Editor: Xiu Xiu
Cửu ngũ chí tôn.
Kiều An Hảo không hút thuốc, cũng không thích người khác hút thuốc, cho nên cũng không biết nhãn hiệu thuốc lá.
Lúc cô ở cùng với Lục Cẩn niên, rất ít khi anh hút thuốc trước mặt cô, chẳng qua có vài lần cô đến tìm anh, nhìn thấy anh hút thuốc, thật ra lúc như thế anh luôn nhanh chóng dụi tắt thuốc, hoặc là mở cửa số thông gió ra, hay mang cô ra chỗ khác nói chuyện, nhưng cô vẫn để ý đến hộp thuốc lá của anh, luôn là một nhãn hiệu :Cửu ngũ chí tôn.
Thế này cũng không thể chối được rồi.
Rạng sáng, khi cô còn lăn qua lộn lại với suy nghĩ kia, bây giờ nó lại lộn lại trong đầu cô, lại thêm lúc này, trực giác của cô đang mách bảo, khiến cô đột nhiên cảm thấy rất chắc chắn, lúc nguy hiểm tối hôm qua, người xuất hiện đánh ngất kẻ bắt cóc kia chính là Lục Cẩn Niên
Kiều An Hảo nhìn chằm chằm hộp thuốc lá, trong ngực lại lên xuống phập phồng bất định, cô liền thốt ra theo bản năng, thì thào hô lên tên của Lục Cẩn Niên.
Triệu Manh bỏ chăn vào trong túi rác, nghe được Kiều An Hảo hô lên cái tên này, lông mày không nhịn được nhíu lại.
Mấy tháng quay phim này, cô luôn như vậy, cứ đột nhiên lại ngẩn ngơ hô lên tên của anh. Trong lòng Triệu Manh nổi lên một chút chua xót, quay đầu, vừa định an ủi Kiều An Hảo, Kiều An Hảo lại nghiêng đầu, trong đáy mắt lóe lên một chút vui sướng, giơ hộp thuốc lá trong tay lên, nói: “Triệu Manh, Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên!”
Triệu Manh nghe nói như thế, trong lòng càng khó hiểu, Kiều Kiều lại bị ngớ ngẩn rồi, một hộp thuốc lá sao lại biến thành Lục Ảnh đế?
“Triệu Manh, tối qua là anh ấy! Tối qua là Lục Cẩn Niên!” Kiều An Hảo nói xong, nước mắt liền rơi xuống, sau đó trên mặt cô xuất hiện một nụ cười rạng rỡ, như là gặp chuyện rất vui vẻ vậy, nước mắt giàn dụa, sau đó lập tức bổ nhào qua, kích động ôm lấy Triệu
manh, vừa cười cừa khóc, nói năng lộn xộn: “Triệu Manh, Lục Cẩn Niên ở ngay gần mình, tối qua người cứu mình là Lục Cẩn Niên, anh ấy ở bên cạnh mình!”
Kiều An Hảo nói xong, còn đưa tay ra ôm lấy cổ cô, nhảy nhót như một đứa bé, cầm lấy cánh tay của cô, không ngừng đung đưa nói: “Triệu Manh, mình nói cho cậu biết, Lục Cẩn Niên vẫn thích hút thuốc của nhãn hiệu này, chắc chắn là anh ấy, không thể sai được!”
Kiều An Hảo gắt gao ôm lấy Triệu Manh, nước mắt như trân châu đứt lìa rơi xuống, một viên lại một viên vỡ nát: “Thì ra anh ấy vẫn luôn để ý tới mình, mình đã nói, anh ấy yêu mình như vậy, sao lại nỡ bỏ mình chứ?”
“Triệu Manh, mình rất vui, đã lâu như vậy rốt cuộc cũng đợi được anh ấy rồi.”
“Nhưng anh ấy lại không chịu gặp mình, tối hôm qua rõ ràng là muốn trốn tránh mình! Nếu không sau khi cứu mình, sao lại vội vàng chạy trốn như thế!”
“Triệu Manh, cậu ngẫm lại giúp mình với, sao anh ấy lại bỏ đi!”
Đột nhiên, Kiều An Hảo giống như nghĩ đến việc gì đó, liền vung tay ôm bả vai của Triệu Manh, nhìn chằm chằm hộp thuốc lá kia, khóe môi treo lên một nụ cười nhợt nhạt, nghiêng đầu, hứng trí bừng bừng lải nhải nói: “Cậu nói mình nên giả bộ bị bệnh như thế nào? Gỉa bộ bệnh nhỡ đâu không nghiêm trọng, anh ấy không quan tâm thì làm sao bây giờ? Không được…”
Kiều An Hảo lắc lắc đầu, sau đó linh hoạt lóe mắt lên, quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Manh nói: “Nếu không chúng ta thử bày ra tai nạn xe cô xem?”