Hai người vừa nghe giọng nói này không cần nhìn cũng biết đó là ai, Đường Hi xoay người, gương mặt nhỏ có chút hoảng sợ.
- Đại… Đường Hi tham kiến đại hoàng huynh.
- Ta đáng sợ vậy sao?
Đường Thiên Hành vuốt ve mái tóc tiểu muội.
- Mấy hôm rồi phụ vương không gặp muội, so với tên kia ta nghĩ phụ vương, mẫu hậu sẽ nhớ muội hơn.
- Muội biết rồi, một lúc nữa muội sẽ đến thỉnh an phụ vương và mẫu hậu.
- Gần đây muội thiếu hồn thạch sao?
- Dạ?
- Ta nghe thuộc hạ nói muội vừa thắng được hơn 40 vạn hồn thạch ở đổ phường.
Tiểu công chúa mất một lúc mới hiểu được ý của thái tử, nàng vội lắc đầu.
- Không có, không có muội không thiếu hồn thạch.
- Thiếu thứ gì thì nói với ta.
- Muội biết rồi.
Đường Thiên Hành nói xong thì rời đi, ngay cả nhìn tứ đệ một cái cũng không có. Đường Trường Sơn nhìn theo bóng lưng uy nghiêm kia đã có đến 7 phần giống với phụ vương của hắn.
- Thật là một tên đáng ghét.
Đường Trường Sơn thầm mắng một tiếng, hắn quay qua nhìn tiểu muội.
- Nếu thiếu hồn thạch thì tới tìm huynh đừng tìm hắn.
- Muội đã nói là không có mà.
Đường Hi nói đến đỏ mắt dặm chân sao đó tức giận bỏ đi, trong lòng nàng thầm mắng tên nào đó không biết bao nhiêu lần.
Lại thêm mấy ngày nữa bình yên trôi qua, Lý Tinh đã thành công đột phá hồn sĩ cấp 3, tuy hắn có thể đột phá nhanh hơn nhưng ăn nhiều thì khó tiêu, từng bước vững chắc đi lên là tốt nhất, gốc có vững thì cây mới to.
Bên cạnh đó hắc xà sao khi hấp thu 3 hồn thú đã bước vào hoàng cấp trung kì, khẩu vị của tiểu tử này vô cùng lớn lúc nào cũng đòi ăn khiến Lý Tinh phải bỏ ra không ít thời gian để dạy dỗ.
- Sống trên đời, có làm thì mới có ăn, cái thứ không làm mà đòi ăn thì chỉ có ăn vả, hiểu chưa? Cho thêm một ít Ám thủy vào đây.
Sở hữu linh hồn hắc ám hùng mạnh, Ám ngục địa long xà có thể thu thập ám hệ từ không khí sao đó tích tụ thành thể lỏng hoặc rắn, những thứ này vô cùng độc có thể làm xuy giảm hồn lực của đối thủ nếu không chữa trị kịp thời sẽ dẫn đến tàn phế.
Lý Tinh bôi Ám độc lên đầu một viên đạn, hắn đã xác định một tiêu là Thiên Nhãn thần hồ thì phải chuẩn bị thật cẩn thận, mấy ngày hôm nay hắn chôm không ít thứ tốt của Cao Cường nhưng lão cũng nhắm mắt làm ngơ, trong tâm trí lão bây giờ chỉ có việc chế tạo bảo giáp cho vương hậu.
Đúng lúc này Ám ngục địa long xà đột nhiên chui vào hồn châu, Lý Tinh biết tiểu hắc xà cảm nhận được có người đến nên mới làm như vậy, hắn cũng nhanh chóng thu dọn.
Cửa phòng mở ra, Cao Cường cười ha hả bước vào.
- Tiểu Lý tử, vương chủ muốn gặp ngươi.
- Đm… lão tử có phải thái giám đâu?
Lý Tinh thầm mắng, lão đầu nói như vậy chẳng khác nào muốn hắn tuyệt tử tuyệt tôn.
- Sư phụ đừng gọi cái tên này nữa được không?
- À… ta quên, lão vương chủ có chuyện muốn kiếm ngươi.
- Là chuyện gì?
- Tiểu tử ngươi yên tâm, là chuyện tốt.
Cao Cường sao khi làm xong bảo giáp liền mang vào cung nhưng vương hậu đang bế quan không thể gặp lão, cũng mai trước khi vương hậu bế quan đã nói lại với vương chủ nên khi biết lão đến, vương chủ lập tức triệu kiến.
- Lão vương chủ rất thích bảo giáp của lão phu nên đã đặt lão phu làm thêm mấy cái.
- Chuyện này thì có liên quan gì đến đệ tử?
- Tất nhiên là có, chế tạo bảo giáp có không ít công của ngươi quan trọng nhất là quy nguyên ma thạch là do tiểu tử ngươi tìm được.
Lý Tinh gật đầu, hắn còn tưởng lão vương chủ kia vì nhi nữ của lão mà tìm hắn, lúc đó lại không biết giải thích như thế nào, lỡ như nói không hợp ý thì bị đập một chưởng chết toi.
- Lão tử còn chưa sờ mó được gì mà bị đập chết thì đúng là oan uổng.
Lý Tinh chợt nhớ ra một chuyện liền hỏi lão sư phụ.
- Sư phụ chuyện thí luyện của đồ nhi thế nào rồi?
- Hài… muốn đến Thiên Nhãn thần hồ ít nhất cũng phải là cấp bật hồn tướng, chuyện này ta không giúp được.
- Thật là không được sao?
- Không được là không được.
Cao Cường nhìn vẻ mặt thất vọng của đệ tử lão không đùa nữa.
- Thiên Nhãn thần hồ không thể đi nhưng Tây hồ thì tiểu tử người có thể đi.
- Tây hồ?
Lý Tinh có nghe qua sự tích về cái hồ này, Sách “Tây Hồ chí” còn ghi, Hồ Tây có từ thời vua Hùng. Lúc ấy, nơi đây là một bến ở cạnh sông Hồng, thuộc động Lâm Ấp, nên gọi là bến Lâm Ấp của thôn Long Đỗ. Mãi tới thời Hai Bà Trưng, bến này thông với sông Hồng. Chung quanh bến Lâm Ấp là một rừng lim rậm rạp có nhiều hang động. Người già ở địa phương còn cho biết, khi đánh cá, thỉnh thoảng họ vớt được những khúc gỗ lim ở dạng trầm tích. Về địa lý, Hồ Tây là hồ ngoại sinh, có dạng lòng chảo. Hồ tạo thành chủ yếu là do tác dụng xâm thực của sông Hồng. Nhưng trong dân gian có nhiều truyền thuyết về sự hình thành Hồ Tây… đó là Hồ Tây ở Hà Nội, Việt Nam.
Tây Hồ của Huyết Nguyệt vương quốc rộng hơn 100 dặm, bên dưới có vô số yêu thú thủy hệ thường gọi là thủy quái, bao bọc xung quanh là một đầm lầy rộng lớn.
Sao một lúc thu xếp cùng lão sư phụ, Lý Tinh đi theo mấy tên hộ vệ vào cung, nhìn từ xa hoàng cung như một vầng thái dương vừa tỏa, lại gần nhìn rõ thì nơi nào cũng tỏa ra ánh hào quang, mỗi một gốc đều là bảo vật nhân gian không phải linh kim thì cũng là kì trân dị thạch, cột nhà thì dùng linh thụ để xây, dưới chân là linh thạch, mái nhà là linh kim, trong không khí nhàn nhạt linh dược ngửi một hơi cũng giúp cho hồn lực ổn định.
- Lão vương chủ đúng là biết hưởng thụ.
Lý Tinh được đưa tới tòa cung điện lớn nhất bên trong hoàng cung đó chính là nơi ở của vương chủ. Mấy tên thị vệ bên ngoài nhìn thấy người tới liền ngăn lại.
- Hoàng cung cấm địa, người không phận sự cấm vào.
- Thảo dân Lý Tinh phụng lệnh đến gặp vương chủ.
Lý Tinh nói xong liền lấy ra ngọc bài hoàng gia học viện để chứng minh thân phận, mấy tên thị vệ tiến lên kiểm tra.
- Vào đi.
Bên trong cung điện có rất nhiều căn phòng, trong lúc Lý Tinh không biết đi đâu thì có một lão đầu xuất hiện trước mặt hắn.
- Tiểu tử mau đi theo lão phu.
Nhìn dáng vẻ cùng y phục bên ngoài cộng với giọng nói trầm bỏng thất thường, Lý Tinh có thể đoán chắc lão đầu trước mặt là một lão thái giám, con hàng này không nên động vào, im lặng là vàng.
Lão đầu dẫn Lý Tinh tới một căn phòng rất lớn.
- Mau vào đi, đừng để vương chủ đợi lâu.
Lý Tinh hít một hơi đẩy cửa bước vào, ánh mắt nhìn người ngồi trên long tọa, trước mặt hắn chính là kẻ cầm đầu Huyết Nguyệt vương quốc nắm trong tay sinh mệnh của hàng ngàn vạn quốc dân.
- Thảo dân Lý Tinh tham kiến vương chủ.
Đường Ngạo Thiên thản nhiên xem văn kiện, ánh mắt không nhìn đến Lý Tinh, giống như bên trong căn phòng chỉ có mình lão.
Lý Tinh quỳ một lúc nhịn không được mà ngẫn đầu lên, chăm chú nhìn lão đầu trước mặt, vị vương chủ này cũng không tính là già nhìn qua thì giống một nam tử trung niên vừa bước qua ngũ tuần, gương mặt uy nghiêm kết hợp khí chất cao quý tạo nên một sức hấp dẫn kì lạ, đến Lý Tinh cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
- Không tốt, có khi nào lão tử bị lão đầu này bẻ cong rồi không?
Đường Ngạo Thiên đột nhiên lên tiếng.
- Khí tức trở nên hỗn loạn, tiểu tử người đang nghĩ xấu bổn vương sao?
- Không… không có…
- Sao lại hoảng như vậy? Chẳng lẽ có tật giật mình? Người biết mạo phạm bổn vương sẽ bị xử tội gì không? Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.