CHƯƠNG 16
Sân bay Narita.
Khí trời hôm nay thật tốt! Thủ tục hành lý xong xuôi, Thành Chu đứng ở phòng chờ trong sân bay, ngẩng đầu cảm thấy như được giải thoát.
Cuối cùng hắn sẽ được rời khỏi cái đất nước cực kì không hợp khí với hắn, cuối cùng hắn sẽ được vứt bỏ cái thằng nhóc không biết ở đâu ra kia.
Ha ha ha! Cuộc đời vẫn đẹp sao! Tuy đi mà không báo với Shumei – người luôn chiếu cố hắn, nhưng hắn thề việc này là đáng giá! Nhớ lại cảnh hắn đưa nhóc quỷ đến sở cảnh sát mà oang oang nói với không biết bao nhiêu là gã đang mặc cảnh phục: “Nếu muốn tôi chấp nhận thằng nhỏ này thì có giỏi mà đưa chứng cứ ra đi!” Đã muốn chết luôn! Lâu rồi hắn chưa có nhe nanh múa vuốt như vậy.
Cơ mà… nói thật chứ… rời thằng nhỏ rồi… hắn cũng thấy nhớ nhớ.
Dù nhóc quỷ thực sự rất đáng ghét, nhưng… lâu lâu cũng có lúc đáng yêu.
Cách đó một trăm mét! Ha hả… Thành Chu đứng hình nhìn nơi cửa ra vào.
Gương mặt mấy người đó hình có chút quen quen thì phải? Gần như mọi người đều tới.
Sao bọn họ biết hôm nay ta đi? Hai vợ chồng chủ biệt thự Yama Ongaky tới đây làm gì? Ta đâu có tình thâm ý thâm gì với họ lắm đâu? Ơ, có cảnh sát Nanzan nữa? Đừng nói là tên đó đi theo giám sát ta nha! Vẫn còn mặc bộ đồng phục chết tiệt đó kìa! Lỡ đâu mọi người nghĩ ta là tội phạm xấu xa thì sao?!
“Sau này rời Nhật, phải sống ở một đất nước xa lạ, nhóc con à, cháu nhất định phải mạnh mẽ biết không? Nếu cháu gặp bất cứ khó khăn nào, hãy nói cho bọn bác, bọn bác nhất định sẽ đi nghĩ cách giúp cháu.
Ôi, đứa nhỏ đáng thương của bác, hy vọng ba cháu sẽ không vứt bỏ cháu lần nữa …” Người vợ của vị chủ biệt thự ôm lấy bóng người nho nhỏ, nước mắt lưng tròng mà dặn dò.
Tay Thành Chu bắt đầu run.
Thì ra bọn kia không phải tới tiễn hắn… Bọn họ muốn đưa cái cục nhỏ kia đi đâu? Ta không biết nhé! Cái gì ta cũng không biết hết trơn nhé! Đổi cửa đi, tại sao cái phòng chỉ có một cửa cơ chứ?
Dùng tay trái che nửa bên mặt, Thành Chu cẩn thận di chuyển.
“E hèm! Thành tiên sinh… Bọn tôi chờ anh lâu lắm rồi đấy, làm thủ tục ký thác hành lý gì mà chậm ơi là chậm.” Giọng của Nanzan.
“Thành Chu !” Là Shumei.
Dừng bước, xoay người, tạo dáng tươi cười, giơ tay phải lên, “Ồ, Shumei, mọi người khoẻ chứ? Không nghĩ tới mọi người cũng ở chỗ này, ha hả…” Nanzan tiến lên trước, chặn lối đi của anh nhà lại.
“Anh Thành, sự thật đã rõ ràng. Năm năm trước, mẹ của nhóc nhỏ đi du lịch ở Trung Quốc và gặp anh. Tôi nghĩ giữa hai người chắc chắn có có một đoạn kỉ niệm thật đẹp đẽ mới có đượ một kết tinh vô cùng đáng yêu như thế này.
Mẹ của nhóc con bị ung thư, bên cạnh cô ấy không còn ai là thân nhân nữa. Trước lúc lâm chung, cô ấy muốn gửi nhóc con lại cho anh, tuy anh không thừa nhận, nhưng khoa học buộc anh phải thừa nhận. Chứng cứ DNA đã cho chúng tôi biết sự thật. Sau khi xét nghiệm, kết quả nhóc con này trăm phần trăm là con của anh!”
Xoạt! Nanzan rút ra một tờ giấy.
Sao có thể cơ chứ? Từ khi nào mà ta lại có một đoạn tình duyên như thế? Lại còn với người ngoại quốc? Ta, ta thật sự là trai zin mà! Thành Chu không biết hắn có nên nói ra điều này hay không nữa.
Nhưng nếu nói ra thì có vẻ sẽ rất mất mặt… Thôi quên đi, yên lặng là vàng.
“Mấy người đi xét nghiệm khi nào vậy? Sao tôi không biết gì hết?” Thành Chu lúc này không chỉ run tay mà cả giọng nói cũng run.
Một thằng nhỏ, hắn sắp sửa mang một thằng nhỏ về nước… Mẹ hắn thế nào cũng băm vằm hắn cho mà xem! Hơn nữa, đây không phải nói lên rằng ta có một thằng con rơi hay sao? … Giết ta đi!
“Trong lúc anh nằm viện, để xác định quan hệ giữa anh và nhóc nhỏ, chúng tôi tiến hành điều tra, xác định gien…”
“Ba ba, ba không muốn con sao? Hu hu…” Cái dáng nho nhỏ thoạt nhìn cực kì tội nghiệp, dòng nước mắt vừa tuôn ra là đã làm cho không biết bao nhiêu trái tim phải thổn thức.
Và cũng khiến cho mọi ánh mắt phẫn nộ nhìn về Thành Chu, một kẻ đáng thương thật sự.
Có khi nào… Có khi nào nữ quỷ kia đi du lịch ở Trung Quốc thì thấy ta đây đẹp trai khoai to, lò xo khủng, mà cô ta thì vốn biết mình mắc bệnh hiểm nghèo nên muốn lưu lại giọt máu bằng cách đánh ta bất tỉnh rồi lợi dụng dòng gien tốt của ta mà cho ra đời thằng quỷ này không?
Hình như chỉ có thế mới giải thích được vì sao ta lại có chung gien với thằng nhỏ.
Nhưng ta thề, cái gien thối nát kia của nhóc quỷ không phải là từ ta truyền sang đâu.
“Ba… Làm sao mà ba bỏ con được chứ… Ngoan nào!” Dưới sức ép của dư luận, Thành Chu bị dồn vào đường cùng, không thể không cúi đầu.
“Ba ba!” Nhóc con ôm chặt lấy hắn.
Một màn trình diễn mới cảm động làm sao.
“À… Thằng nhỏ có thể đi máy bay với tôi được sao? Hình như nó còn chưa có hộ chiếu hay thị thực gì hết đúng không?” Thành Chu còn đang nỗ lực giãy dụa.
“Cái này anh hoàn toàn không cần lo lắng. Hiện tại nhóc con đang mang quốc tịch Nhật Bản, mà ở đất nước anh, quốc tịch Nhật Bản có hiệu lực trong vòng mười lăm ngày, không cần đến hộ chiếu. Nói cách khác, trong vòng mười lăm ngày sau khi anh về nước, phải trình ra hộ chiếu của mình, rồi nhập lại quốc tịch của nhóc nhỏ này là Trung Quốc.
Đương nhiên, khi bọn tôi xác định quan hệ cha con của hai người thì đã liên hệ qua bên đó rồi. Nếu trong vòng mười lăm ngày mà anh chưa làm thủ tục nhập quốc tịch cho nhóc nhỏ thì cảnh sát nước anh sẽ tìm đến anh.
À, thiếu chút nữa đã quên, nhóc nhỏ vẫn có thể song song mang quốc tịch Nhật Bản, cho đến khi nó qua mười sáu tuổi mới thôi.” Nanzan cười tủm tỉm lấy vé máy bay ra, “Đây là quà tặng của cảnh sát Nhật Bản chúng tôi dành cho nhóc nhỏ, ngay cạnh chỗ ngồi của anh luôn đó!”
Thành Chu chết lặng tiếp nhận vé máy bay.
Shumei đi lên ôm Thành Chu một cái thật chặt: “Anh luôn luôn được chào đón ở Nhật Bản. Tôi sẽ luôn đón tiếp anh.”
Thành Chu gật đầu, miễn cưỡng cười.
Chào hỏi xong, dưới ánh mắt niềm nở và đe doạ của mọi người, một lớn một nhỏ kéo vali lên máy bay.
Xác định không ai nghe được giọng mình, Thành Chu quay đầu nhìn về phía nhóc nhỏ đang nhìn đông nhìn tây.
“Nè, anh là ba của nhóc mày đó, có biết không?”
“Vầng.”
“Nhóc mày sau này phải nghe lời anh đó, có biết không?”
“…”
“Nếu nhóc mày không nghe lời, coi chừng anh đánh cho đấy!”
“…”
“Khi quay về anh sẽ cho nhóc mày đi nhà trẻ, nhóc mày phải chăm học, nhớ đừng lãng phí tiền học của anh đó!”
“…”
“Ba của nhóc mày nghèo lắm! Đừng hy vọng anh mày sẽ mua cho mày nhiều đồ chơi, quần áo. Thứ Bảy, Chủ nhật cũng đừng mong anh dắt nhóc mày đi chơi. Việc đó là không thể! Cũng đừng nghĩ tới việc anh cho nhóc mày ăn KFC! Cái đó không có rẻ đâu!”
“…”
“Còn nữa, không có sự cho phép của anh thì tuyệt đối không được vào phòng anh! Sáng sớm phải xếp chăn, đánh răng rửa mặt, thay quần áo cho đàng hoàng. Vớ và quần sịp không được mặc hai ngày, tự sắp xếp đồ đạc trong phòng, không có anh ở nhà thì tuyệt đối không được mở bếp gas! Mỗi tối chín giờ là phải lên giường, không cho xem TV khuya! Cuối tuần cũng không được luôn! Phải tập dưỡng tính khi còn nhỏ! Tiếp nữa, không được mang bạn học về nhà! Không được giành ăn với anh! Anh ăn gì mày ăn đó! Tiếp nữa…”
Nhóc con ngoáy ngoáy lỗ tai trong lúc ngồi đợi anh nhà tụng kinh.
Thành Chu đại sư niệm một hơi trên khoang máy bay, năm phút sau khi máy bay cất cánh, hắn mới chợt nhớ ra một chuyện.
“Nè, nhóc mày tên gì thế nhề? Mẹ nhóc chắc phải đặt cho nhóc một cái tên chứ nhỉ. Vé máy bay đâu? Trên đó hẳn là có tên của nhóc đi…”
“Khỏi cần!” Nhóc con dời ánh mắt khỏi cửa sổ, ngửa đầu nhìn Thành Chu, cười đáng yêu một cách đáng sợ, “Tôi là Hồng Diệp, mộ quỷ Hồng Diệp.”
Thành Chu giật giật khoé miệng, nhìn thằng cu một hồi, sau đó…. cười ha hả thật lớn.
“Hồng Diệp? Ha ha ha! Tên gì mà hường lụa vãi~! Thành Hồng Diệp? Oa ha ha ha! Khó nghe muốn chết! Ha ha ha!” Không biết có phải do Thành đại ca cười lợi hại quá hay không, máy bay bỗng nhiên bị chao đảo.
“Á á ──!” Hét thảm một tiếng với tất cả sức lực từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, Thành Chu ôm chặt lấy nhóc con.
── Hắn không muốn chết hai lần chỉ trong một tuần đâu à! ! Hồng Diệp ngồi trong lòng Thành Chu, tiếp tục ngó nghiêng khắp máy bay để nghiên cứu xem vì sao máy bay lại bị như vậy.
Còn người trên máy bay thì… Mặc kệ đi!
End
Vài lời của Dịch tỷ:
Đây cũng không hẳn là một tiểu thuyết BL chân chính, chỉ là một cuộc phiêu lưu của hai người đàn ông một lớn một nhỏ mà thôi.
Xin lỗi nhé, hôn tạ lỗi.
==================
Vài lời của Cá:
Ườm ~ cái truyện này tuy hơm phải BL chân chính nhưng vì tình yêu với Dịch tỷ nên vẫn muốn edit. Một lần nữa, Cá chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ bản edit của Cá.
Ngày lành nhé ^^
*hun nồng thắm*
Page | 140 Hồng Diệp – Dịch Nhân Bắc