Hôn Trộm 55 Lần

Chương 394: Chương 394: Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người em yêu(4)




Lục Cẩn Niên suy nghĩ cẩn thận, xác định không cần bổ sung thêm gì, chuẩn bị cúp điện thoại, kết quả trong tích tắc đó, lại có chút lo lắng đem chuyện vừa rồi lặp lại với trợ lý một lần, trợ lý nghe xong lên tiếng: “Lục tổng, tôi biết rõ, khu vực cấm hút thuốc,.. vì sợ hãi cô Kiều…”

Lục Cẩn Niên không đợi trợ lý nói hết, không do dự cúp điện thoại.

-

Khuynh thành thời gian đã hoàn toàn gần đến lúc kết thúc phần quay phim, các diễn viên cũng lần lượt rời đi.

Vốn dĩ khu vực quay phim rất náo nhiệt, giờ càng ngày càng vắng người, đến sau cùng, có vẻ trống không, phòng ăn trong khách sạn trước kia đều ngồi đầy chỗ, giờ chỗ trống đến hơn nửa.

Kiều An Hảo giống như không biết mình từng mất đi một đứa bé, cũng không khác gì so với trước kia, lúc quay phim, vẫn toàn tâm toàn ý diễn cùng nhân vật, thi thoảng đến nói chuyện với các diễn viên khác và nhân viên công tác một chút, thi thoảng cũng dừng tầm mắt trên người Lục Cẩn Niên, lúc chạm phải ánh mắt anh, còn có thể cong môi, cho anh một nụ cười mỉm ngọt ngòa, chờ sau khi chuyển tầm mắt đi, cô sẽ rũ xuống rèm mắt, che lại đau đớn và bi thương.

Ban ngày xem ra cô rất bình thường, nhưng đến ban đêm, cô sẽ mất ngủ hay mơ rất nhiều, trong mơ sẽ thấy một đứa bé trắng trẻo mập mạp, chạy đến gọi cô là mẹ, đến lúc cô vươn tay ra muốn chạm vào nó, nó lại biến mất, sau đó tỉnh lại, cô lại sờ tay vào bụng dưới của mình, không hiểu sao lại khóc.

Ngày thứ sáu nào đó, thời tiết Bắc Kinh hiếm khi trong trẻo như vậy, bầu trời sáng sủa không có chút sương mù.

Kiều An Hảo cố ý đi ô tô, theo đoàn làm phim trở về Cẩm Tú Viên, sau khi ăn cơm trưa xong, liền tắm một cái, sau đó tìm kiếm toàn bộ quần áo của mình, lần lượt mặc thửm sau cùng chọn một chiếc váy trắng có đường viền đăng – ten, mềm mại mà trẻ trung.

Kiều An Hảo có mái tóc dài, lúc tết âm lịch đã uốn lại, hiện giờ có chút dài ra, nhưng vẫn rất xinh đẹp, thế mà cô lại hô má Trần kéo thẳng ra, sau đó soi gương, thấy khuôn mặt không trang điểm của mình lộ ra.

Sau khi cô thu dọn xong mọi thứ, nhìn thoáng qua thời gian, đã là hai rưỡi chiều, liền cầm túi xách đi xuống lầu.

Lục Cẩn Niên vừa lái xe về nhà từ Hoàn Ảnh truyền thông, người đứng trong phòng khách uống nước cũng chưa xong, liền thấy cô từ trên lầu đi xuống, động tác liền dừng lại, chỉ cảm thấy thời gian như đảo ngược, giống như được thấy lại thời kỳ thiếu niên, khi đó người con gái anh thích cũng thích mặc váy trắng.

Kiều An Hảo dẫm xuống bước chân, đi tới trước mắt anh, nhợt nhạt cười: “Có thể đi được chưa?”

Lục Cẩn Niên không rời mắt khỏi nụ cười của cô, giống hệt như trong trí nhớ của anh, anh như bị điểm huyệt, muốn dừng hình ảnh này lại một lúc lâu, lông mi dài lóe lên, mới ngẩng đầu lên, uống nốt cốc nước, ngón tay thon dài đặt chiếc cốc trống không xuống, âm thanh mở miệng cũng rất dịu dàng: “Đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.