CHƯƠNG 15
Thi quỷ đột nhiên thu hai tay lại.
“Shumei ! Cậu đến đây làm gì?” Thành Chu lo lắng như chưa từng được lo lắng.
Shumei hốt hoảng ngẩng đầu, “Thành Chu?”
A… có gì đó không ổn!
“Sao cậu ấy có thể nghe được giọng anh vậy?” Thành Chu thấp giọng hỏi nhóc con trong lòng.
Bởi vì có quỷ muốn cho hắn nghe được.
“Sao tôi biết được, có lẽ do tai anh ấy tốt quá chăng?… Nè, tôi đói bụng.” Nhóc con bất mãn mân mê cái miệng nhỏ nhắn, sờ sờ cái bụng cũng nhỏ nhắn, liếc tên thi quỷ Gawakyo Wasai.
Nhóc con nói nó đói, đó cũng thường là cách nó biểu thị sức mạnh của mình… Nhìn những mảnh gương vỡ trên mảnh đất, nhóc con nhe nanh nhỏ ra uy hiếp.
Nghe đây! Ta mặc kệ mi là ai, cũng không quan tâm mi muốn để cái gì ở lại trên đời, nếu như mi dám khiến bữa ăn tối nay của ta chạy mất thì ta sẽ thay mi làm món tráng miệng đấy!
“… Anh nghĩ cái con quỷ kia hình như cũng rất đói bụng…” Thành Chu thấy ánh mắt thi quỷ đã dời lên người bọn họ lần nữa.
“Thành Chu ! Anh đang ở đây phải không? Tôi hay nghe được tin của anh thì chạy đến đây ngay, tôi lo rằng Gawakyo Shunkyou cũng…” Shumei nhìn gương mặt Wasai mà thở dài đau khổ.
“Wasai, vì sao anh lại biến thành như vậy?…. Thành Chu, xin lỗi anh!” Shumei bỗng cúi người, quỳ rạp xuống đất.
“Này! Shumei ! Cậu mau đứng lên đi! Cậu đang là làm gì vậy?” Thành Chu không hiểu được hàm ý của Shumei, cuống quít muốn chạy tới nâng cậu.
Đáng tiếc là giữa bọn họ còn có một thi quỷ ngăn cản.
“Là tôi không tốt! Là tôi làm liên luỵ đến anh! Nếu không vì tôi thì anh sẽ không phải bỏ mạng, tất cả đều là lỗi của tôi!” Shumei không nhìn thấy Thành Chu, chỉ có thể liên tục xin lỗi.
“Cậu đang nói gì vậy? Cậu làm gì mà liên luỵ đến tôi?” Thành Chu khó hiểu gãi đầu.
Nhóc con bỗng ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại như cái bánh bao.
“Ngày đó lúc rời khỏi bệnh viện, tôi không nên nói cho Wasai về câu hỏi cuối cùng mà anh hỏi tôi….
Tôi không biết anh ấy là hung thủ, cho nên tôi nói cho anh ấy rằng ngày đó buổi tối ngoại trừ tôi và người thám tử đã chết, anh còn thấy anh ấy rời khỏi biệt thự.
Và tối đó cũng chính là tối mà mẹ của anh ấy tự sát.
Tôi… thật sự không ngờ là anh ấy lại giết mẹ mình, cho nên khi cảnh sát hỏi về hành tung của Wasai thì tôi đã nói dối rằng tối hôm đó tôi và anh ấy đều nghỉ trong biệt thự.
Xin lỗi! Thành Chu! Là tôi hại chết anh rồi! Xin lỗi!”
Thì ra là thế.
“Thôi bỏ đi, Shumei. Đừng để ý nữa. Đừng nói là cậu, ngay cả tôi cũng chẳng nhìn ra gã là hung thủ nữa…” Mặc dù tôi vẫn cho rằng gã là như vậy.
“Nếu anh có thể nhìn ra ai là hung thủ thì thế giới này đã không cần cảnh sát rồi.” Nhóc con nhìn những mảnh gương trên mặt đất, nói thầm.
Thành Chu cốc nhẹ lên gáy nhóc con, ra vẻ cảnh cáo.
Mùi dầu thắp trong phòng càng ngày càng nặng.
Shumei ngẩng đầu kỳ quái nhìn xung quanh.
“Nè, anh xem bây giờ chúng ta giải quyết tên kia như thế nào đây? Nhóc con dời ánh mắt khỏi cái gương, chọc chọc ngực của Thành Chu.
“Giải quyết? Chỉ với hai người chúng ta sao? Bằng cách nào?” Thành Chu nheo mắt, hắn nghĩ nhóc quỷ trong lòng này càng ngày càng thần bí khó lường, nó không những có thể chạy đến hoàng tuyền tìm hắn mà còn biết thi quỷ là gì, đã thế còn nói có thể giải quyết thi quỷ kia.
Thằng nhóc quỷ này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
“Thành Chu, còn ai khác đang ở cùng với anh đó? Mấy người định giải quyết ai? Wasai sao? Đừng! Xin đừng làm như vậy mà. Wasai anh ấy… anh ấy…” Shumei có vẻ không nghe được giọng nhóc con.
“Thành Chu, tôi…tôi mong anh hãy… tha thứ cho Wasai, tôi biết anh ấy đã gây ra nhiều chuyện nông nổi, tôi biết sự thỉnh cầu này thật ngớ ngẩn, nhưng hãy tin tôi, Wasai làm thế này là vì…” Shumei lặng yên, không biết nói tiếp như thế nào.
Thành Chu vì cậu không vội cứu Gawakyo Shunkyou, cho dù cô ta đã hết cứu được, nhưng với một người có tính tình như Shumei thì có thể nào thấy chết mà không cứu được?
“Thực sự có cách mà, nhưng phải liều mới được. Cái này…cần ba ba anh đi dụ dỗ con quỷ kia một xíu, để nó bắt được anh, rồi trong lúc nó sắp ăn anh thì tôi nhân lúc nó vô ý sẽ chặt đầu nó.
Tin tôi đi, tôi chắc chắn sẽ chặt đầu nó với chỉ một đao thôi. Trước khi nó nuốt mất linh hồn của anh!” Nhóc nhỏ ngẩng nhìn Thành Chu, cười như một chú cáo nhỏ.
“Shumei, cậu nói đi, nói với tôi gã đáng tha thứ chỗ nào đi. Tôi tuy không tin gã, nhưng tôi tin cậu.
Nếu như lý do cậu nói là chính đáng thì việc gã trở thành hung thủ sẽ được chấp nhận.
Nhưng đầu tiên, tôi mong cậu có thể khiến gã tỉnh táo lại, tôi không hy vọng trong lúc nghe cậu nói chuyện lại bị gã nuốt mất đâu.” Thành Chu dùng bàn tay to che đi khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc quỷ, kiên quyết không để mình bị cục nhỏ dụ dỗ.
Bắt hắn đi làm mồi dụ à? Không có cửa đâu nhá!
Bên phía Shumei truyền đến một câu: cảm ơn. Sau đó cậu chuyển đường nhìn về hướng thi quỷ đang tiến dần về chiếc giường, đứng lên, đi tới cạnh Wasai, lớn mật cản đường gã mà khẩn cầu: “Wasai… xin đừng hại người nữa…
Anh xem mình đã biến thành gì rồi kìa! Anh như vậy… hãy nghĩ lại xem người đau lòng nhất sẽ là ai? Sachiko cũng không muốn phải thấy anh như vậy… hãy tin tôi… cô ấy vẫn đợi anh…
Anh đã trả thù… tất cả đều đã kết thúc… hãy tự thú đi…
Tôi tin rằng Sachiko đang chờ anh ở thế giới bên kia… chờ anh mãi mãi… đến lúc đó, không ai có thể ngăn cản hai người nữa, không ai có thể phá rối hai người nữa, cũng không ai có thể làm tổn thương cả hai nữa.
Wasai… xin anh… đừng sát sinh nữa… xin anh! Hãy thu tay lại đi!”
“Chờ một chút, Shumei, cậu biết Wasai đã chết từ sáu năm rưỡi trước kia rồi sao?”
“Anh nói gì? ! Không… Sao có thể…?” Shumei không dám tin vào gương mặt, và cả cái thân thể đang từ từ biến dạng, trước mặt mình.
“Cái đồ vô dụng!” Thằng nhóc làu bàu, đẩy bàn tay của Thành Chu ra.
“Sao nhóc mày biết anh vô dụng, nhìn anh với con quỷ xem ai bình tĩnh hơn?”
“Wasai, a ──!” Thân thể Shumei bỗng bay lên.
Ầm! Shumei ngã từ cửa xuống đất.
“Uầy, lần này chắc là rất đau đây!” Nhóc con mỉm cười lắc đầu thở dài, vẻ mặt có vẻ hả hê.
Thi quỷ tiếp tục tới gần bọn họ.
Lui mãi lui mãi, bọn họ đã không còn đường lui.
“Vì sao chúng ta không thể xuyên tường được nhỉ?” Thành Chu tức tối, bất lực đấm vào tường.
“Bởi vì anh biến thành quỷ chưa lâu, đạo hạnh còn chưa đủ. Hơn nữa thi quỷ đã mạnh lên nhiều.
Nếu nó còn giữ được tính người thì cùng lắm cũng chỉ đi trả thù mà thôi, nhưng nó đã bắt đầu biến hình, mất hết nhân tính, bây giờ nó đã có thể nuốt một số linh hồn khác để tăng thêm sức mạnh, cũng có thể làm hại tên ngốc nào đó vừa trở thành quỷ…”
Giận! Giận càng thêm giận!
“Nói! Chúng ta còn biện pháp nào để diệt nó không?! Ngoài cái phương pháp mà anh mày phải đi làm mồi cho quỷ ra í?!”
“Vậy chỉ còn nước siêu độ nó thôi, cơ mà cái này phiền toái nhất, hơn nữa…”
Cái chữ ‘hơn nữa’ hàm ý anh mày đã nát nhừ thành cháo cmnr ! Anh mày không cần!
“Nói chung là anh đi dụ dỗ nó xíu đi! Có chết chóc gì đâu! Mà dù sao anh cũng đã chết mất rồi còn gì ?!”
“Ê! Thằng nhóc chết tiệt kia! Có thấy ai kêu cha mình đi làm mồi cho quỷ không?! Nhóc mày có biết viết hai chữ ‘hiếu thảo’ không hả?!”
“Không biết!” Nhóc con trả lời vô cùng thẳng thắn.
#!
Tức sặc phổi!
“Tóm lại là muốn anh mày đi chết chứ gì ── không bao giờ! Đi! Đi nghĩ biện pháp siêu độ nó đi!” Thành Chu trừng nhóc nhỏ, làm ra tác phong của một người cha nghiêm khắc.
“Đừng!”
“Thành Chu… anh nói anh sẽ siêu độ Wasai sao? ! Đừng! Thành Chu… xin anh đường tổn thương anh ấy! Có cách nào khiến anh ấy dừng lại không? Có cách nào cho anh ấy cơ hội để tỉnh lại… ” Shumei vừa tỉnh lại sau cú ngã, nghe loáng thoáng được mấy từ của Thành Chu, nghĩ rắng hắn muốn trả thù bèn vội vã cầu xin.
“Tên kia là ngu thật hay ngu giả vậy? Đến bây giờ còn không chịu tin rằng thứ kia đã không còn là người nữa! Ê! Thành Chu! Nhanh lên một chút coi! Nếu anh không chịu dụ nó rút lui, tôi thật sự sẽ không xử nó nổi đâu đấy!”
Thân thể thi quỷ từ từ bành trướng, làm rách cả bộ trang phục phương Tây trên người, lộ ra da thịt màu đỏ hư thối.
Éc!
“Thi quỷ nào cũng độc ác như thế sao?”
“Gần đúng, anh nghĩ xem có tên nào biến thành quỷ, đã vậy còn ăn thịt người để sống thì làm sao mà tốt đẹp được? Này! Anh còn không mau lên! Anh chỉ cần đi tới để nó bắt anh thôi. Chỉ cần nó chú ý tới anh, ngửi được mùi của anh là tôi có thể chém nó từ đằng sau mà không bị phát hiện rồi!”
“Không đi! Nói như nào thì anh mày cũng sẽ không đi! Tại sao lại rắc rối đến vậy cơ chứ?! Trời ơi, ai tới cứu tôi với!” Thành Chu lấy tay quăng hết các đồ vật về hướng thi quỷ, hi vọng có thể cản bước tiến của gã.
Theo lẽ tự nhiên, tuy không nhiều lắm, nhưng nhóc con đã hấp thụ được phần nào tinh khí của Thành Chu nên nó nhớ lại dư vị lúc trước.
Mùi vị thật ngon, nó muốn thêm nữa.
Không cần nhiều, chỉ cần một chút là có thể thỏa mãn ham muốn lúc này của nó rồi.
Đương nhiên nó cũng không phải không thể hấp thụ được Thành Chu, nó chỉ sợ mình sẽ quên hết tất cả, quên hết hương vị tuyệt vời của món ăn ngon trước mặt này.
Lâu lắm rồi nó chưa ăn được gì, ít ra là đối với món hảo hạng kia. Nó sợ rằng mình sẽ không khống chế được. Vả lại, nó cũng không hy vọng tình huống như vậy xuất hiện, huống chi, món ngon của nó còn kéo theo nhiều lợi ích khác nữa. (ý nhóc con là anh Thành luôn là cục nam châm hút ma quỷ để nó ăn đó)
Nếu nó có thể dẹp được thứ gì đó đang ngăn cản việc hồi phục sức mạnh vốn có của nó, nếu như nó nhớ lại được thân phận trước kia, nó sẽ không bao giờ nghĩ đến việc đem anh nhà mình ra làm mồi nhử, dù chỉ một giây.
Cho nên, Thành Chu à, anh tạm thời làm gia vị cho tôi, khiến những món ăn của tôi càng ngon hơn nữa nhé.
“Anh mày quyết định rồi! … Chúng ta chạy thôi! Nhóc có thể đưa anh đến đây thì cũng có thể mang anh đi đúng không? Á á ──!” Không cần Thành Chu tự dâng mình tới miệng, thi quỷ đã mất hết kiên nhẫn, nhào tới bắt lấy hắn.
Trong nháy mắt, thân mình nhóc con chuyển động, thoát khỏi vòng tay Thành Chu.
Đứng trên mặt gương, nhóc con mỉm cười nhìn thi quỷ đang giữ chặt linh hồn của Thành Chu.
Giống như nó đã tính toán, không có bất cứ con quỷ nào có thể cưỡng lại mỹ vị như vậy, rất nhanh, thi quỷ đã bị anh nhà quyến rũ.
Gã bây giờ chỉ có thể nhìn hắn, chỉ có thể ngửi thấy được mùi vị của hắn…
“Wasai…” Shumei mở to hai mắt.
Cậu thấy hai tay Wasai như bắt được cái gì đó trong không khí, sau đó thân thể xấu xí căng phồng của gã co rút lại như quả bóng xì hơi, da thịt đỏ hồng thối rữa bỗng trở nên trắng trẻo hồng hào hơn một chút, thật giống như gã vừa được tiếp thêm sinh khí.
.
Thành Chu thề là hắn không phải do bác sĩ cứu sống.
Hắn chắc chắn, chắc chắn cho rằng mình bị thằng nhỏ mất nết đánh cho tỉnh dậy! Đến nỗi vì sao hắn lại khẳng định như thế ── thì nhìn mặt hắn sẽ biết! Sáng sớm vừa mới bảnh mắt ra, sau khi bác sĩ xác định hắn đã không còn nguy hiểm thì một thân hình nho nhỏ nhảy ầm lên giường hắn khoe thành tích, nói nó đã khiến hắn từ cõi chết quay về ra sao, nỗ lực như thế nào.
Thật ra, Thành Chu vốn cũng có một chút tình cảm với nhóc con, cho dù nó có cứu sống mình thật hay không, có thật sự bảo vệ mình hay không, hay chỉ là sợ tên thi quỷ chạy mất.
Thế nhưng cho đến khi hắn nhìn thấy gương mặt mình trong gương thì tất cả cảm kích đều biến thành phẫn nộ! Bởi, ta nói, tại sao mặt lại đau đến như vậy! … Làm sao mà không đau được cơ chứ ──! Mặt thì sưng vù như cái bánh bao, giọng thì khàn khàn chẳng khác gì giọng vịt đực, ăn thì chỉ có thể ăn cháo mà thôi, cho nên phải ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa. Thành đại ca thở dài một tiếng, mặc kệ thế nào, chuyến công tác lần này của hắn hỏng bét cmnr! TV vừa bật lên, có vẻ như đài nào cũng chỉ đều đưa đến một tin duy nhất.
Không thể chối cãi được, đây là tin tức cực chấn động.
Từng đài đều có phóng viên đứng trước toà chung cư cao cấp đưa tin, việc có liên quan tới án hai vụ án giết người trước đó hay không.
Chỉ riêng việc nạn nhân bị giết là con gái của một viên chức cấp cao cũng đã là điểm thu hút một lượng lớn các kẻ săn tin, huống chi người chồng của nạn nhân lại là con trai của Sendaiko vừa mất mấy ngày trước, hơn nữa vẫn chưa tìm thấy tung tích của anh ta, người ta nói rằng trong phòng chỉ còn lại một đống bừa bãi.
Gawakyo Wasai chết hay sống, Gawakyo Shunkyou bị ai giết chết, và có liên quan gì đến hai vụ án trước hay không, vì sao trên cả ba thi thể đều có vết tích như bị dã thú cào xé… Dù là vấn đề nào thì cũng rất thu hút người xem, vì thế, giới đưa tin của Nhật Bản sục sôi hẳn lên.
“Thành Chu, tôi vào được không?” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói dè dặt.
“A, Shumei, là cậu à? Mau vào, tôi còn đang lo lắng cho cậu đây… Hôm qua cậu đến nhà Wasai đúng không?” Thành Chu nhìn Shumei, vội vã đứng dậy kéo cậu ngồi xuống rồi bắt chuyện.
“Vâng. Tôi tới đây vì chuyện này đó, tôi xin thay mặt Wasai và Sachiko cảm ơn anh.” Nói xong, Shumei cúi mình thật thấp.
Ơ? Thành Chu mờ mịt.
“Nghe nói anh được cứu về, anh không biết tôi mừng đến thế nào đâu. Tôi cứ nghĩ anh đã…” Khoé mắt Shumei lấp lánh nước.
“Cảm ơn. Tôi không sao đâu, còn khoẻ nữa. Cậu vừa nói cậu thay mặt ai chứ?”
Nhóc con chỉ ngồi im lặng một bên mà ăn táo.
“Wasai và Sachiko…. Anh không nhớ sao? Sachiko là do anh mời tới để giúp Wasai siêu độ đó” ? ? ?
Thành Chu bắt đầu hoài nghi trình độ tiếng Trung của Shumei bị thụt lùi, hoặc do khả năng nghe của hắn có vấn đề.
“Cậu làm ơn dùng từ tiếng Trung đơn giản để kể tôi nghe chuyện tối qua nhé? Cậu biết đó, tôi vừa mới tỉnh lại không lâu, chưa nhớ ra hết nữa.”
“Ha ha ha, đương nhiên. Tôi sẽ kể lại từ đầu, nếu anh không phiền.”
“Đương nhiên là không phiền rồi, mời nói. Nhóc quỷ, lấy cho chú ly nước coi.” Anh nhà nằm trên giường bệnh liếc mắt, hơi giật mình vì ai đó lại vâng lời đi lấy nước cho Shumei sau đó lại bò về chỗ cũ ngồi ngoan.
Hôm qua ăn được món ngon nên cứ cho anh già càn rỡ một hồi đi.
“Anh có biết tôi và Wasai là anh em chưa?” Shumei cười gượng hỏi.
Thành Chu kinh ngạc, hắn tuy biết bọn họ là thân thích, nhưng chưa từng nghĩ tới bọn họ lại là anh em.
“Chúng tôi là anh em cùng cha khác mẹ. Cha tôi phản bội mẹ anh ấy khi anh ấy còn rất nhỏ, do đó anh thấy độ tuổi của chúng tôi chênh lệch không nhiều.
Cha tôi đã sống tách biệt với họ từ lâu, nhưng đến gần đây mới ly dị với dì Sendaiko.
Wasai bọn họ vẫn biết đến sự tồn tại của hai mẹ con tôi, không cần phải nói, dì Sendaiko và anh ấy rất căm giận chúng tôi.
Khi tôi biết đến sự tồn tại của Wasai và bắt đầu nỗ lực tiếp xúc anh ấy thì, lúc đầu Wasai hoàn toàn không chấp nhận tôi, nhưng qua một thời gian lâu… ha ha… Người kia mặt ngoài thoạt nhìn rất lạnh đạm nhưng thật ra rất nhẹ dạ và nặng tình. Tôi bám theo anh ấy từ hồi trung học đến khi tốt nghiệp đại học. Trong lễ tốt nghiệp trung học, Wasai đã ôm tôi như một người anh, đây cũng là một trong những lí do dì Sendaiko ghét tôi…”
“Mà nguyên nhân khiến một Wasai luôn ngoan cố lại chấp nhận tôi là vì còn có một người… là người yêu thời trung học của anh ấy.
Cô ấy tên là Sachiko, một cô gái luôn mang lại cảm giác ấm áp cho những người xung quanh. Anh không biết Wasai lúc ấy hạnh phúc cỡ nào đâu. Bọn họ cùng tốt nghiệp trung học, cùng học chung đại học, và ra trường vào cùng thời điểm.
Khi đó, tôi vẫn thường nghe hai người kể về kế hoạch tương lai, Wasai vẫn hay nói rằng sau khi tốt nghiệp đại học sẽ kết hôn cùng Sachiko.
Lúc Wasai bước vào năm ba đại học, tôi cũng vừa thi vào trường, người ta nói rằng anh ấy là học sinh rất ưu tú…”
Xoay xoay cốc nước trong tay, Shumei thở dài một tiếng rồi tiếp tục kể: “Gawa Shunkyou con gái duy nhất của ngài nghị sĩ Gawa, là một cô gái thông minh xinh đẹp nhưng lại quá kiêu căng để chấp nhận thất bại, cũng vào học ở đấy.
Nhập học chưa bao lâu, cô ta đã phải lòng người đàn anh là Wasai trong câu lạc bộ tennis, cho dù sau này biết anh ấy đã có người yêu nhưng cô ta vẫn giữ thái độ như cũ…
Wasai rất chán ghét cô ta, hay lấy cớ với cô ta rồi mang Sachiko trốn đi nơi khác.
Nhưng không biết có phải con người càng bị ngăn cản thì càng cố chấp hay không, Gawa Shunkyou dù bị cự tuyệt nhiều lần nhưng càng cố gắng theo đuổi cho bằng được.
Cô ta thậm chí còn chạy thẳng đến nhà Wasai gặp dì Sendaiko và mua chuộc dì ấy bằng tiền cùng trang sức. Chẳng bao lâu, dì Sendaiko hoàn toàn xem cô ta như con dâu của mình.
Còn Sachiko thì gia cảnh không tốt nên, theo lẽ tự nhiên, bị dì Sendaiko gạt bỏ. Dần dần, Wasai không thể nào mang cô về nhà được.
Wasai nói với tôi, anh ấy dự định khi đi làm sẽ kiếm tiền mua nhà để sống cùng Sachiko và tránh xa nơi này. Nửa năm sau thi tốt nghiệp đại học, bọn họ bắt đầu tìm kiếm ngôi nhà thích hợp với cả hai. Nhưng…”
“Nhưng trước khi bọn họ tốt nghiệp thì đã xảy ra bi kịch không thể vãn hồi! Khi Wasai tham gia buổi tập dợt tennis cuối cùng thì Sachiko bỗng nhiên tự thiêu mà không để lại bất kì lá thư nào. Không ai biết vì sao cô lại tự sát, cảnh sát điều tra kết án qua loa cho rằng nguyên nhân cái chết là lo áp lực học tập và bài vở.”
“Nếu đêm qua tôi không đi tìm Wasai, nếu đêm qua anh không mời Sachiko về giúp đỡ siêu độ Wasai, tôi cũng không thể nào biết được câu chuyện của hai người ấy.
Từ sau khi bi kịch xảy ra, mặc dù tôi cùng với Wasai đều hoài nghi Gawa Shunkyou, nhưng vì không có chứng cứ nên không thể làm gì khác hơn là lắc đầu thở dài. Sau đó Wasai cưới Shunkyou, chuyện này càng rơi vào lãng quên…”
“Nhưng khi đó tôi không biết rằng, Wasai muốn gặp lại Gawa Shunkyou chỉ là vì muốn điều tra về cái chết của Sachiko. Sau khi anh ấy điều tra rõ ràng thì bắt đầu lập kế hoạch báo thù.
Anh còn nhớ tối qua anh nói với tôi rằng Wasai đã chết từ sáu năm rưỡi về trước không ?”
“Tôi có nói á?” Thành Chu vắt óc nhớ lại.
Shumei phì cười một tiếng, “Không nhớ được thì đừng cố gắng nhớ…. Khi đó, nếu tôi không nhầm thì lúc đó anh đang là ma thì phải. Cho dù anh không nhớ rõ lúc đó nhưng chẳng lẽ anh không cảm thấy có gì kì lạ sao?”
“Ma? Tôi? Uầy, cậu kể tiếp đi, xem tôi có nhớ lại gì không..” Thành Chu ôm đầu.
“Wasai nói với tôi rằng, sáu năm rưỡi trước, khi anh ấy biết được tin của Sachiko thì không thể nào chấp nhận được tin này và thề rằng dù làm quỷ cũng muốn tìm ra chân tướng sự việc.
Sau đó vì thương tâm quá độ mà anh ấy đã uống thuốc tự sát, khi chết đi thì gặp lại Sachiko, và cô ấy đã kể lại toàn bộ sự tình. Khi Wasai đi tìm nhà mới, Tojou Sendaiko bỗng nhiên đòi gặp Sachiko.
Lúc cô ấy đến đó thì người chú Gawakyo Chi của Wasai đã nấp sẵn ở một nơi và lao ra giở trò đồi bại với cô ấy, còn đem gửi băng ghi hình cảnh ấy cho các công ty văn hoá phẩm đồi truỵ.
Tối đến, Tojou Sendaiko mang cuốn băng ghi hình tới và dùng những lời lẽ sỉ vả bảo rằng Sachiko quá thấp hèn, không xứng đáng với Wasai.
Sachiko vô cùng đau lòng, nhưng tình yêu mãnh liệt khiến cô không nỡ xa rời Wasai. Cô ấy quyết định chờ anh ấy trở về để nói sự thật cho anh ấy, tố cáo Gawakyo Chi. Nếu anh ấy không muốn gặp gỡ người con gái đã bị nhúng chàm như cô nữa thì cô sẽ buông tay.
Thế nhưng vào ngày hôm sau, khi cô cố gắng lấy dũng khí đến trường thì phát hiện trong tủ của mình là vô số tấm ảnh chụp cắt ghép và băng ghi hình rơi xuống.
Khi cô ấy tan học về, đứng trước cửa nhà là vài kẻ lố lăng cầm xấp ảnh của cô tiến lại gần, hỏi cô có hứng thú quay vài thước phim đen hay không, đe doạ rằng nếu cô ấy không đồng ý thì bọn chúng sẽ gửi tất cả hình ảnh và băng hình cho cha mẹ và bạn bè của cô.
Còn nói cho dù cô ấy không đồng ý, chúng cũng vẫn có biện pháp quay phim theo ý chúng.
Ngày kế tiếp, lúc Sachiko đang trên đường đến trường thì bị hai người đàn ông to lớn ép lên xe…
Buổi tối khi Sachiko trở về thì đã là cái xác không hồn, cô ấy đã không còn mặt mũi nào để gặp lại người yêu, cũng không còn ý chí nào để tồn tại nữa. Cô chọn cho mình cách tự thiêu, vì cô nghĩ… đó là cách duy nhất để tẩy sạch những hoen ố trong đời mình.”
Thành Chu yên lặng.
Hắn cho rằng những chuyện thế này chỉ xảy ra ở thời xưa, không nghĩ tới bi kịch đau thương đó lại xuất hiện ngay trong đời thực.
Nhóc con thì trông có vẻ rất buồn chán, dựa vào người Thành Chu, ngáp một cái.
Có thể bởi vì nó chỉ là một đứa nhóc, không ai nghĩ phản ứng của nó là sai cả, người lớn còn sợ nói những chuyện này trước mặt có ảnh hưởng xấu đến nó hay không nữa.
“Biết được sự thật, hồn của Wasai bỗng rời khỏi Sachiko mà quay về với cơ thể mình. Anh ấy nói anh ấy cũng không biết vì sao mình tỉnh lại, không ai phát hiện anh ấy tự sát. Khi đó anh ấy còn không biết mình đã chết, vẫn ăn uống sinh hoạt như một người bình thường. Cho đến khi anh ấy tìm được công ty văn hoá phẩm đồi truỵ kia và đánh nhau với người ở đó thì mới phát hiện rằng mình không chết được. Bên cạnh đó, lúc xét nghiệm ở bệnh viện, anh ấy mới biết rằng não mình đã chết. Sau đó, Wasai tìm cách mua chuộc các bác sĩ rồi chuồn êm ra khỏi đó.
Sau đó, anh ấy thề sẽ trả thù từng kẻ đã hại Sachiko như một lời đáp lỗi cho cô ấy.
Sáu năm qua, anh ấy điên cuồng điều tra, và phát hiện kẻ đứng đầu trong chuyện này là Gawa Shunkyou – người vẫn luôn tìm cách tiếp cận anh ấy sau khi Sachiko qua đời.
Sáu năm qua, anh ấy lần lượt người đã gây nên cái chết của người yêu mình, dần dần đến lượt người thân của anh ấy, rồi tới cái đích cuối cùng là Gawakyo Shunkyou, vợ mình.
Sáu năm qua, anh ấy hầu như đã đánh mất tất cả nhân tính…”
“Sachiko vẫn tìm cách tiếp cận anh ấy, nhưng cô ấy dường như luôn bị thứ gì đó ngăn cản, vẫn không cách nào đến gần Wasai được. Cô ấy chỉ có thể bất lực nhìn Wasai của mình từ từ trở thành một con quỷ ãn thịt ngýời. Cho ðến ðêm qua…”
“Tôi có cảm giác như đang nghe chuyện thần thoại í… Người Nhật nào cũng mê tín như thế sao?”
Ta phải về nước! Nơi này chẳng bình thường chút nào hết! Từ lúc đến đây ta nếu không nghe thì cũng gặp mấy thứ kì quái, chắc chắn là bởi vì không hợp khí mà, chắc luôn!
“Này không phải là mê tín, Thành Chu. Tôi biết rất khó tin, nhưng tối hôm qua hồn anh đã thực sự rời khỏi xác mà. Tôi không biết anh làm cách nào để gọi Sachiko, nhưng nhờ có anh mà Wasai và Sachiko mới có thể cùng nhau siêu thoát được đấy!” Shumei không hiểu vì sao Thành Chu lại có thể quên được việc quan trọng như vậy.
Nhóc con liếm liếm môi, nhớ lại lúc Thành Chu sắp bị thi quỷ ăn tươi.
Cái người phụ nữ kia cực kì phiền toái, từ sau khi Thành Chu gặp Wasai thì lúc nào cũng đến phá rối trong giấc mơ của Thành Chu.
Tối hôm qua nó vốn định ăn sạch sành sanh cái gã thi quỷ kia, nhưng lại bị người phụ nữ đó chạy tới khóc lóc khiến nó không được yên bình, tính ăn luôn cô ta. Nhưng rồi tên Thành Chu lại nghe được tiếng cầu xin rối rít của cô ta, cứ mãi ra lệnh cho nó nghĩ biện pháp siêu độ bọn họ. Nó không tài nào hiểu được vì sao anh già lại có thể nương tay với kẻ định ăn thịt mình như vậy. Cuối cùng, nó đành dùng tấm kính để đưa cô ta về, tiếp đó hút đi tinh khí của thi quỷ đang chuẩn bị ăn Thành Chu, để con quỷ suy yếu đi và nhìn thấy được Sachiko. Sau đó thi quỷ khôi phục lại một chút nhân tính và cùng Sachiko ôm nhau khóc lóc, đi xuống suối vàng.
Còn kí ức tối qua của anh ngốc Thành Chu… Ai mà có thể nhớ được kí ức của thế giới bên kia chứ? Cho dù có nhớ được thì cũng chỉ nghĩ rằng đó là giấc mộng thoáng qua thôi.
“Cậu nói mục đích của Wasai là để trả thù, vậy vì sao gã lại giết người thám tử tư kia?” Thành Chu đặt vấn đề.
“Bởi vì thám tử kia là do vợ anh ấy thuê để điều tra anh ấy. Những người chết trước đều có liên hệ với nhau nên chủ mưu là Gawa Shunkyou đương nhiên phải lo lắng thôi.
Cũng không biết vì sao Wasai lại biết được điều đó, cho nên anh ấy…”
“Chờ một chút, cậu nói tối qua cậu đến nhà Wasai, nghĩa là cậu cũng thấy Shunkyou bị giết? Cậu… Cậu không lo mình bị cảnh sát tìm sao?”
Shumei cười nói: “Là tôi báo cảnh sát mà. Cho dù bọn họ hoài nghi thì cũng không thể nào buộc tội tôi giết người được. Bởi vì khi cảnh sát có mặt,Gawa Shunkyou trước lúc chết đã sám hối với cảnh sát, xin đừng trách Wasai và Sachiko làm như vậy với cô ta, xin hãy tha thứ cho cô ta, tất cả đều là lỗi của cô ta…”
“Vậy là vụ án mạng này khép lại như thế sao?”
“Vâng. Cảnh sát đang tìm Wasai. Nhưng bọn họ vĩnh viễn cũng không tìm được, vì thân thể Wasai sau khi được siêu thoát thì đã biến thành tro bụi rồi.
Thành Chu, chuyện này thực sự rất cảm ơn anh. Nếu không có anh, không biết bây giờ Wasai đã biến thành dạng gì và cũng không biết anh ấy sẽ gây hoạ gì cho mọi người nữa.
Đây là điều mà tôi và Sachiko lo sợ nhất…”
“Ha ha ha…. Không có chi… Không có chi. Việc nhỏ như chiếc đinh ấy mà…” Thành Chu cảm thấy xấu hổ, thực ra hắn có nhớ gì đâu cơ chứ.
Cộc cộc…
Ai thế nhỉ? Ba người cùng nhìn ra cửa phòng.
“Xin lỗi, làm phiền rồi… Chúng tôi là cảnh sát, muốn hỏi thêm một chút về vụ sát hại Thành Chu hôm qua…” Cửa bị mở, cảnh sát Nanzan te tởn đi vào.
Không mời cũng tự vào.
Lẽ ra nên khoá cửa lại mới đúng! Thành Chu nhìn trang phục cảnh sát quen thuộc, nhớ lại cảnh ngồi ngồi nói nói tào lao của mấy hôm trước, ngã xuống giường, xỉu.
Toàn bộ quá trình chỉ tốn chưa tới ba giây.
“Thành tiên sinh, tôi thấy anh vừa rất khoẻ cơ mà…” Giọng điệu châm chọc cao ngạo vang lên bên tai hắn.
Thành Chu ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Hắn thực sự là không muốn nhìn bất cứ người nào mặc quần áo cảnh sát hay người nào có giọng nói như vậy nữa.
Hắn biết bọn họ tới để làm gì, nhưng… Hắn sợ một khi hắn nói thật ra, sẽ bị tên Nanzan vốn luôn ghét hắn quăng ngay vào viện tâm thần!
“Anh Thành, nếu bây giờ anh không phiền thì xin anh trả lời vài câu hỏi của chúng tôi nhá?” Có nên trả lời hay không? Thành Chu còn chôn mình trong chăn lo lắng.
“Chào cậu bạn nhỏ…” Một giọng nói trầm ổn vang lên, hình như là của cảnh sát Suzuki.
“Mấy ngày nay có ngoan không? Bác dẫn nhóc đi ăn mì sợi nhé?”
Nó ngoan cái rắm í! Ngoan đến nỗi làm mặt ông đây thành mặt bánh bao luôn nè! Đã vậy còn ăn hết đồ người ta biếu ba nó nữa chứ!
“Không ổn lắm…”
Gì cơ?
“Ba con bị bệnh…” Âm thanh cực kì yếu ớt lại vô cùng đáng thương.
Thành Chu lần này là ngất thật luôn.
.