Anh lập tức ngừng nói, trong ánh mắt đau đớn làm cho cô không đành lòng, cô không phải cố ý muốn làm tổn thương anh.
Bọn họ trầm mặc không khí ngưng trọng, đồ ăn trên bàn đều không có động qua, anh chỉ uống rượu một ly lại một ly.
“Em có muốn bức ‘ngoài cửa sổ’ không?”
Ánh mắt cô thay đổi: “Anh đồng ý?”
Anh cười khổ: “Anh luyến tiếc nhưng anh biết em càng hy vọng bức tranh kia trở về bên cạnh em, bức tranh kia vốn thuộc về em anh bây giờ chỉ là vật quy nguyên chủ thôi.”
Anh tuy cảm tính nhưng cũng là một người sống lý trí, đối với tình yêu, anh tích cực chủ động không buông tha cơ hội ông trời cho nhưng anh cũng hiểu được buông tay, tôn trọng quyết định của cô.
Cô kích động lại cảm động, cơ hồ nghẹn ngào không thành tiếng: “Cám ơn anh, Phẩm Chân, thật sự cảm ơn anh, bức tranh kia đối với tôi rất có ý nghĩa, tôi nguyện ý dùng tiền mua lại.”
“Đừng nói nữa.” Anh đánh gãy lời cô: “Bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng đưa giai nhân. Đem bức tranh đưa tri âm, đây là tâm ý của anh, tiền kia anh còn không để vào mắt, em nói vậy không khỏi tầm thường.”
Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Cô biết tâm ý của anh, anh rất quý bức tranh kia nhưng tôn trọng ý nguyện của cô, đem bức ‘ngoài cửa sổ’ trả lại cho cô.
“Cảm ơn.” Cô hít sâu một hơi: “Đại ân không lời cảm ơn nào nói hết được, nhưng tôi chỉ có thể nói câu này.”
Anh vẫn cười, chua sót đọng tại khóe môi: “Đừng nói cảm ơn, tầm thường.”
Bọn họ là người trưởng thành cho dù là chuyện tình yêu cũng không điên cuồng mạnh liệt như khi còn trẻ, ngược lại càng thêm thuần thục càng biết tiến thoái, tình ý để ở trong lòng của anh là được rồi.
“Anh muốn rời Đài Loan một thời gian, có thể rất lâu mới gặp lại, em phải tự chăm sóc chính mình.”
Cô kinh ngạc: “Anh muốn đi đâu?”
“Còn không biết, chỉ là mưa Đài Bắc làm anh buồn phiền, muốn tìm một địa phương có ánh mặt trời rực rỡ sống một thời gian.”
Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Cũng thuận tiện điều trị đoạn tình cảm bị thương này, chỉ là điều này cuối cùng cũng không nói ra.
Trong lòng lẫn nhau đều biết hôm nay từ biệt chỉ sợ sẽ không có lần sau. Anh nhiệt tình, tình cảm của anh tinh tế mà ôn tồn, nhưng đồng thời anh cũng là người quyết đoán.
Bữa tối có chút yên tĩnh lại có chút không khí sầu não, khi hai người người khỏi nhà hàng thì bóng đêm đã dày đặc.
Nhìn đèn neon lóe sáng, đúng là thời điểm ban đêm ồn ào náo nhiệt, nhưng lòng anh càng phiền muộn.
“Em đi di! Không nên quay đầy lại.” Giọng nói anh khàn khàn: “Để anh tiễn em đoạn đường cuối.”
Cô buồn bã nhìn anh, thấy ánh mắt tuyệt vọng của anh không khỏi đau lòng: “Sao phải vậy! Chúng ta vẫn là bạn bè, còn có thể cùng nhau uống ly rượu, chia sẻ việc vặt trong cuộc sống.”
Anh lắc đầu: “Về sau chỉ có thể làm bạn bè cho nên, vào lúc này hãy để cho anh còn chút viễn vong, để cho thấy em thật tốt, em đi rồi anh cũng chỉ có thể vung kiếm chặt tức nhớ nhung tưởng niệm với em.”
Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Cô run lên, dưới sương mờ bên trong giống như nước mắt nhìn khuôn mặt anh.
“Hành Vân, nếu……..” Cắn răng, anh muốn hỏi ra vấn đề trong lòng.
“Đúng.” Cô gật đầu: “Nếu như không có Dĩ Kính, chúng ta sẽ không có kết cục như vậy.”
Anh hai mắt nhắm nghiền: “Cảm ơn, có những lời này của em là đủ rồi.”
Cô xoay người như yêu cầu của anh không quay đầu lại, tiếng giầy cao gót thanh thúy vang lên. Đây là lựa chọn của cô, mười hai năm trước sau khi cô biết Dĩ Kính cô vốn không có đường lui. Đối với Phẩm Chân, cô chỉ có thể xin lỗi, muốn trách chỉ có thể trách quen biết quá muộn, chỉ có thể trách không nên biết nhau sai thời gian.
Cô không hối hận, nếu muốn hối hận chính là hối hận mình không sớm thẳng thắng một chút, không nên mặc anh trầm luân, mặc cho chính mình mê hoặc, còn làm cho Dĩ Kính hiểu lầm.
Ở chỗ rẽ, một bóng dáng quen thuộc đứng dưới đèn đường, bóng anh thật dài thoạt nhìn có vài phần cô đơn, anh đang phiền chán nhìn xung quanh. Thấy anh, trong hốc mắt của cô nhất thời đầy nước mắt.
Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Dĩ Kính, đó là chồng của cô, là người đàn ông cô yêu từ cái nhìn đầu tiên!
Năm mười bảy tuổi cô từng nghĩ, nếu có thể cùng người đàn ông này đi chung cả đời thì thật tốt biết bao. Hai mươi chín tuổi cô lại nghĩ, thật tốt anh muốn đi cùng mình cả đời.
Anh hút thuốc, dưới chân đã có vài mẫu thuốc lá, giờ phút này anh mãnh liệt hút một hơi, dưới sương khói khuôn mặt anh ở nên mơ hồ.
Đáng ghét, không biết là do khói hay là do nước mắt làm cho cô không thấy rõ mặt anh.
“Dĩ Kính.” Cùng với tiếng la của cô, cô bước nhanh nhào vào trong ngực anh.
Anh hoảng sợ, vội ôm cô, ổn định thân thể của cô.
“Sao anh lại ở chỗ này?” Cô xúc động nói.
Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
“Có bữa tiệc vừa chấm dứt, bất tri bất giác đi đến chỗ này.”
Anh nói dối! Anh mặc dù bất động thanh sắc nhưng nhìn thuốc lá đầy đất, cô biết anh đang đợi cô, chờ cô hoàn thành xong cuộc hẹn này.
Người đàn ông này khi nào thì mới có thể thẳng thắng một chút đây, khi nào mới biết thành thật là một đức tính tốt, khi nào thì biết được thẳng thắng với cô, làm sao cũng không chịu thiệt a!
Rốt cục cô đã biết, hai người đàn ông này không giống nhau. Phẩm Chân thẳng thắng trực tiếp, nhiệt tình mẫn cảm, phụ nữ rất dễ bị làm cho cảm động. Mà Dĩ Kính tuy tính tình không hợp với nhau, hứng thú không giống nhau, nhưng đối với Dĩ Kính cô lại luôn có cảm giác phức tạp vừa yêu lại vừa thương. Nghĩ đến anh đã cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu, rất thực tế, rất ổn định, anh không phải gió lớn là nơi cô có thể yên tĩnh dừng lại.
“Dĩ Kính, em yêu anh.”
Nghe vậy trên mặt anh có mừng như điên, ngây ngốc mở miệng cười, lại sợ biểu hiện rõ ràng vội vàng thu liễm lại: “Ừ……..Tốt……..”
“Đồ ngốc!” Cô chọc nhẹ ngực của anh, vừa cười lại vừa giận.
Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
“Hành Vân.” Nắm tay cô chặc hơn: “Anh không thích ăn cằm cá kho tàu nhưng anh có thể ăn cùng em.”
Cái đồ ngốc này! Anh biết, cái gì cũng biết, nhưng không biết âm thầm ẩn nhẫm bao lâu.
Cô quầy đầu cười vẻ mặt sáng lạn: “Hôm nào đó mang anh đi làm kiểm tra thân thể!”
“Tại sao?” Anh khó hiểu hỏi, anh từ trước đến nay thân thể tốt lắm, hẳn là không có gì cần kiểm tra đi!
“Nhiều năm như vậy anh nhịn thật nhiều lời trong lòng, lại nhịn rất nhiều cảm xúc, áp lực như vậy không biết có nội thương hay không, cho nên phải đi làm kiểm tra.”
Cô nói rất nghiêm trang, trên trán lại lộ ra chút giảo hoạt, anh chỉ có thể không làm gì vì cô ôm anh, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, cô nở nụ cười, cười đến thoải mái vui vẻ.
“Chúng ta đi ngắm cảnh đêm.” Cô nói.
Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Anh sửng sốt: “Bây giờ?”
“Đúng, bây giờ em muốn em.” Cô mặt mày cong cong, vẻ mặt tươi cười, làm cho anh không thể cụ tuyệt.
“Được, theo em, phải đi ngắm cảnh đêm!”
Tuần rồi mới xin được việc làm, gần như tăng ca hết. Mệt đến không muốn tắm luôn nên đăng bài trễ. Giờ nghỉ làm rồi (mới làm được 5 ngày), sẽ đăng đều lại.