Hôn Trộm 55 Lần

Chương 626: Chương 626: Lục Cẩn Niên, tôi mang thai (16)




Từng vì Hứa Gia Mộc, nói anh không xứng yêu cô, làm cho anh không thể không buông tay rời đi, bây giờ lại chạy theo anh từ Bắc Kinh đến nước Mỹ, còn luôn miệng trước mặt Lộ Tây, giống như tuyên bố chủ quyền, gọi anh là ông xã, nói hoài chuyện đứa nhỏ.

Rốt cuộc cô ấy muốn như thế nào?

Có thể là do ánh mắt Lục Cẩn Niên qua mức áp bức, làm cho Kiều An Hảo cúi đầu theo ban năng, tránh đi ánh mắt của anh, nhỏ giọng nói:“Tôi làm mất ví tiền rồi.”

Thật sự là cô đánh mất ví tiền, tuy rằng đó là cố ý.

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm cô đang xù lông, không nói gì.

Kiều An Hảo lén lút ngẩng đầu, liếc mắt nhìn vẻ mặt của anh, còn lưu lại một chút tức giận, làm cho người ta không nhìn ra ý nghĩ trong lòng, cô không xác định rốt cuộc là anh tin tưởng mình, hay vẫn chưa tin, vì thế liền nhẹ nhàng ôm cánh tay anh, tay kia thì dùng lực bấu vào áo anh, làm rơi túi tiền của mình, tiếp tục cúi đầu nói nhỏ: “Thật sự đã mất, lúc tôi ra khỏi phòng ăn, đi được một đoạn đường, sau đó đón xe taxi về khách sạn, lúc tính tiền thì phát hiện ví đã đánh mất, tiền xe là tôi mượn trước.”

Tuy rằng đó là do cô làm, nhưng lúc nói ra với anh, trong đầu cô kìm lòng không đậu nhớ tới lúc trước cô học đại học ở Hàng Châu, ví tiền bị người đánh cắp, cô gửi tin nhắn, ngay lập tức anh vượt ngàn dặm xa xôi đến tìm cô, nhưng hiện tại, anh cho cô chỉ là sự lạnh lùng không thèm ngó ngàng tới.

Lòng cô tràn đầy sự cô đơn, hốc mắt đỏ lên, giọng nói khi mở miệng, mang theo vài phần đáng thương: “Ban đầu bọn họ không cho tôi mượn, là tôi nói có bạn bè ở nơi này, sẽ trả lại cho, bọn họ mới bằng lòng cho tôi mượn tiền, nhưng bọn họ không cho tôi lên lầu về phòng nghỉ ngơi, yêu cầu tôi phải ở đại sảnh chờ anh trở về, chờ anh hơn hai tiếng, anh mới về, tôi vẫn chưa ăn cơm, tôi đói.”

Lời nói của Kiều An Hảo, mỗi một chữ, cũng làm đau lòng Lục Cẩn Niên.

Tuy rằng cô cúi đầu, anh không nhìn được mặt cô, trong đầu lại theo này, tưởng tượng ra bộ dạng đáng thương và buồn tủi của cô.

Lục Cẩn Niên nhắm mắt lại, âm thầm hít một hơi, cố gắng kéo lý trí của mình, sau đó một tay lấy ra ví tiền, lấy một xấp tiền thật dày, đưa cho Kiều An Hảo.

Kiều An Hảo nhìn số tiền này, lắc lắc đầu, không vươn tay nhận: “Chừng đó tiền không đủ, tiền khách sạn một đêm phải tới vài triệu.”

Lục Cẩn Niên nhíu chặt mày, rút chi phiếu ra, đưa cho Kiều An Hảo: “Mật khẩu cô biết.”

Vài năm Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên xa nhau, cho tới nay, lần đầu tiên anh nói chuyện bình thường với cô, tuy rằng vẫn rất đạm mạc, nhưng không còn mang theo sự bài xích, nhất là câu nói: “Mật khẩu cô biết” Bốn chữ này, khiến cho cô không biết vì sao, từng giọt nước mắt rơi xuống, rơi vào cánh tay của anh.

Nước mắt ấm áp, lại khiến đáy lòng Lục Cẩn Niên nhói đau, anh cảm giác được rõ ràng, bức tường mình vất vả dựng lên đã dần sụp đổ.

Kiều An Hảo nâng tay lên, lau vội những giọt lệ, ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Lục Cẩn Niên, đáng thương nói:“Tôi không cần tiền, tôi muốn cơm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.