Hôn Trộm 55 Lần

Chương 585: Chương 585: Chuyện không muốn người khác biết (15)




Editor: Xiu Xiu

Bởi vì đoạn đường xa xôi, thành ra đi mất hơn một giờ, cuối cùng cũng tới.

Tên cướp tỉnh lại, lúc cảnh sát đến mang hắn đi còn lấy một cây gậy gỗ nghĩ cách đánh xỉu hắn ta, đương nhiên cũng dẫn Kiều An Hảo theo để lấy lời khai, Trình Dạng và Triệu Manh cũng theo cùng.

Giống như suy đoán của mọi người, người kia đúng là ở thôn làng gần đây, bởi vì đánh bạc bị thiếu tiền, giờ lại gần đến cuối năm, bị người ta đòi nợ, có nhà không thể về, thường xuyên lang thang đến khu này, vô ý nhìn thấy đoàn làm phim đang quay phim, liền nổi lên dã tâm muốn cướp đồ.

Về việc tên trộm bị ai đánh cho choáng váng, Kiều An Hảo cũng không nói ra được, chỉ có thể thuật lại những gì mình nhìn thấy một lần.

Thế nhưng dù không biết là ai ra tay, nhưng vì người bị đánh đã sai trước, theo pháp luật mà nói cũng chỉ là tự về đúng đắn, huống chi nếu không phải đột nhiên người đó xuất hiện, có lẽ còn xảy ra án mạng, cho nên sau khi lấy xong khẩu cung, cảnh sát liền đưa bọn họ trở về đoàn làm phim, thuận thế cũng tìm kiếm xung quanh phim trường xem anh hùng cứu mỹ nhân trong miệng Kiều An Hảo là ai.

Có thể người kia đã rời đi, cảnh sát tìm mãi cũng không được liền từ bỏ, rời đi.

Đêm hôm khuya khoắt như vậy, lăn qua lăn lại đã là 4 giờ sáng, Trình Dạng và Triệu Manh đều đã buồn ngủ rũ rượi, mỗi người trở về phòng mình là ngủ luôn.

Trên giường của Kiều An Hảo có một mảng máu, trong lòng cô rất bức bách chỉ có thể chen chúc với Triệu Manh trên một chiếc giường, nghe thấy tiếng thở trầm ổn của Triệu Manh, biết cô đã ngủ say, nhưng Kiều An Hảo lại không thấy buồn ngủ chút nào, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng, lông mày cau lại.

Tới cùng là ai, lại có thể xuất hiện đúng lúc như thế, còn có thể đanh ngất xỉu kẻ bắt cóc?

Lúc ấy cô vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, kinh hồn chưa trấn tĩnh lại được, nên cũng không thể quá tập trung sự chú ý, chỉ nhìn thấy một bóng người cao lớn thon dài, chỉ hành động trong nháy mắt, sau đó lại đi ra ngoài.

Không biết có phải do cô quá nhớ Lục Cẩn Niên hay không, cảm thấy được hình dáng kia lại có chút quen thuộc, giống như hình bóng của anh trong trí nhớ của cô…

Kiều An Hảo vẫn miên man suy nghĩ, đến tận sáu giờ sáng mới mệt mỏi khép mi mắt lại, ngủ chưa đến hai tiếng đã bị Triệu Manh đánh thức.

Tiếp đó là bận rộn trang điểm, quay thử, rồi bắt đầu diễn.

Bởi vì Thần Kiếm là một bộ phim khó, mọi người đều tích cực nhập tâm, trong quá trình quay phim, Kiều An Hảo vẫn luôn duy trì trạng thái tốt nhất, không biết là vì tối qua có chút ngoài ý muốn, lại vẫn vì trong lòng còn có bóng đen lóe lên kia mà có chút không yên lòng, hôm nay lại bị NG 1 lần.

Thế nhưng mọi người đều biết chuyện xảy ra tối qua, cũng không chán ghét cô làm mất thời gian, thậm chí còn có người tiến lên an ủi cô vài câu.

Sau khi kết thúc quay phim, mọi người đều ai vầ phòng nấy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bay về Bắc Kinh.

Chăn đệm dính máu, Kiều An Hảo trực tiếp vứt bỏ đi, lúc Triệu Manh cuốn lại, từ bên trong còn rơi ra thứ gì đó, chạm đến mặt đất liền “Bốp” một tiếng.

Triệu Manh quay đầu theo bản năng, liếc mắt một cái, nhìn thấy một gói thuốc, giơ chân lên, nói thầm một câu với Kiều An Hảo đang gấp quần áo: “Đây là thứ mà kẻ bắt cóc kia để lại tối qua rồi?”

Kiều An Hảo nghe thấy Triệu Manh nói thế, thuận tình liếc mắt một cái, sau đó liền dừng lại, qua một lúc sau, cô đặt quần áo trong tay xuống, đi tới khom người nhặt hộp thuốc lá kia lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.