Hôn Trộm 55 Lần

Chương 393: Chương 393: Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người tôi yêu(3)




Lúc còn trẻ, Kiều An Hảo thấy bạn học của mình, thường sợ hãi bị thầy giáo phát hiện, ra việc lén lút yêu sớm, ở trong trường giả vờ làm người xa lạ, ra khỏi trường thì cùng lắm tay nhau, tới chủ nhật, người con gái sẽ cởi bỏ bộ đồng phục đơn điệu, mặc vào một chiếc váy xinh đẹp, nói dối cha mẹ là ra ngoài đi chơi cùng bạn học nữ, thật ra là cùng người yêu đi xem phim, mua một hộp bỏng ngô, hai lon Coca, hen hò đơn giản nhưng lại vô cùng tốt đẹp.

Lúc đó, cô lại ngồi nghĩ, mình và Lục Cẩn Niên đến bao giờ mới có thể cùng nhau đi xem một bộ phim.

Đây chính là ước mơ đẹp nhất của cô, ước mơ suốt mười ba năm, chưa bao giờ thành sự thật.

Nếu như đã định anh và cô cả đời không thể ở cùng nhau, vậy thì, ngay khi anh và cô đã khóc đã cười cũng cảm động đã tổn thương là lúc nên chấm dứt, để cô có thể lưu lại những kỉ niệm tốt đẹp nhất.

Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo đề nghị như vậy, có chút vừa mừng vừa lo, người trố mắt khoảng một phút, đáy lòng liền hiện lên một loại không nói lên lời mừng như điên, khiến cho ngữ khí bình thản mọi ngày của anh, cũng nhiễm lên một tia sung sướng: “Được, tôi đi đặt vé.”

Rõ ràng đã khóc khô nước mắt, nhưng giờ lại chảy xuống, Kiều An Hảo dương khóe môi, thoải mái tự nhiên nói: “Ừ, nhưng mà tối hôm nay tôi có một buổi quay cuối cùng, cho nên anh hãy đặt vé buổi chiều.”

“Được.” Lục Cẩn Niên không có dị nghĩ, sau đó lại hỏi: “Còn chuyện gì khác sao?”

“Không….” Kiều An Hảo cắn cắn môi, nói một tiếng “Tam biệt”, cúp điện thoại, cô ngẩng đầu, nhìn trời xanh và ánh mặt trời, hít sâu một hơi, đem nước mắt đang muốn chảy xuống, đè ép trở vào.

Anh là người con trai cô đã yêu mười ba năm, cô chưa bao giờ thề cả đời chỉ thương mình anh.

Khi còn tồn tại, em chỉ yêu mình anh, là câu nói đẹp nhất cô viết cho anh.

Nhưng mà cô dụng tâm đi yêu một người đàn ông như vậy, lại cho cô tổn thương sâu như vậy.

Bằng chứng cô từng bước từng bước nối tiếp nhau đánh mất đi quyền lợi chất vấn anh, cho tới tận bây giờ, cô cũng không dám tưởng tượng, bản thận hỏi Lục Cẩn Niên “Lục Cẩn Niên anh làm mất đứa nhỏ của tôi có phải hay không?”, mà nếu như anh trả lời “Ừ” trước mặt cô, thì cô sẽ chật vật đến không chịu nổi mất.

Kiều An Hảo vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu, nhắm mắt ngây người đã lâu, mới đưa tay lấy giấy kiểm tra hôm qua với giấy sinnh non từ trong túi ra, xé thành mảnh nhỏ, ném vào bên trong thùng rác ở bên cạnh.

-

Hôn nay là chủ nhật, thời gian đến thứ sáu tuần sau còn 6 ngày, Lục Cẩn Niên tắt cuộc gọi của Kiều An Hảo, liền khẩn cấp gọi cho trợ lý, sai anh ta đặt hai tấm vé xem phim ViP giúp mình, sau đó truyền đạt ý nghĩ của Kiều An Hảo tới: “Tối thứ sáu, Tôi và Kiều Kiều có buổi quay cuối cùng, cho nên phải đặt vé vào buổi chiều….Cô ấy có khả năng muốn nghỉ trưa, đặt lúc 3 giờ đi….Đúng rồi, nhớ rõ đặt vé khu không có khói thuốc, Kiều Kiều không thích khói thuốc….”

“Còn có, phải là vị trí trung gian, bên cạnh xem không thoải mái, nhớ rõ phải đặt cái thảm ở trong xe trước, xem phim hai tiếng, ngộ nhỡ máy điều hòa lạnh quá, cô ấy có thể bị cảm lạnh….”

“À, đầu gối cái gối nhỏ, ngộ nhỡ không thoải mái, có thể đổi đệm ở thắt lưng đằng sau.”

Chỉ là xem phim thôi mà, Lục tổng cũng thật sự nghĩ nhiều! Đáy lòng trợ lý âm thầm than, trên mặt vẫn cung kính đáp ứng, sau đó hỏi thêm một câu: “Lục tổng, còn yêu cầu nào khác không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.