Quả cầu dần phát sáng, mới đầu chỉ phát ra một ít tia sáng sao đó là một luồn sáng cuối cùng là toàn bộ quả cầu đều phát sáng.
- Địa cấp hồn mạch.
Mã Phi mỉm cười hài lòng, ánh mắt của lão đúng là không nhìn sai, tất cả học viên trong lớp đều nhìn Lý Tinh bằng một ánh mắt khác, địa cấp hồn mạch đủ để chứng minh tương lai rực rỡ của Lý Tinh sao này.
- Ha ha… tiểu tử mau cùng lão phu đến gặp viện trưởng, lão phu sẽ giúp người báo danh.
Lý Tinh đang ngây người thì bị tiếng cười của lão đầu làm cho tỉnh lại.
- Nhưng tiểu bối là học vệ của công chúa.
Mã Phi mỉm cười nhìn Đường Hi, ánh mắt ôn hòa như sói già nhìn cô bé hoàng khăn đỏ.
- Cửu công chúa có thể cho lão phu mượn học vệ của người một chút không?
- Ân.
Đường Hi khẽ gật đầu, vẻ mặt của tiểu công chúa vẫn chưa hết kinh ngạc, bất ngờ hôm nay đến với nàng là quá nhiều.
Đợi đến khi Lý Tinh đi tới chỗ Mã Phi, Đường Hi chợt đứng lên.
- Mã lão sư, ta có thể đi cùng hai người không?
- Cũng được.
Mã Phi gật đầu, căn dặn bọn học viên ở yên trong lớp chút nữa lão sẽ nhờ người đến dạy thế, lời này vừa nói ra khiến đám học viên đang vui mừng vì được nghĩ tiết như chết đứng.
Trên đường đi Mã Phi không ngừng hỏi chuyện với Lý Tinh, càng hỏi lão càng kinh ngạc với lượng kiến thức của tiểu tử trước mặt, hơn nữa lão còn biết sở thích của tiểu tử này là luyện kim chứ không phải là công pháp.
- Khoang đã, người theo lão phu tới một chỗ trước sao đó mới tới chỗ viện trưởng.
Mã Phi kéo Lý Tinh đi tới trước cửa một căn phòng, lão vừa lớn tiếng gọi vừa đập cửa.
- Cao lão đầu có ở bên trong không?
Một lúc sao bên trong có một giọng nói tức giận truyền ra.
- Mã Phi có phải người chán sống không? dám đập cửa nhà lão phu.
Cửa phòng mở ra, lão đầu từ bên trong phi thẳng ra ngoài, ánh mắt như bốc lửa.
- Mã Phi lần trước bị lão phu đập một trận còn chưa sợ sao?
- Hừ, lần trước là do người chơi dơ, dùng cả đống pháp bảo tấn công ta.
- Ta là luyện kim giả đương nhiên là dùng pháp bảo để tấn công, có gì không đúng?
- Lão đầu đáng chết.
Mã Phi trừng mắt nhìn Cao Cường nhưng lão nhanh chóng nhớ lại lần này đến đây là để kiếm lời không phải gây chiến, giọng nói liền thay đổi.
- Cao lão đầu lão phu có một bảo vật muốn tặng cho người, có muốn lấy không?
- Có gì thì nói mau còn không thì cút, lão phu không rãnh.
- Không phải lão đầu nhà người luôn than phiền không tìm được truyền nhân hay sao? lão phu đã giúp người tìm được một cái chẳng lẽ không muốn nhận?
Cao Cường nhìn ra phía sao Mã Phi đúng là có thêm hai tên tiểu tử, giọng nói kinh thường.
- Tiểu nha đầu Đường Hi tuy là có chút thiên phú nhưng vẫn chưa đủ tiêu chuẩn làm truyền nhân của ta.
- Ta không nói Đường Hi, người ta nói là tên tiểu tử này.
Mã Phi nói xong liền xách Lý Tinh để ra trước mặt Cao Cường để hai bên thuận lợi quan sát đối phương.
Cao Cường nhìn một lúc lão cảm giác tên tiểu tử trước mặt rất bình thường, tu vi còn không bằng cả Đường Hi, bên còn lại Lý Tinh cảm giác lão đầu trước mặt không bình thường, chỉ riêng mái tóc einstein của ông ta đã nói lên tất cả.
- Tiểu tử này có gì đặc biệt?
- Gần đây lão có vấn đề gì về luyện kim không?
- Người hỏi để làm gì?
- Tên tiểu tử này sẽ giúp lão giải quyết.
- Mã Phi có phải là người chán sống rồi không?
Cao Cường lấy ra mấy món pháp bảo bộ dáng chuẩn bị tấn công, một lão đầu có thâm niên hơn 100 năm trong ngành luyện kim như lão mà lại phải đi hỏi một tiểu tử thì chẳng khác nào muốn làm nhục lão.
Mã Phi thấy đối phương sắp động thủ liền ngăn lại.
- Khoang đã, hay là thế này đi nếu lão hỏi mà tiểu tử này không trả lời được thì ta tặng cho lão một viên hồn châu địa cấp, còn nếu như tên tiểu tử này trả lời được thì lão tặng cho ta một món binh khí địa cấp, được không?
- Đây là người tự tìm đường chết, sao này không được nói với lão viện trưởng là ta ức hiếp người.
- Tất nhiên.
Cao Cường cười tà nhìn Lý Tinh.
- Tiểu tử mau cho ta biết vì sao djbjbcakljdfbl…
- Là vì kbjkbojncq…
- Vậy còn svnldjoad…
- Đơn giản alkvgnadk…
- kdbckjabfk…
Mã Phi thấy hai tên trước mặt càng nói càng hăng, lão liền ngăn lại.
- Ngừng, Cao lão đầu giờ lão tính thế nào?
- Thế nào là thế nào?
Cao Cường trừng mắt nhìn Mã Phi ý bảo lão im mồm, ánh mắt Cao Cường lại tiếp tục đánh giá Lý Tinh, lão thật không ngờ một tên tiểu tử bình thường lại có kiến thức về luyện kim siêu phàm như vậy.
- Tiểu tử người là học viên năm mấy sao ta chưa từng gặp qua người.
- Tiểu bối trước kia làm tạp vụ ở thư viện sao đó mai mắn được cửu công chúa nhìn trúng nên được chọn làm học vệ.
- Nói vậy tiểu tử người không có liên quan gì với Mã Phi?
Lý Tinh gật gật đầu, Mã Phi đứng bên cạnh nhíu mày.
- Cao Cường có phải người muốn lật kèo không?
- Lật kèo gì?
- Người đừng giả ngu nếu hôm nay người không đưa ta một món binh khí địa cấp thì đừng nghĩ tới chuyện thu nhận tên tiểu tử này.
- Hắc hắc… Mã lão đầu tiểu tử này không phải học đồ của người, lão phu thu nhận hắn cũng không trái với quy tắc của học viện.
- Lão phu liều mạng với người.
- Tên già người đánh lại ta sao?
Mã Phi nghẹn họng, lão đúng là không đánh lại tên quái nhân trước mặt nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này.
- Lão phu muốn khiếu nại với viện trưởng.
- Không lẽ ta lại sợ lão già người.
Một lúc sao cả 4 người đi tới phòng lão viện trưởng, Lý Tinh cảm thấy chút căng thẳng, hắn sắp được gặp một trong những trùm cuối của Huyết Nguyệt vương quốc, người có địa vị sánh ngang với Huyết Nguyệt vương.
Cửa phòng mở ra, tất cả bước vào bên trong, khác với dự đoán của Lý Tinh viện trưởng không phải là một lão đầu râu tóc bạc phơ mà là một trung niên nam tử vừa bước qua tứ tuần.
Viện trưởng nhíu mày nhìn hai lão đầu trước mặt.
- Các người hôm nay làm sao vậy? đánh nhau kiểu gì mà không có tên nào bị thương thế này?
Cao Cường mỉm cười.
- Viện trưởng đừng hiểu lầm, bọn ta điều là giáo viên gương mẫu sao có thể đánh nhau được.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Mã phi liên tục gật đầu, tuy lão không sợ Cao Cường nhưng lại sợ tên viện trưởng trước mặt.
Tần Nhạc tức giận đập bàn.
- Hai lão già các người rảnh chuyện không có gì làm nên đến phá ta có đúng không? có biết ta còn bao nhiêu chuyện phải làm không?
- Hề hề… viện trưởng bớt giận, lão phu đến là có chuyện nhờ viện trưởng đại nhân phân giải.
Cao Cường mang toàn bộ mọi chuyện nói ra, Tần Nhạc vừa nghe vừa gật đầu, ánh mắt của lão chuyển tới trên người Lý Tinh.
- Không ngờ học viện lại bỏ sót một nhân tài, chút nữa hai lão đầu các người đi kêu tên sát hạch vào đây để ta tâm sự chút.
- Tuân lệnh.
Mã Phi, Cao Cường thầm mặt niệm cho tên xấu số kia, lần này không bị đánh chết cũng phải trọng thương. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.