Đêm đã khuya, ngã tư vẫn người đến người đi nhiều người như vậy đêm tịch mịch cũng thành náo nhiệt. Theo hướng Hành Vân chỉ xe thuận lợi lái về phía núi Dương Minh, trong gió truyền đến mùi lá cây vang lên sào sạt.
Nơi xem cảnh đêm nổi tiếng, rất nhiều cặp tình nhân đang dựa vào nhau, dừng xe xong, hai người cũng tìm một chỗ để ngồi xuống.
Nhìn dưới chân Đài Bắc nhà nhà đã lên đèn, cô có vẻ như nghĩ tới cái gì: “Đã lâu chưa tới đây ngắm cảnh đêm.”
Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
“Lần trước xem là lúc nào?”
Cô mím môi nở nụ cười, bướng bỉnh nháy mắt mấy cái: “Năm Thư Vĩ chở em đi.”
Hơ! Anh nhíu mày: “Con chở em tới?! Nhưng còn còn chưa tới tuổi lấy bằng lái đâu!”
Cô dựa vào trong ngực ấm áp của anh: “Con nói ở Mĩ đã học lái xe, anh đừng tức giận, bằng không con trách em bán đứng nó.”
Anh không thể làm gì lắc đầu: “Ở trong mắt hai người anh như biến thành đại ma đầu độc tài, bất quá con không có bằng lái vẫn đừng nên mạo hiểm chở em, nếu như gặp chuyện không may thì nào thế nào.”
“Không có việc gì, ký thuật lái xe của con tốt lắm, hơn nữa chỉ có một đoạn ngắn thôi mà.” Cô trấn an vỗ vỗ anh.
“Xem ra hai người thật là mẹ con tình thâm.” Anh có chút ghen tỵ: “Xem cảnh đêm phải là con mang bạn gái đến mới đúng, cư nhiên lại chở mẹ mình đến.”
Hai mắt của cô trong đêm tối sáng như sao: “Con nói, con thương người mẹ đáng thương là em không có cơ hội hèn họ với đàn ông, cho nên ủy khuất dẫn em đi xem phương thức người trẻ tuổi hẹn hò.”
Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Cô nghe được tiếng hừ thật nhỏ, cô tựa trên vai anh nhẹ nhàng cười.
Trước mắt có một đôi tình nhânthaan mật ôm nhau, cô có chút cảm khái nói: “Em dường như chưa có yêu liền kết hôn.”
Hồi lâu không nghe tiếng anh trả lời, cô đẩy anh một cái, ý muốn anh nói chuyện, anh kỳ lạ liếc nhìn cô một cái.
“Ông xã…….” Cô lại gần anh, ánh mắt tò mò chớp chớp: “Anh có kinh nghiệm yêu đương chưa?”
Nhìn bộ dáng cô làm nũng, anh bật cười.
“Đừng cười, em rất nghiêm túc hỏi anh nha! Anh có bao nhiêu người bạn gái, tổng cộng có mấy lần yêu?”
Anh sờ sờ cái mũi, có chút không tự nhiên quay đầu đi chỗ khác.
“Lúc còn học ở trường có một học trưởng mỗi ngày đều chờ em ở cửa , mỗi ngày cố định đưa một bức thư tình cho em.” Cô vừa lòng mình rốt cục làm anh chú ý: “Thật ra, có rất nhiều người hẹn em, tặng hoa, đưa thư tình, nhưng học trưởng là người để lại ấn tượng sâu nhất khi đi vào phòng truyền thanh nói anh ấy yêu em.”
Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Lông mày Dĩ Kính từ từ khép lại, không uqan tâm đến bộ dạng không vui vẻ của anh, cô tiếp tục nói: “Còn có rất nhiều rất nhiều, em cũng không nhớ rõ.”
“Sau khi em kết hôn, vẫn có khả năng hấp dẫn đàn ông.” Anh nói, trong giọng nói tràn đầy ghen tuông.
Cô trừng mắt nhìn, không phải ảo giác của cô, lời nói của anh có vị chua nha! Thật khó tin.
“Thật ra Phẩm Chân không tệ, chẳng những hiền lành lại còn tiêu sái đẹp trai.” Cô cứ thế nói, khi nói còn vụng trộm nhìn anh: “Cùng sở thích với em, em với Phẩm Chân nói chuyện rất hợp.”
Chú ý tới thấy sắc mặt anh càng ngày càng khó coi, tay nhỏ bé của cô xoa mặt anh: “Nhưng vẫn là thiếu gì đó, em có thể xem anh ấy bạn thân, nhưng chưa từng nghĩ đi cùng anh ấy cả đời.”
Thấy sắc mặt anh buông lỏng, cô tiếp tục giải thích quan hệ của mình và Tôn Phẩm Chân. Tuy rằng Dĩ Kính không có hỏi gì, nhưng đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, cô không chừng còn không được như Dĩ Kính.
“Dĩ Kính, anh tộng cộng có bao nhiêu người bạn gái?”
“Không có.”
Không có? Cô mới không tin: “Bộ dạng anh tốt như vậy, sự nghiệp thành công, lại là người ưu tú, tính tình cũng tốt, đừng nói là khi đi học ngay cả hiện tại trên thương trường phụ nữ mê luyến anh cũng không ít đi.”
Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Anh có vẻ rất giật mình: “Em là đang khen hay đang châm chọc anh vậy?”
“Đương nhiên là khen rồi.” Cô đối với phản ứng của anh cảm thấy không hểu được: “Anh đừng sợ nói ra, dù sao cũng là quá khứ rồi, em sẽ không để bụng.”
Anh lắc đầu một cái: “Anh không muốn phá hỏng tưởng tượng của em, nhưng thật không có, hiện tại cũng không có.”
Cô vẫn ân cần dụ dỗ, hi vọng anh có thể nói thật: “Em không phải người vợ hay ghen tỵ, chồng mình mê người, em thật kiêu ngạo a!”
“Thật không có.” Anh có chút bất đắc dĩ, lại thấy có chút buồn cười: “Trước kia khi đi học anh rất cố gắng, cũng rất khắc khổ, chỉ với mười năm đã học xong trung học rồi học lên tiến sĩ, mỗi ngày hầu như là ngủ trong phòng thí nghiệm. Trong lớp học toàn là đàn ông, cuộc sống thật sự rất khô khan, hơn nữa tính cách anh không thú vị lại nhạt nhẽo không thích hợp nói chuyện, có không ít bạn cùng phòng nói sống chung với anh áp lực rất lớn.”
Anh tự gò bó bản thân rất nghiêm, mục tiêu đã đặt ra là liền mất ăn mất ngủ hoàn thành, nghị lực hơn người cùng sự kiên nhẫn giúp anh có được thành tích kinh người. Ở khoa nghiên cứu khoa học và sự nghiệp đều như vậy, cho nên cùng anh chung sống xác thực không phải việc dễ dàng.
“Ở trên thương trường cũng không có người phụ nữ nào có hảo cảm với anh?” Cô thực sự kinh ngạc.
Anh lại thở dài: “Anh không biết, anh đoán chắc là không có. Xin lỗi em, làm em thất vọng rồi, chồng của em một chút cũng không hấp dẫn, cũng không có sức quyến rũ.”
Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Trải qua hôm nay, cô nghĩ Dĩ Kính như thế này là tốt lắm, chồng mình không được người ta chào đón, trong lòng cô chào đón là được rồi.
Phụ nữ không nhất định thích lời ngon tiếng ngọt, đàn ông dịu dàng chăm sóc, Dĩ Kính không đẹp trai, anh chững chạc tính tình kiên định trầm ổn, là người đàn ông có thể dựa vào, đàn ông như vậy hiện nay trân quý như hóa thạch vậy, chỉ cần cô biết thưởng thức là được rồi.
“Vậy em cũng không có người trong lòng?”
Mắt anh nhìn cô thật sâu, làm cô thoát cái đổ mặt.
“Anh còn nhớ hình dáng mười hai năm trước của em, rất đáng yêu, rất mê người.”
“Em mới không tin anh còn nhớ hình dáng trước kia của em.” Cô bĩu môi nói.
Anh có thâm ý khác mỉm cười, trí nhớ trở lại ngày đó. Trong buổi tiệc thấy cô nhảy, chỉ liếc nhìn một cái anh liền khô ng thể rời khỏi.
“Anh thật sự nhớ rõ lúc chúng ta gặp mặt?” Cô mở to mắt hỏi.
“Ừ! Ngày đó em mang trang sức trang nhã, tai đeo một đôi hoa tai nhỏ màu vàng, mặc một bộ đầm màu trắng, giày cao gót màu trắng, tóc dài, dài đến đây.” Anh chỉ vào bả vai cô.
Cô khó có thể tin, hai mắt trong suốt sáng lên nhìn anh: “Không thể tin được, anh vậy mà nhớ rõ ràng.”
“Ngành anh học lực quan sát cũng không tệ.” Anh hời hợp nói (nguyên câu này bạn chém.)
“Nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa nghe anh nói bao giờ.”
Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Anh có một tia xấu hổ, tránh ánh mắt cô: “Có gì đâu chứ.”
“Em nghĩ là anh không nhớ.” Cô thì thào tự nói: “Anh lại có thể nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”
Anh hơi nhếch môi không thèm nhắc lại, không đợi cô hỏi thêm gì nữa anh đã đứng đậy.
“Về thôi! Đêm đã khuya, chúng ta về nhà đi!”
Về nhà, nghe tới hai chữ này đã cảm thấy ấm áp: “Được, chúng ta đi nhanh đi! Ở chỗ này gió đêm thổi tới lạnh quá đi!”
Rốt cuộc là ai muốn tới đây? Dĩ Kính liếc mắt một cái, Hành Vân nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội.
Chui vào trong xe, bên trong ấm áp làm cô nhịn không được thở dài: “Em cảm thấy em đã già đi.”
Anh nhướng mày.
“Em cảm thấy chúng ta xem cảnh đêm, còn không bằng ở trên sân thượng, một bên nghe nhạc, một bên uống rượu tới thích ý.”
Anh nở nụ cười: “Vậy anh cũng không còn trẻ, bởi vì anh cho tới bây giờ cũng không biết xem cảnh đêm có gì lãng mạn.”
Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Lời của anh, chọc cho cô cười ha ha không ngừng.
Dạo này đang mê game, cày không ngừng nên có bài hơi trễ xíu ha.