Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 379: Chương 379: Bình định Pơtao Anui (7)




Quyển IV: Chiêm- Giao đại chiến

C 28: Bình định Pơtao Anui (7)

- Cảm ơn các vị đã tới chi viện!- Các tù trưởng Pơtao Anui ở phía bắc vội tới tận lều trại quân Pơtao Angin để cảm ơn, còn mang theo thức ăn ngon, lương thực tiếp tế. Đãi ngộ tốt như vậy, là vì quân Pơtao Angin tới, kẻ địch phải co đầu rụt cổ, không còn dám tấn công ra xung quanh, cho đám người Pơtao Anui được thở một chút.

- Mọi người khách khí quá, hai bên chúng ta vốn dĩ có nhiều mối quan hệ, đã từng cùng nhau đánh lấy mảnh thiên địa này!- Siu Kleen cười lớn đáp lại

Chủ và khách cùng tổ chức tiệc tùng linh đình, Siu Kleen được mời rượu ngon, phụ nữ, ăn uống nó say thỏa thích. Có điều sau bữa tiệc hai ba ngày, Siu Kleen càng lúc càng đau đầu, không phải vì rượu rởm, mà vì vấn đề tấn công vào kẻ địch. Đám tù trưởng trên Pơtao Anui bị quân Hồng Bành đánh cho sợ và tàn rồi, quân lực chỉ còn phân nửa, lương thực, khí giới đều thiếu thốn, khả năng góp sức vào cuộc chiến chẳng đáng là bao, như thế quân Pơtao Angin phải lo cả. Siu Kleen đã có thăm dò qua, đối phương chuẩn bị dốc toàn lực phòng thủ, công sự xây dựng chắc chắn vô cùng.

Nếu cứ đánh tới, như vậy khó mà tránh khỏi thương vong nặng nề cho Pơtao Angin. Vương Vĩnh khi ngăn hắn làm việc này từng nói nếu như vì đánh quân Hồng Bàng mà Pơtao Angin chịu thiệt hại ngang quân Pơtao Anui, thì chỉ một thời gian sau, Pơtao Anui sẽ thôn tính Pơtao Angin. Xét ra Pơtao Anui là thế lực lâu đời, nhiều kẻ theo, Pơtao Angin chỉ mới nổi lên gần đây, thôn tính được đất đai nhân khẩu Pơtao Lia, lại có quân Hồng Bàng cùng kiềm chế Pơtao Anui nên mới có thể ngang hàng với họ, giờ tổn thất thảm trọng, những kẻ mới hàng phục sẽ trở cờ.

- Thưa nhà vua, các tù trưởng Pơtao Anui xin yết kiến!- Một người lính đi vào báo

- Bảo họ ta đang bận công vụ, không tiện gặp!- Siu Kleen nghe thấy mấy người kia xin gặp, liền chối luôn. Chúng lại tới giục ông ta xuất binh.

Thấy Siu Kleen không ra gặp, các tù trưởng Pơtao Anui vô cùng bất mãn, hắn tới thì mình mang đồ ngon vật lạ ra tiếp, giờ hắn chỉ nhận đồ không chịu làm việc, thế là thế nào. nói thật, quân Hồng Bàng đánh phá khắp nơi, cướp bóc lương thảo, của cải, các tù trưởng cũng khó khăn, những mong quân Pơtao Angin tới thì xong việc nên tiếp đãi thịnh tình.

- Mẹ kiếp tên khốn đó, hắn cứ ngồi yên rồi ăn không ngồi rồi mãi, ta chả cần đánh trận cũng cạn lương.

- Đúng là thắng khốn kiếp. Biết thế chả cần đón tiếp long trọng vậy.

Các tù trưởng Pơtao Anui chửi bới ầm ĩ, nhưng rồi cũng phải nén giận nghĩ cách để quân Pơtao Angin xuất chiến. Cuối cùng có kẻ chỉ ra, đối phương thấy chúng ta có ý định ỷ lại, cũng lo đánh thì thiệt hại lớn. Nếu ta chịu chút thiệt hại, lâm trận trước, đối phương có lẽ sẽ xuất chiến cùng. Cảm thấy không còn cách nào nữa, các tù trưởng Pơtao Anui làm theo, về nhà vận động tráng đinh xuất trận. Thế trận rầm rộ này khiến Siu Kleen biết được, cảm thấy vừa an tâm là có đối phương cùng kề vai sát cánh nhưng cũng thấy hơi xấu hổ khi bản thân lần khần tới mức người ta phải tự chuẩn bị ra trận.

Liên quân Pơtao Anui và Pơtao Angin hội binh, có tổng cộng 4000 người, 1500 quân Pơtao Anui, 2500 quân Pơtao Angin, ngoài ra, có tầm 10 con voi chiến, 4 con mang tới từ Pơtao Angin, 6 con là các tù trưởng Pơtao Anui mang ra, dù sao voi cũng không tiện đi đường xa. Ở chiến tuyến đối diện, quân Hồng Bàng hiện tại có 3000 quân, 2000 quân Hồng Bàng và 1000 tráng đinh nô lệ người Pơtao Lia vừa được giải thoát, họ không có voi chiến, toàn là bộ binh.

- Kẻ địch đang dàn trận.- Quân Đá Vách trước đây sống ở vùng núi non cheo leo nhằm tránh bị truy kích, có tài leo trèo như khỉ, lại không sợ độ cao, Kiệt nghĩ ra một trò quan sát, dựng đứng một cái thang chắc chắn, nhiều người giữ chân thang, một người leo lên quan sát,, thậm chí mang cả cờ quạt lên vẫy. Trò này dân Đá Vách làm nhanh lắm, chỉ cần một cái thang, vài người giữ, một người lên quan sát và vẫy cờ, thế là có một đài quan sát, báo tin gọn nhẹ, khi địch nhắm tới thì người quan sát chỉ cần đi xuống là xong, rồi thang hạ và mọi người tản ra, cực kỳ nhanh.

Từ những chiếc đài quan sát tạm bợ, những người lính Đá Vách biết được địch đang tới, bắt đầu vẫy cờ hiệu báo tin.

- Kẻ địch đánh từ 4 phía.

- Chúng không dùng voi đi trước!

- Kẻ địch còn cách chúng ta hơn 150 mét.

- Kẻ địch bắt đầu đi nhanh hơn.

- Các đài quan sát bắt đầu hạ xuống, địch nhắm bắn rồi.

- Đã có đài được dựng lên lại.

- Tin báo về, địch còn cách 50 mét.

- Chúng tấn công rồi. Tên của chúng tới, tất cả cẩn thận ẩn nấp ngay.

Liên quân Pơtao Anui- Pơtao Angin bắt tên vào, quân Hồng Bàng cũng đáp trả, tuy nhiên số lượng tên bắn từ trong ra kém hơn. Tuy rằng đa số quân Hồng Bàng ở đây dùng nỏ, không cần tập luyện nhiều, song số lượng nỏ hơi ít, tên cũng phải tiết kiệm. Và quan trọng hơn, họ có phương thức đáp trả khác.

- Địch còn cách 15 mét nữa.

- Ném!

Những mũi lao bay lên rồi cắm xuống theo hình cầu vồng, rơi vào chỗ những kẻ đang xông lên. Tuy vậy, vì là đi theo hình cầu vồng, những mũi lao bị nhìn thấy, quân địch không quá bất ngờ, có thể kịp giơ khiên che chắn. Đúng lúc này, từ các cứ điểm, những người Đá Vách duỗi người đứng thẳng lên, ném mạnh lao tới. Cú ném trực diện, trong khi những kẻ đi đầu còn đang mải mê che chắn khỏi những mũi lao từ trên trời.

- Phập!

- Phập!

- Phập!

Tiếng những mũi lao xuyên qua máu thịt, nghe mà phát khiếp. Các cung thủ liên quân Pơtao vội nhắm nỏ vào những người vừa ném lao, song ném xong là đám người này cúi người xuống, không lộ ra nữa.

Bị một đòn phủ đầu ghê gớm, song liên quân Pơtao vẫn còn quá đông, chúng kéo tới, bắt đầu tấn công vào căn cứ quân Hồng Bàng. Những tên lính may mắn thoát trận mưa lao và những cú phóng lao trực diện, sau khi cảm thấy may mắn, liền thấy căm hận quân Hồng Bàng, chúng trở nên dữ tợn hơn, gào thét thật to, lao nhanh tới công sự quân Hồng Bàng. Có một tên lao nhanh nhất, song hắn đột nhiên cảm thấy một cơn đau ở dưới chân.

“Có cạm bẫy!” Hắn giật mình nghĩ, bản năng rút về chân, nhưng mà cơn đau giờ lại càng kịch liệt hơn, đau đến hắn nói không ra lời. Cúi đầu xem xét, phía bên phải bắp chân bị xé toang thật lớn một khối da thịt, không ngừng chảy máu. Đẩy ra cỏ hoang nhìn kỹ, một cây cọc dài chừng ba mươi centimet, được cắm dưới đất. Hắn dùng sức kéo một phát, lại nhổ không ra, cọc được chôn kỹ, đất xung quanh cọc được đào lên rồi nện chắc.

- “Lũ chó!...” Hắn mắng to, đồng thời hét lên:“Cẩn thận, có bẫy!!” Cảnh cáo của hắn đã chậm, không ít chiến sĩ Pơtao Anui, Pơtao Angin nhao nhao ngã xuống đất, tiếng kêu rên liên hồi, mà trong công sự, nghe được kẻ địch gào thét thảm thiết, quân Hồng Bàng liền hô to cổ động.

Binh sĩ liên quân Pơtao nhìn thấy đồng bọn dính đòn, tự nhiên trở nên cẩn thận rất nhiều, bọn hắn cúi người, hạ tốc độ tiến lên, xem thật kỹ các bụi cỏ hoang cùng những bề mặt đất đáng nghi, nhờ thế tránh được kha khá cạm bẫy. Ai ngờ, quân Hồng Bàng nhân lúc đối phương giảm tốc độ, bắt đầu công kích bằng cung tên, lao,... Tiến chậm thì ăn tên, lao, tiến nhanh thì dính bẫy, liên quân Pơtao ăn đủ mọi loại đòn.

Vừa tấn công kẻ địch, các tiểu đội trưởng vừa đi nhắc nhở các binh sĩ rằng, tuy hai bên có chênh lệch, song nhờ các công sự chuẩn bị tốt, sự chênh lệch về quân số, trình độ tạm được kéo ngắn lại. Họ nói vậy, là để những tên Pơtao Lia mới gia nhập có thêm niềm tin. Bởi vì, tiếp theo đây, việc phòng thủ tạm phải giao cho chúng. Một tiếng chiêng dồn dập vang lên, là báo hiệu cho quân Đá Vách xuất quân.

- Xuất kích!- Y San, Xủ Lu rút vũ khí ra, lao ra trước, từ các hướng khác, cổng công sự mở ra, quân Đá Vách xuất kích, lao ra chém giết với binh lính liên quân Pơtao. Bị những trận mưa lao, lao ném thẳng, cạm bẫy,... làm giảm tốc độ, nhiệt huyết của những người lính cũng giảm. Ở chiều ngược lại, với những thắng lợi liên tiếp, sĩ khí quân Hồng Bàng lên cao, dân Đá Vách càng là những kẻ dũng mạnh, một cú xông ra, xé toạc đội hình của liên quân Pơtao.

- Cho voi chiến xung trận!- Nhận thấy quân mình không chống nổi, lập tức liên quân Pơtao dùng voi chiến. Những sinh vật khổng lồ, trên có người chỉ huy, có xạ thủ bắn uống, tiến tới, quân Đá Vách có dũng cảm cách mấy cũng phải lùi.

Liên quân Pơtao thấy voi chiến xuất trận, kẻ địch bị đẩy lùi, sĩ khí tăng vọt, nhanh chóng phản công ngược lại. Y San, Xủ Lu và quân Đá Vách máu chiến, nhưng cũng không đủ sức đánh bật lại. Vừa lúc này, tiếng chiêng thu quân vang lên, tiếng chiêng này rất đặc biệt, đánh dồn dập như tín hiệu xung trận ban đầu, nhưng quy ước là nếu đang đánh mà nghe tiếng này, thì là lệnh rút quân. Quân Đá Vách nghe tiếng chiêng, liền đồng loạt gầm lớn, lao tới một nhịp, chém giết điên cuồng, rồi đột ngột rút chạy.

Khi rút lui, rất dễ bị rối loạn hàng ngũ, kẻ địch đuổi ngay sát chém giết, tất càng làm binh sĩ hoảng loạn, xô nhau mà chạy, vứt bỏ khí giới. Một cú xung phong dọa kẻ địch phải lùi, tạo khoảng trống để rút chạy. Cùng lúc đó, ở bên trong công sự, lực lượng trấn giữ lập tức chuẩn bị sẵn sàng, các tay cung nỏ bắt đầu bắn liên tục vào quân địch. nhờ khoảng cách tạo nên bởi cú xung phong ảo, không sợ bắn nhầm người mình.

Quân Đá Vách chạy thật nhanh vào trong công sự, quân địch theo sát nút, nhưng lính bên trong công sự đã biết phận sự, tổ chức chặn đánh không cho địch tràn vào, đội chỉ tầm phút sau, quân Đá Vách quay lại chiến đấu cùng, đẩy lui kẻ địch ra khỏi công sự.

Voi chiến quân địch tiến lên sát công sự, nhưng cũng không có thể tiến sâu hơn, sợ quân Hồng Bàng bắn trúng, phải lùi về. Hai bên trận này coi như đánh ngang tay, không bên nào chiếm được ưu thế tuyệt đối. Trong những ngày tiếp theo, cuộc chiến cơ bản về thế kèn cựa, cứ hai tới ba ngày mới đánh một trận quy mô, còn không là chỉ quấy nhiễu lẫn nhau, đánh đêm, dọa dẫm. Hai bên cũng đang nghĩ tới một chiến trường khác, chiến trường nơi Kiệt đánh với Siu Mậm. Phe nào thắng ở chiến trường kia, cũng sẽ thắng ở chiến trường này.

“Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy”

“ Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.