nhưng bị một cái mai rùa cản lại.

Lý Tinh cảm giác lòng ngực đau nhói, khóe miệng trào ra một tia máu, cả người hắn đổ gục xuống.

- Lý Tinh…

Hai thanh âm đồng loạt vang lên, Tử Nghiên lo lắng, Đường Hi bất chấp lao thẳng tới đứng che trước mặt Lý Tinh.

- Nhị tỷ chuyện này không liên quan đến Lý Tinh, tất cả đều là chủ ý của muội.

- Muội muốn bao che cho hắn sao?

- Không phải, mọi chuyện lần này thật sự là do muội tự sắp đặt.

- Muội… muội…

Đường Vân nhìn tiểu muội che chở cho người ngoài, lòng ngực phập phòng khó thở.

- Chuyện này ta sẽ không xử lý, muội tự đi mà giải thích với phụ vương.

Nàng nói xong liền xoay người rời đi, Đường Hi vội đỡ Lý Tinh ngồi lên giường, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

- Ngươi có sao không?

- Ta… ta không ổn rồi…

Lý Tinh dùng hai ôm ngực, bộ dáng hấp hối nhìn nữ tử bên cạnh.

- Tiểu Hi… ta… ta có một chuyện muốn hỏi ngươi… hi vọng ngươi có thể thật lòng nói cho ta biết.

- Ngươi đừng nói nữa, mau nằm xuống nghĩ ngơi, ta đi gọi ngự y.

Tiểu công chúa nhìn bộ dạng của hắn, nước mắt tràn mi, nàng vội xoay người chạy đi nhưng bị Lý Tinh giữ lại.

- Không… không kịp nữa… từ trước đến giờ ngươi có từng thích ta không?

- Ta… ta…

- Ta biết bản thân không xứng với ngươi… nhưng ta thật lòng thích ngươi.

Đường Hi không kiềm chế được nữa, nàng nhào vào lòng Lý Tinh khóc như một đứa trẻ.

- Lý Tinh ngươi không được chết… ngươi đừng bỏ ta… ta thích ngươi, thật lòng thích ngươi… ngươi còn chưa thành thân với ta mà… ngươi không thể chết… ô ô ô…

- Tiểu Hi nghe được những lời này của ngươi ta chết cũng mãng nguyện.

Hai mắt Lý Tinh từ từ nhắm lại, câu chuyện đến đây là kết thúc…

- Lý Tinh… ngươi không thể chết…

Đường Hi dùng hết sức ôm chặt nam nhân trước mặt, nàng sợ một khi buôn tay sẽ mãi mãi mất hắn.

- Khục khục… tiểu Hi đừng làm ồn nữa để phu quân ngủ một chút.

Đường Hi ngẩn đầu, ngơ ngác nhìn hắn.

- Ngươi không sao?

- Tạm thời còn chưa chết nhưng sắp bị nàng ôm chết rồi.

- A…

Tiểu công chúa vội buôn tay nhưng bị Lý Tinh kéo lại, ngọc thể ngã xuống đè lên người hắn.

- Cuối cùng nàng cũng thừa nhận bản thân thích ta.

Đường Hi nhìn vẻ mặt gian manh trước mặt, hai má phồng lên vì tức giận.

- Ngươi lừa ta.

- Nào có.

- Ngươi không bị thương.

- Ta có bị thương hơn nữa còn bị thương rất nghiêm trọng.

Lý Tinh thành thật nói nhưng ánh mắt tiếu ý đã bán đứng hắn, Đường Hi lắc đầu.

- Ta không tin ngươi nữa.

- Vết thương của ta không phải do nhị tỷ nàng gây ra mà là do nàng gây ra.

- Ta sao?

Hắn gật đầu.

- Nếu lúc nãy nàng nói không thích ta chẳng khác nào dùng ngàn vạn mũi tên đâm vào tim ta, lúc đó ta chết chắc nhưng cũng mai nàng đã nói thích ta những lời này như thần dược chữa hết vết thương trong lòng ta.

Đường Hi khẽ cuối đầu, lòng nàng như ăn mật ngọt, ngọc thủ khẽ đặt lên ngực hắn.

- Sao này chàng không được lừa ta nữa, chàng có biết lúc nãy ta đau lòng lắm không.

- Ta hứa, đời này sẽ không lừa dối tiểu Hi.

Lý Tinh chợt nhớ còn có một chuyện quan trọng phải làm, hắn để nàng nằm trên giường bắt đầu giúp nàng chữa bệnh, với y thuật thông thiên của hắn chỉ cần không chết thì hắn đều có thể chữa lành.

Đường Hi cảm giác hồn lực tán loạn trong cơ thể dần ổn định, sắc mặt dần trở nên hồng hào với tình hình hiện tại chỉ cần vài ngày là nàng sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.

Lúc này nàng chợt nhớ còn có Tử Nghiên ở trong phòng, đôi mắt xinh đẹp đảo một vòng nhưng đã không thấy bóng dáng của đối phương.

Lý Tinh yêu thương nhìn nữ nhân trên giường.

- Tiểu Hi mấy ngày nữa ta có việc phải rời Vương thành, nàng phải tịnh dưỡng cho thân tốt.

- Chàng muốn đi đâu?

- Tây hồ.

- Chàng nhất định phải cẩn thận.

Lý Tinh gật đầu lấy ra một túi trữ vật đưa cho Đường Hi, bên trong là toàn bộ thủy tinh thạch hắn lấy được bên dưới Tây hồ sao đó thu huyền băng vạn năm rời đi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.