.
Quyển II: Anh Hào Tụ Hội
Liên tiếp nhiều ngày, quân Hồng Bàng đã tấn công vào những mục tiêu đã định trước của họ, những nơi nằm trên những đường giao lộ chính từ Cảng Larati dẫn ra: từ làng mạc, thị trấn, bến thuyền,… giúp quân Hồng Bàng đạt được sự cơ động nhất. Do cuộc đánh phá này có phạm vi rộng lớn, mục tiêu nhiều, thời gian hành động giới hạn nên quân Hồng Bàng không tập trung vào phần phá mà chỉ chú trọng vào việc đánh, quân Hồng Bàng như một trận gió mạnh quét nhanh qua những mục tiêu, đánh cho họ một đòn choáng váng, phô trương sức mạnh quân đội, phá hủy một ít công trình nhỏ lẻ… nhưng tuyệt đối không động vào dân chúng, không đốt phá nhà cửa của dân, không hãm hiếp phụ nữ,… Điều duy nhất quân hồng Bàng làm với dân chúng là tụ tập họ lại rồi thông báo cho họ biết:
- Người dân Chiêm Thành nghe đây, các vị vua của Chiêm Thành tuy mang danh là vua một nước lớn, nhưng lại không biết phép ứng xử, trên thì bất kính với Chân Lạp, thường xuyên quấy rối biên giới nước này, làm vua Chân Lạp phải dùng tới biện pháp quân sự; dưới thì chèn ép thương nhân các nước Ai Lao, Lão Qua, Bồn Man, Hồng Bàng, khiến kinh tế các nước này liên tục bị tổn hại. Nay 5 nước cùng hợp lực, quyết tâm tiến đánh Chiêm Thành. Chỉ huy tiên phong của liên quân là Hồng Bàng Đại Vương Hoàng Anh Kiệt nay ra bố cáo, báo cho dân chúng biết mà hay. Liên quân đánh tới không phải để cướp bóc sát hại người Chiêm, mà vì các vua Chiêm ác ngược, nếu các vua Chiêm chịu thay đổi thì liên quân sẽ rút về ngay. Các dân bản xứ không được có hành vi giúp vua làm ác, nếu không sẽ xử quyết không tha. Các binh sĩ Chiêm Thành ở trong quân đội hãy đào ngũ, chớ chống đối liên quân kẻo gươm giáo không mắt.
Bài bố cáo này nghe cũng chả văn vẻ gì, nhưng tình hình quân sự gấp gáp, nói cho rõ ràng mới là ưu tiên số một. Thông qua bài bố cáo này, Hoàng Anh Kiệt đang tiến hành phân hóa Chiêm Thành, hạn chế hoặc ngăn chặn hoàn toàn sự xuất hiện của chiến tranh nhân dân. Xưa nay không có gì đáng sợ với một đạo quân xâm lược hơn chiến tranh nhân dân. Muốn không có chiến tranh nhân dân thì kẻ xâm lược phải biến dân nước bị chiếm đóng thành tay sai, đồng minh hoặc trung lập, mà trước tiên là phải tách được lợi ích của nhân dân và giai cấp thống trị sơ tại riêng rẽ ra: quân Minh đánh nhà Hồ, Pháp xâm lược và tái chiếm Việt Nam, đều là nhờ việc chia cắt quyền lợi của một bộ phận người dân trong nước với lực lượng lãnh đạo.
Trước khi bắt đầu cuộc chiến này, thông qua những tên lính Chiêm Thành bị bắt giữ nay đã thành lính của Hồng Bàng, Kiệt đã hiểu được vài vấn đề của Chiêm Thành, nhất là khi phải tham gia vào một cuộc chiến có thể sẽ dài hơi và ác liệt: người dân thì mệt mỏi trước những cuộc chiến tranh liên miên, bị quan lại, lính tráng, quý tộc đè đầu cưỡi cổ; thương nhân bị hạn chế bởi sưu cao thuế nặng; thợ thuyền chịu mức tiền công rẻ rúng; binh lính chán ghét chiến tranh, mong được giải ngũ về nhà;…
Bằng những cuộc tấn công nhanh, mạnh và bất ngờ của mình, Kiệt đã thể hiện được sức mạnh quân sự của liên quân. Bài bố cáo mà cậu ta cho dân Chiêm Thành nghe là để đe dọa và làm họ tưởng rằng liên quân sẽ liên tục tới tiếp, và cuộc chiến tranh nếu nổ ra thì nó sẽ diễn ra rất lâu, tiêu hao sẽ rất lớn. Và tất nhiên, người Chiêm Thành nghe nó thì ai chả biết tất cả những khó khăn mất mát đó sẽ do mình gánh chịu. Và họ sẽ phản kháng, sẽ chống đối, thậm chí là giúp liên quân. Tất nhiên, tất cả những điều đó sẽ chỉ xảy ra nếu Hoàng Anh Kiệt chứng tỏ được rằng liên quân đủ mạnh để khiến cuộc chiến trường kì này xảy ra đã.
- Báo cáo Đại vương, quân ta đã tấn công 74 ngôi làng, 30 khu chợ, 10 thị trấn, 8 bến thuyền,… Quân lính cũng rất quan triệt nhiệm vụ được giao: trấn ấp một số thành phần cứng đầu, không đụng tới người dân, lấy đi những của cải thuộc công quỹ hoặc đồ đạc của quý tộc,...- Lê Vịnh- Chỉ Huy Tiểu Đoàn Quân Chiêm I báo cáo
- Phản ứng của dân chúng thế nào?- Kiệt hỏi
- Họ đang hoang mang, nhưng quan lại, binh lính của chúng vẫn giữ vững tình hình! Ở một vài nơi, đã có những kẻ bị giết để răn đe dân chúng về việc từ chối nhập ngũ, đóng thuế chiến tranh hay trợ giúp quân đội- Lê Vịnh nói tiếp
- Không chỉ giữ được sự ổn định của lòng người, bọn chúng đã bắt đầu tổ chức việc tự vệ trước các cuộc tấn công cấp tiểu đội của ta.- Hà Hữu Đạo- Chỉ Huy Tiểu Đoàn Quân Chiêm II tiếp lời- Nếu ta vẫn giữ nguyên mức độ các cuộc tấn công như thế này, chả mấy mà chúng sẽ bắt đầu phản kích.
- Vậy thì hãy lệnh cho quân ta tạm dừng việc tấn công, chỉnh đốn lại lực lượng. Với những gì đã cướp bóc được, chúng ta hãy nhân cơ hội này tổ chức lại lực lượng một chút đã.- Kiệt gật gù một chút, rồi quay sang Lê Chiểu- Chỉ Huy Tiểu Đoàn Quân Chiêm III- Các cậu đã giải phóng được bao nhiêu nô lệ từ những hầm mỏ, đồn điền?
- Thưa, chúng tôi đã giải phóng được 12 000 người. Tuy nhiên chỉ có hơn 9000 người là còn sức khỏe để phục vụ quân ngũ, và trong hơn 9000 người này thì cũng không tới một nửa, tức là khoảng 4000 người tỏ vẻ hào hứng trong việc cùng ta chiến đấu. Tuy nhiên dù chỉ là chừng đó người, thì việc trang bị vũ khí hay huấn luyện cho họ cũng là không thể.- Lê Chiểu nói. Tiểu Đoàn Quân Chiêm III mấy hôm nay có thêm nhiệm vụ giải phóng cho những nô lệ bị người Chiêm Thành bắt phải làm những việc nặng nhọc ở những hầm mỏ, đồn điền, nông trại lớn,… của những quý tộc Việc tấn công vào những nơi đó với một đại đội vũ trang tốt và đầy đủ là quá dễ dàng, nên bất cứ nơi nào có thể đi được là Lê Chiểu cho quân tới làm việc.
- Không vội, chúng ta hãy ổn định lại những người đó đã. Từ bây giờ, do tình hình đã có thay đổi, tôi lệnh cho tất cả các tiểu đoàn hãy quay về nhận nhiệm vụ mới. Lệnh lập tức thi hành.
- Rõ!
Từ những báo cáo của cấp dưới, Kiệt đã biết rằng các cuộc tấn công nhỏ lẻ để gieo rắc tin đồn đã hoàn thành mục tiêu đề ra, bởi nếu không thì quan lại, binh lính Chiêm Thành không càn phải sốt ruột đến thế. Nhưng từ giờ, thử thách chân chính mới bắt đầu. nếu không thể tạo nên một chiến thắng vang dội, thì tất cả những tin đồn Kiệt định gieo rắc sẽ là tin đồn, và quân Hồng Bàng sẽ không bao giờ có thể thu hút được sự chú ý từ phần lớn quân đội Chiêm Thành ở mặt đông và mặt bắc, tạo điều kiện cho quân của liên minh sớm đi vào, mà như thế tức là quân Hồng Bàng sẽ đứng trước nguy cơ bị mài mòn bởi những cuộc chiến nhỏ cho tới chết.
Một trận đánh có tiếng vang, sẽ luôn đi đôi với tiêu hao, thương vong, và chắc chắn không phải là trận duy nhất quân Hồng Bàng phải trải qua cho tới khi việc quân đến. Thế nên quân Hồng Bàng cần có sự tăng viện. Và với những nguồn lực hiện có, những nô lệ vừa được giải cứu kia chính là sự tăng viện mà quân Hồng Bàng cần. Tuy báo cáo không nhắc tới, nhưng Kiệt chỉ cần nghĩ chút cũng đoán được ra tình trạng của những kẻ nô lệ mà cậu sắp cần tới kia giờ phút này: đói, mệt, sợ hãi, mù mịt chuyện tương lai,…
Nếu giờ phút này Kiệt nhảy lên và yêu cầu họ cùng cậu ta chống lại quân Chiêm Thành đông đảo tới cả vạn người, họ e rằng sẽ ngồi gục xuống chờ chết, thậm chí sẽ có những kẻ xin được chết ngay cho khỏi nhọc mình. Muốn biến những con cừu đó thành sói hổ, cần một khoảng thời gian dài, nhưng trước tiên, hãy cho họ một ít hi vọng cái đã.
Kiệt công bố rằng cậu ta đang cần xây dựng một pháo đài lớn và nhiều thuyền vận tải, yêu cầu tất cả nô lệ làm việc, đồng thời bao ăn uống, ngủ nghỉ và sau có trả tiền công, đám nô lệ ít nhất cũng hào hứng lên một chút. Bằng việc xây dựng pháo đài và đóng thuyền chiến, Kiệt khiến những người này không thành những kẻ ăn không ngồi rồi đồng thời cũng tạo điều kiện cho họ có thời gian khôi phục cơ thể- Kiệt tổ chức kiểm tra sức khỏe, sau đó phân công lao động theo tình trạng sức khỏe, kiểm soát việc ăn uống, yêu cầu rèn luyện,… đồng thời cũng chuẩn bị một địa lợi cho cuộc chiến sắp tới, với một con đường lùi nếu mọi thứ không thuận lợi.