Lục Cẩn Niên không chú ý đến lời nói của trợ lí.
Trợ lí vẫn tiếp tục nói “Lục tổng, quen biết anh lâu như vậy, đến bây giờ tôi cũng không biết anh là một người lãng mạn như vậy đấy!”
Cuối cùng thì Lục Cẩn Niên cũng ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh một vòng, có lẽ anh muốn làm dịu đi những lo lắng của bản thân, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói. “Tôi chỉ lãng mạn với Kiều Kiều thôi.”
“Lục tổng, anh đã chuẩn bị kĩ để đợi lát nữa cô Kiều đến đây, anh muốn làm gì với cô ấy?”
“Đầu tiên tôi sẽ xin lỗi Kiều Kiều vì lúc chiều đã nổi nóng, sau đó sẽ lấy chiếc bút ghi âm ra, cho cô ấy nghe...”
Theo lời nói, anh lấy chiếc bút ghi âm từ trong túi ra, đặt ở trên mặt bàn nơi mà tay anh có thể chạm đến được, có lẽ toàn bộ quá trình này đã được đại não tiếp thu, ngược lại khiến anh bớt đi những căng thẳng trong lòng, giọng nói cũng trở nên bình thản và trôi chảy hơn rất nhiều.
“Có lẽ khi Kiều Kiều nghe được nội dung ghi âm bên trong, cô ấy sẽ rất đau lòng, chắc chắn Kiều Kiều không bao giờ nghĩ được, người mà cô ấy vẫn luôn kính trọng nhiều năm qua lại có thể làm ra những chuyện như vậy, vậy nên tôi muốn an ủi cô ấy một chút”
“Sau đó tôi sẽ gọi phục vụ mang đồ ăn lên, cùng Kiều Kiều cạn ly, chúc cô ấy có một ngày lễ valentine vui vẻ…”
Lục Cẩn Niên nói đến đây, trước mắt hắn hiện lên những hình ảnh mà anh và cô sẽ trải qua.
Đợi sau khi chúc cô xong, anh sẽ làm cho những dòng chữ trên đèn màu hiện lên, thay lời muốn nói với cô.
Để đến khi cô đọc hết, anh sẽ nghiêm túc nhìn Kiều Kiều, nói cho cô biết hết tâm ý của mình.
Nếu như cô đón nhận, chắc chắn anh sẽ luôn yêu thương cô, còn nếu cô từ chối, anh vẫn toàn tâm toàn ý yêu cô, cho đến khi cô cảm động và đón nhận anh mới thôi.
Lục Cẩn Niên nghĩ đến đây, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ, khiến cho khuôn mặt anh tuấn càng thêm dịu dàng.
Trợ lí ở bên cạnh có chút ảo tưởng tiếp lời “Sau khi cô Kiều đồng ý lời tỏ tình của Lục tổng, Lục Tổng sẽ đợi đến một thời gian thích hợp cầu hôn với cô ấy, hai người kết hôn, sau đó sinh ra một đứa bé thật xinh đẹp...”
Nhưng Lục Cẩn Niên hiểu rõ, mình còn chưa tỏ tình mà nghĩ đến những chuyện này là quá xa vời, nhưng vẫn không kìm được mà nghe theo lời nói của trợ lí, trong đầu hiện lên một số hình ảnh, mặc dù đó chỉ là suy nghĩ của chính mình, nhưng lại chân thật khiến cho anh rất hạnh phúc.
Thời gian trôi qua lâu, Lục Cẩn Niên giơ cổ tay lên, mắt liếc nhìn thời gian trên đó, bây giờ đã là 7 giờ 25 phút, rồi mở miệng nói “Còn 5 phút nữa Kiều Kiều sẽ đến đây.”
Theo tiếng nói phát ra, trong đáy lòng anh có chút mong đợi, ngay cả trợ lí đang đứng bên cạnh, không hiểu sao cũng căng thẳng.
Thời gian trôi qua chậm chạp, dù chỉ là 5 phút đồng hồ nhưng Lục Dương cảm thấy dài như cả một thế kỉ vậy, thật vất vả đợi đến lúc cả kim giờ và kim phút chỉ đúng thời gian hẹn, nhưng Kiều An Hảo vẫn chưa đến nơi.
Nhưng mà khi đến chỗ hẹn, rất có thể cô bị muộn, Lục Cẩn Niên rất hiểu chuyện, tiếp tục ngồi đợi trên ghế.
Tích tắc, thời gian dần trôi qua.
Đến 7 giờ 40 phút, Lục Cẩn Niên tự nói với bản thân, chắc Kiều An Hảo bị kẹt xe.
7 giờ 50 phút, Lục Cẩn Niên vẫn tự nhủ rằng Kiều An Hảo bị kẹt xe.
Đến 8 giờ, trợ lí bên cạnh hắn cũng mở miệng nói, chắc là cô Kiều bị kẹt xe, dù sao hôm nay cũng là ngày lễ valentine, có rất nhiều người đi ra đường.
Trời bắt đầu về khuya, những ngôi sao trên kia càng thêm sáng chói, những ánh đèn Bắc Kinh càng thêm sáng ngời, lửa của ngọn nến trên bàn cũng nhấp nháy lên cao.