Hôn Trộm 55 Lần

Chương 627: Chương 627: Lục Cẩn Niên, tôi mang thai (17)




Xin cơm...... Rõ ràng hai chữ rất bình thường, lại làm cho Lục Cẩn Niên không cách nào cười được.

Anh nhìn chằm chằm đôi mắt ngập nước của cô, lòng giãy dựa, không chịu khống chế thỏa hiệp đầu hàng, sau đó hoàn toàn mềm mại.

Thậm chí, anh còn rất muốn vươn tay, ôm cô vào lòng, che chở cô thật tốt.

Hắn thật là rất đáng buồn..... Đã bị cô giẫm đạp như vậy, một giọt lệ của cô, vẫn có thể dỡ xuống bức tường canh cánh trong lòng anh.

Lục Cẩn Niên giật giật cánh môi, như bắt mình không cần nói ra, nhưng cuối cùng vẫn nói:“Cô cầm tiền đi vào trước.”

Kiều An Hảo sợ mình buông Lục Cẩn Niên, anh sẽ bỏ của chạy lấy người như trước, không chịu nghe lời Lục Cẩn Niên, cố chấp đứng bất động tại chỗ.

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo hai giây, cuối cùng vẫn nhượng bộ, không rên một tiếng xoay người, tùy ý Kiều An Hảo nắm tay mình, đi tới đại sảnh của khách sạn.

Kiều An Hảo cầm tay anh, bị lôi kéo theo, chỉ có thể cất bước đi trước.

Bước chân của anh rất dài, vì cô níu chặt tay anh, chỉ có thể chạy chậm để duổi kịp.

Lục Cẩn Niên nghe được tiếng giày cao gót dồn dập phía sai, hơi cúi đầu xuống, thấy cô không ngừng chạy theo, bước chân anh chậm lại.

Đi đến đại sảnh, lễ tân lễ phép hỏi: “Chào anh, xin hỏi anh cần giúp gì?”

Lục Cẩn Niên không để ý đến, chỉ quay đầu, dịu dàng nhìn thoáng qua Kiều An Hảo, thế nhưng lời nói, lại không mang cảm xúc gì: “Bao nhiêu tiền?”

Kiều An Hảo giống như quả phụ bị bỏ rơi, nhỏ giọng nói: “Bốn mươi.”

Lục Cẩn Niên rút ra một trăm, trực tiếp đưa cho lễ tân, như là có chút không hài lòng bọn họ để cho Kiều An Hảo ngồi trên ghế sa lon đợi hơn hai tiếng một mình, ngay cả câu “Cám ơn” cũng chưa nói, đã thốt một câu “Không cần thối lại”, sau đó xoay người, đi ra khỏi khách sạn.

Ở ven đường, Lục Cẩn Niên gọi một chiếc xe taxi, mở cửa xe, anh nhìn thoáng qua Kiều An Hảo, ngữ điệu đông cứng nói: “Lên xe.”

Kiều An Hảo thấy thế mới buông tay Lục Cẩn Niên, vào trong xe, sau đó như sợ Lục Cẩn Niên đóng cửa xe trong lúc bất chợt, bỏ cô lại một mình, cô vội vàng níu áo anh lại, kéo vào xe.

Lục Cẩn Niên không nói gì chỉ nhíu mày, lại phát hiện đáy lòng mình có chút hưởng thụ hành động Kiều An Hảo ngoan ngoãn đáng thương như vậy, nghiêng người, vào xe cùng cô, sau đó nói địa chỉ đến với tài xế.

Dọc theo đường đi, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên không nói chuyện gì với nhau, thẳng đến khi xe taxi dừng ở một nhà hàng, Kiều An Hảo phát hiện đây là nhà hàng mà Lục Cẩn Niên và người phụ nữ tóc vàng đã tới đây ăn, đáy lòng lại nổi lên ghen tuông, nhỏ giọng nói:“Tôi không ăn cơm Tây.”

Dường như Lục Cẩn Niên ghét bỏ Kiều An Hảo yêu cầu nhiều chuyện, anh cau chặt mày.

Kiều An Hảo vội vàng sửa lời: “Ăn cơm Tây cũng không sao.”

Lục Cẩn Niên không để ý tới cô, nhìn tài xế nói một câu xin lỗi, sau đó lại báo một địa chỉ khác.

Xe taxi lần này dừng tại một quán ăn.

Lục Cẩn Niên tính tiền, xuống xe, nhìn thoáng qua vạt áo bị Kiều An Hảo nắm chặt, lại không có phản ứng gì quá lớn, chỉ chờ cô chui ra, rồi sải bước, đi đến quán ăn.

Ngồi xuống, Lục Cẩn Niên cầm thực đơn trên bàn, trực tiếp vứt xuống trước mặt Kiều An Hảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.