Trời bắt đầu về khuya, những ngôi sao trên kia càng thêm sáng chói, những ánh đèn Bắc Kinh càng thêm sáng ngời, lửa của ngọn nến trên bàn cũng nhấp nháy lên cao.
Thời gian khi đợi chờ bị kéo dài tưởng như vô thời hạn, những căng thẳng hoảng hốt lúc đầu của Lục Cẩn Niên cũng dần dần phai nhạt hết, tất cả dần chuyển sang một loại cảm giác thấp thỏm không yên.
Một mình Lục Cẩn Niên cao quý ngồi trong không gian lãng mạn, nhìn qua có chút khiêm tốn, nhưng mà trên mặt anh dần dần trở nên nặng nề.
Dưới đáy lòng của trợ lí cũng bắt đầu lo lắng, anh liên tục giơ cổ tay lên để xem thời gian, đã là 8 giờ 20 phút, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng phá vỡ không khí nặng nề này.
“Lục tổng, anh có muốn gọi điện thoại cho cô Kiều không? Có lẽ cô ấy bận việc gì đó nên đến muộn.”
Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng gật đầu một cái, anh lấy điện thoại di động của mình ra, sau đó bấm số gọi cho Kiều An Hảo.
Từng tiếng tút tút dài vang lên bên tai, cho đến khi nghe được lời nói của nữ nhân viên tổng đài phục vụ khách hàng. “Xin lỗi! Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không nhận cuộc gọi.”
“Thế nào, cô Kiều không nghe điện thoại sao?”
Theo lời hỏi thăm của trợ lí, anh ta nhìn thấy khuôn mặt của Lục Cẩn Niên ngày càng lạnh lẽo, vì vậy cũng nhanh chóng đổi giọng. “Chắc là cô Kiều không nghe được.”
Lục Cẩn Niên gắng sức mím môi, anh gọi điện cho Kiều An Hảo một lần nữa, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn chỉ nghe được lời nói của nữ nhân viên tổng đài phục vụ khách hàng.
Không khí trên ban công ngày càng trở nên nặng nề.
Mượn ánh sáng lấp lánh bảy màu từ ánh đèn, trợ lí không nhìn ra được chút cảm xúc nào trên khuôn mặt của Lục Cẩn Niên, dưới đáy lòng hiện lên một chút khó xử, anh nhìn động tác gọi điện thoại không ngừng của Lục Cẩn Niên mà không dám thở mạnh chút nào.
Đến lúc 9 giờ, cánh cửa bên ngoài "Lệ Cảnh Hiên" vang lên tiếng đập cửa.
Đến lúc này trợ lí mới vụng trộm buông lỏng người, anh ta vui vẻ nói với Lục Cẩm Niên một câu "Cô Kiều đã đến" , sau đó liền kêu lên “Mời vào.”
Nhìn theo cánh cửa chính được mở ra, cơ thể Lục Cẩn Niên nhanh chóng đứng dậy từ trên ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài, đến lúc chỉ thấy quản lí của "Lệ Cảnh Hiên" đi vào, bàn tay của anh vô thức nắm chặt lấy thành ghế.
“Lục tổng, bây giờ đã là 9 giờ, xin hỏi những món... cơm Tây kia, có thể mang lên được chưa?”
Quản lí lễ phép nói.
Lục Cẩn Niễn rũ đôi mắt xuống, anh quay ra nhìn chằm chằm ánh đèn sáng của Bắc Kinh bên ngoài, không lên tiếng.
Trợ lí lo sợ người quản lí kia lại lỡ miệng hỏi tiếp chuyện bữa tối, cũng sợ chạm đến điểm mấu chốt của Lục Cẩn Niên, vội vàng khoát tay đuổi anh ta ra ngoài.
Dường như quản lí cũng nhìn ra không khí ở đây có chút không đúng, anh khom người đi ra ngoài cửa.
Nhìn theo cánh cửa bị quản lí đóng lại, trợ lí nhạy bén cảm giác không khí bên trong ban công, so với lúc trước thì càng ngày càng khiến người ta bị áp lực đến hít thở không nổi, thậm chí anh chỉ liếc qua người đang đứng trong khung cảnh lãng mạn đó một lần, liền không dám nhìn lại lần thứ hai nữa.
Lục Cẩn Niên chăm chú nhìn những ánh đèn xa xa, hắn không nói được lòng mình ra sao.
Từ lúc anh biết mình thích Kiều An Hảo, anh vẫn luôn chờ đợi có một ngày bản thân mình xứng đáng được yêu cô.
Sau này, anh càng nỗ lực để có thể xứng đáng được yêu cô, rồi anh biết được vốn Kiều An Hảo và nhà họ Hứa có hôn ước, anh vẫn tiếp tục chờ đợi, đợi đến lúc cô và Hứa Gia Mộc chấm dứt hoàn toàn, mình có thể yêu cô.
Anh cố gắng chờ đợi nhiều năm như vậy đã trở thành thói quen, sẽ không cảm thấy đau khổ nữa.
Nhưng mà sự chờ đợi cả buổi tối hôm nay, lại làm cho anh nếm được cảm giác đau đớn trước nay chưa từng có.