Nhà hàng giống nhau, ngồi cùng vị trí gần cửa sổ, hai người như một đôi bích nhân*, giống như một đôi uyên ương, nhưng giữa hai người lại dị thường trầm mặc. Tiếng đàn dương cầm cao cao thấp thấp giống như nước chảy, lại giống như tình nhân thì thầm với nhau, kìm lại không ít tư tưởng lãng mạn.
*Đại loại như đẹp đôi ý.
Tôn Phẩm Chân nhìn cô chằm chằm, trên mặt không có nụ cười dịu dàng trước sau như một, chỉ có chua sót.
“Em có chuyện gì muốn nói với anh, phải không?”
Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn
Hành Vân cúi mắt suy nghĩ, đối mặt với thâm tình của anh, cô chỉ cảm thấy áy náy: “Ăn trước đi! Sau khi ăn xong chúng ta lại nói.”
“Nói trước đi! Nói xong lại ăn, bằng không anh ăn cũng không biết vị gì.”
Anh nghĩ thoải mái đối mặt, nghĩ cố làm ra vẻ không quan tâm, đối mặt cô lạnh nhạt cười yếu ớt, giữa hai lông mài phát ra thứ ánh sáng anh chưa từng nhìn thấy bao giờ, cũng không cách nào thấp sáng nó, tâm anh trầm xuống, ngã vào hồ sâu.
Cô có chút chần chờ, nhìn anh cố giữ vẻ trấn định, lời của cô mắc lại cổ họng, như thế nào cũng không nói ra được.
“Em đã quyết định.” Anh than thở, cô không nói, anh chỉ có thể mở miệng trước.
Nhìn cô nhẹ nhàng gật đầu, tim anh lạnh hơn: “Không nghĩ tới anh ta làm cho em không bỏ xuống được.”
Cô rũ mắt xuống, nghĩ tới lời chuẩn bị nói ra lòng cũng nặng trĩu.
“Không để ý anh hút thuốc chứ?”
Thấy cô lắc đầu, anh chậm rãi cầm lấy một điếu thuốc, đốt ngón tay hơi run rẩy, đốt nhiều lần mới đốt lên được.
Anh tự giễu, che giấu bất an của mình: “Lâu rồi không hút thuốc, bây giờ ngay cả đốt thuốc cũng không đốt được.” Hít sâu một cái, rồi sau đó phun thật mạnh ra một ngụm khói trắng, anh ẩn dưới khói thuốc: “Em và anh ta làm hòa rồi sao?”
Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
“Đúng vậy.”
“Em quyết định vẫn ở cùng một chỗ với anh ta?” Nói xong, tâm cũng bị kéo đau.
“Đúng vậy.”
“Cho nên, em định nói với anh thật xin lỗi sao?” Nhíu lông mày, càng làm cho sắc mặt anh nhìn tiều tụy hơn.
“Không chỉ là xin lỗi, còn có cám ơn.” Cô thấp giọng nói.
Anh không chớp mắt nhìn cô: “Rất công bằng, em có được hạnh phúc của em, còn anh được một câu cảm ơn.”
Cô thở dài một tiếng, mền mại mở miệng cầu xin: “Phẩm Chân………”
“Cho anh một lý do có thể thuyết phục anh đi.” Anh bình thản nói, trong giọng nói không lộ ra chút cảm xúc gì.
“Tôi không có dũng khí ở cùng anh cả đời, cũng càng không lý do rời xa Dĩ Kính.” Cô thành thật nói.
“Chúng ta thật giống nhau.” Anh nở nụ cười, cười đến chua sót.
“Đúng vậy, chúng ta có chung sở thích, ở cùng anh thật sự rất thoải mái, rất vui vẻ, tôi chưa từng có cảm giác như thế.” Cô lại thở dài.
“Nói tiếp đi.” Tròng mắt đen của anh nhìn cô chằm chằm.
Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
“Tôi thưởng thức anh, nhưng tôi sẽ không yêu anh, bởi vì tôi yêu Dĩ Kính. Yêu đã rất lâu rồi, tôi nghĩ tôi sẽ còn yêu anh ấy hơn nữa, tôi muốn cùng anh ấy nắm tay đến già, đến chết. Chỉ cần nghĩ đến trong tương lai có thể cùng Dĩ Kính ở một chỗ đã cảm thấy thực hạnh phúc, cũng làm cho tôi mong chờ vào tương lai.” Cô nói xong, trên khuôn mặt không tự giác hiện ra một chút hạnh phúc.
Tôn Phẩm Chân ngón tay khẽ run, hơi ngửa đầu, một ly rượu đã thấy đáy.
“Tôi không nỡ bỏ anh ấy, nhìn anh ấy làm việc vất vả tôi sẽ đau lòng, anh ấy nắm tay tôi trong lúc tôi vui vẻ, nhưng đối với anh tôi lại không có cảm giác này.” Vì thế cô cảm thấy rất có lỗi, nhưng chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng được.
Trong lời nói của cô đầy nồng tình mật ý làm cho anh ghen tỵ, ghen tỵ người đàn ông danh chính ngôn thuận có được tình yêu của cô.
Anh thê lương cười một tiếng: “Còn chưa bắt đầu em đã đem anh nhốt vào địa ngục, ngay cả một cơ hội cũng không cho anh.”
Ánh mắt cô tràn đầy áy náy, anh thận chí có chút hận sự áy náy của cô, hận cô chung tình, hận cô lạnh nhạt xinh đẹp.
“Vì sao anh ta có thể tìm được em? Vì sao anh ta có thể cùng em mười hai năm, mà anh còn ở nơi này cô đơn tìm kiếm?”
Vấn đề này, trừ bỏ ông trời ai cũng không có đáp án.
“Anh chỉ muốn hỏi em, nếu như chúng ta kết hôn mười hai năm anh ta mới xuất hiện, em cũng sẽ vì anh ta mà động tâm sao?”
Cô khẽ nhíu mày: “Đây là chuyện không thể nào.”
“Anh nói là nếu, ví dụ, giả dụ, em không cần cự tuyệt ví dụ của anh như vậy.” Anh sốt ruột muốn một đáp án.
Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Cô suy nghĩ cuối cùng nói: “Tôi sẽ không trả lời vấn đề này, bởi vì dù sao nó cũng sẽ không xảy ra, tôi cũng rất khó tưởng tượng, nếu thật như lời anh nói, tôi nghĩ…….. Tôi sẽ từ chối anh ấy.”
“Cho dù anh ta làm em động tâm, làm em không thể buông tay? Em cẫn từ chối anh ta?”
“Đúng, cho dù tôi đau khổ cũng sẽ từ chối, bởi vì tôi đã có gia đình, trong hôn nhân trừ tình yêu còn có rất nhiều trách nhiệm, cho nên, cho dù gặp được anh ấy, tôi cũng sẽ nói thật có lỗi.” Cô chân thành nói.
Anh còn có thể nói gì đây? Nghe đáp án của cô, anh không còn gì để nói. Một ngụm uống hết rượu trong ly, lửa nóng đốt ở cổ họng, lại xuống dạ dày.
Cô cười dịu dàng, cô thông minh, cô tốt tính lại không thuộc về mình……….. Anh càng cảm thấy buồn bã, giống như muốn áp chế khổ sở nơi cổ họng, anh ngửa đầu uống cạn ly rượu.
“Đừng uống nhanh như vậy, hại dạ dày.” Cô nhíu lông mày quan tâm khuyên nhủ.
“Lòng đều đau, còn sợ đau dạ dày sao?” Anh nở nụ cười, cười đến miễn cưỡng, khớp tay nắm chặt tiết lộ tâm trạng của anh. Thật lâu sau, anh ngoài dự đoán nói: “Anh biết anh ta yêu em.”
Hành Vân vẻ mặt ngạc nhiên, tay giơ ly nước dùng lại giữa chừng.
“Anh ta yêu em, ánh mắt anh ta nhìn em anh hiểu được.” Anh cười nhẹ, thanh âm khô khốc: “Anh rất tiểu nhân, chen vào giữa hai người lại cố tình không nói ra sự thật này, anh một bên chờ cơ hội, một bên lại sợ hãi hai người sớm muộn cũng sẽ nhìn ra tình ý của nhau. Ở trong mắt của anh, hai người như hai con chuột ở trong mê cung, nghe được tiếng của nhau lại không tìm thấy nhau.”
Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Cô kinh ngạc mở to mắt, sự đơn thuần đó, linh khí động lòng người đó đều là nguyên nhân anh yêu cô. Nhưng ánh sáng long lanh trong mắt cô lại không phải vì anh mà mất đi, anh bất đắc dĩ cười, chỉ có thể âm thầm rủa ông trời đối xử bất công với anh.
“Anh rất hèn hạ đi! Nhưng không ai hào phóng với tình địch của mình cả.” Anh nhún vai không yên lòng xoay ly thủy tinh trong tay, ánh mắt lại gắt gao khóa trên người cô: “Chỉ tiếc anh không có nhiều thời gian, bằng không anh ta mới là người cùng em ăn bữa cơm này, anh ta mới là người tan nát cõi lòng mà không phải là anh.”
“Dĩ……. Dĩ Kính yêu tôi?” Cô vẫn có chút không dám tin, cô biết anh đối tốt với cô, thích cô, nhưng lại chưa bao giờ nói yêu cô.
Nhìn cô hai mắt tỏa sáng, tim của anh lại đang thở dài: “Anh ta yêu em, chỉ là không thể hiện ra, giống như em cũng không giỏi thể hiện tình cảm của mình với anh ta.”
Cô nắm chặt khăn ăn, trong lòng bị những lời này làm rung động. Cô đương nhiên biết mình đới với Dĩ Kính rất quan trọng, nhưng có bao nhiêu quan trọng? Là trách nhiệm, hay là tình yêu?
Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
“Đây là lầm cuối cùng anh ăn hàm cá kho tàu, hay lắm hàm uyên ương, nghe qua thật sự châm chọc.” Anh nhìn hai phần cá kho tàu trên bàn, ánh mắt buồn bã.
“Cần gì chứ………”
“Nó nên có đôi có cặp, nhìn nó anh sẽ nhớ tới em, nhớ tới vị trí này, nhớ tới một người phụ nữ anh yêu.”
“Đừng nói nữa.”
Càng gần mấy chương cuối càng lười~~~