Hồng Liên Bảo Giám

Chương 613: Chương 613: Động phủ (1)




Tô Kính có Yên Chi Long, cũng không dám phóng xuất biến ảo chiến mã, ở gần đây xuất hiện tiên khí, bọn họ càng phải ít xuất hiện, nếu không bị người hiểu lầm mang tiên khí đào tẩu thì đólà không may.

Vì tiên khí chắc chắn có cường giả phong tỏa tỏng phạm vi ngàn dặm.

Vào lúc đang suy nghĩ thì trên bầu trời đêm lại là một đạo ánh sáng chói lọi sáng lên. Tô Kính thở ra một hơi, đó là chuyện cách năm trăm dặm. Tiên khí còn ở trong lòng chảo sông, nó đang giãy dụa muốn đào thoát.

Vị trí của mình hiện tại sẽ bị hoài nghi.

Mộ Ngân Mâu cũng nghĩ đến điểm này, lập tức xuất ra một cây Thanh Mộc trượng hóa thành tàu cao tốc. Vốn bọn họ không dám bay vì sợ bị chú ý, hiện tại cường giả trên Võ Thánh đảo đều chú ý tới tiên khí, bọn họ tự nhiên có thể tăng thêm tốc độ nhanh chóng chạy tới di tích Võ Thánh.

Nàng đến bây giờ cũng không thống khổ, nếu Tô Kính Tô Mộ có thể buông thì vì sao nàng không thể?

Tiềm phục ở gần đó chờ đợi sửa mái nhà dột? Chuyện não tàn nhược trí này không nên làm, kẻ đần trên thế giới này không có khả năng tập trung trên Võ Thánh đảo, ví dụ như Võ Thánh đảo có một trăm thế lực, tất cả mọi người phát hiện tiên khí, bọn họ sẽ liên thủ trấn áp tiên khí sau đó dùng phương pháp khác tranh đoạt.

Ai dám cầm tiên khí trước sẽ chết, sẽ bị mọi người liên thủ vây công.

Người trong lòng chảo sông đoán chừng đã sớm phát hiện tiên khí, ý đồ dùng lực lượng một môn phái trấn áp nó, mà Tri Chu thú cũng bị tiên khí thúc dục sinh trưởng biến hóa mới trở nên cường đại như vậy.

Biết rõ không thể làm mà làm, đó là kẻ tài năng có hạn nhưng chán sống mới làm. Chí ít Mộ Ngân Mâu có tám trăm năm thọ nguyên, lại tiến thêm một giai sẽ sống thêm ba trăm năm, chậm rãi thăng cấp còn tốt hơn tìm vận khí.

Ba người dùng Thần Hành Phù chạy đi, cảnh giới Tô Kính cũng không thành vấn đề mới có tâm tư câu thông.

Tô Kính trước nói:

- Không nên chọc vào, tranh đoạt tiên khí là chuyện của Võ Thánh đảo, hơn nữa cũng sẽ lưu lại nơi này. Chờ chúng ta đánh hạ Võ Thánh đảo cũng có thể đoạt tiên khí trở lại lần nữa.

- Tiên khí nhận chủ làm sao bây giờ?

Mộ Ngân Mâu vẫn còn có chút không bỏ. Nếu tiên khí nhận chủ, muốn đánh hạ Võ Thánh đảo là không có khả năng.

Một kiện tiên khí bị cường giả Kim Đan khống chế ít nhất cường giả Kim Đan này sẽ có lực lượng Kim Đan bát trọng, thời gian chiến đấu ngắn nhưng đó cũng là Kim Đan bát trọng, có thể nhẹ nhõm diệt sát hạm đội của mình ah.

- Nếu dễ dàng nâận chủ như thế còn gọi tiên khí sao?

Tô Kính cười nói:

- Ngươi đang thấy lợi tối mắt, nếu như tiên khí cầm lại Mộ gia, ngươi nói Bệnh Thiên Quân có nắm chắc khống chế nó hay không?

- Có thể cầm!

- Cần bao lâu?

Mộ Ngân Mâu im lặng, lấy tri thức của nàng phán đoán, cho dù là Bệnh Thiên Quân muốn khống chế một kiện tiên khí cũng cần thiên lôi thai trợ giúp, hơn nữa còn cần vài chục năm.

Tiên khí khác với tiên khí tàn phá ở chỗ tiên khí tất nhiên là có khí linh tồn tại. Mà tiên khí tàn phá đã mất đi khí linh hoặc là trọng thương bất tỉnh.

Tiên khí có khí linh, cho dù không có tiên nhân khống chế cũng tương đương với cường giả Kim Đan cửu trọng tuyệt đỉnh. Hơn nữa trong thế giới phàm nhân bị áp chế, cũng chỉ có người trên Kim Đan thất trọng mới có thể dựa vào trận pháp đối phó..

Nếu có thể nhẹ nhõm trấn áp tiên khí, thuộc tính bản thân tiên khí bị hạn chế, có lẽ còn không bằng tuyệt phẩm đạo khí.

- Ngươi thật không động tâm?

Mộ Ngân Mâu cảm thấy Tô Kính quá mức trấn định, phản ứng lãnh đạm hơn nàng cả trăm lần. Cho dù có nguy hiểm tính mạng nhưng có thể buông tha trong thời gian ngắn như thế còn khó hơn tham lam nhiều.

- Đương nhiên động tâm.

Tô Kính nói thầm, mình có lục đạo thần giám chính là tiên khí tàn phá, hơn nữa hoàn toàn thuộc về mình, chỉ cần đạt tới Kim Đan là có thể chính thức ân cần săn sóc, chậm rãi khôi phục uy lực của lục đạo thần giám.

Hắn không thể nói như vậy, chỉ cười nói:

- Ta là người sợ chết. Lúc ấy cảm giác nguy hiểm, phản ứng đầu tiên chính là đào tẩu, để ngươi chê cười.

Mộ Ngân Mâu bĩu môi, Tô Kính sợ chết?

Không có người nào không sợ chết, nhưng muốn nói Tô Kính nhát gan thì nàng là người đầu tiên không tin. Ra biển nhiều ngày như vậy, nàng tham gia đại bộ phận săn bắn của Tô Kính, những yêu thú trong biển nguy hiểm không nhỏ nhưng Tô Kính có ác ma nữ quan túm tụm, Long Yên dẫn đầu Yên Chi Long bảo hộ, tăng thêm Ngõa Thiết Thú cũng không dám nói không sơ hở tý nào, ngược lại còn thường xuyên xảy ra phiền toái.

Tô Kính có chuyện không nói với nàng, nàng cũng không chú ý, cũng như bí mật của Mộ gia nàng không nói cho Tô Kính biết. Minh hữu cũng không phải lão bà, cũng không phải quan hệ huyết thống, chắc chắn sẽ có chút bất hòa và ẩn giấu.

Chính mình và Tô Kính xem như triệt để kết minh, cũng chỉ có chung lợi ích mà thôi. Có lẽ thời điểm đối mặt địch nhân sẽ cùng sinh tử nhưng không thể không có ngăn cách.

Nghĩ tới đây Mộ Ngân Mâu hơi tiếc hận. Trên thế giới này lợi ích của gia tộc quá mức cường đại, làm cho Luyện Khí sĩ trao đổi trở nên hẹp hòi.

Có đôi khi, thật sự hâm mộ phụ tử Tô Kính, một cưới được công chúa hoàng gia, có thể tiếp xúc một ít thứ hoàng gia tu luyện. Vô Ưu công chúa biết rõ đều có thể nói với Tô Kính, Tô Kính không thể ngoại truyền mà thôi.

Về phần Tiêu Dao Hầu, đây là kẻ vô liêm sỉ, càng lợi hại, trước khi cưới nữ tử Nguyên gia còn được Yêu tộc ưu ái, nhất phi trùng thiên ah.

Hiện tại hôn sự của mình còn có thể tự mình làm chủ. Nếu muốn tìm đạo lữ phù hợp sao mà gian nan. Một khi xuất giá sẽ gia nhập vào gia tộc đối phương, trừ phi nam tử kia có thể độc lập giống như Tiêu Dao Hầu.

Có lẽ trong thiên hạ chỉ có một Tiêu Dao Hầu, bao nhiêu nam tử đại gia tộc muốn tự lập nhưng cuối cùng đều xám xịt quay về gia tộc, lại không có khởi sắc gì.

Trong khoảng thời gian ngắn ba người không ai nói chuyện.

Liên tục chạy đi bốn canh giờ, thời điểm giữa trưa Tô Kính dừng lại, hắn đi không ít đường cong quấn, né tránh nơi có dấu chân người, khoảng cách vị trí tọa độ cũng chỉ còn bốn trăm dặm mà thôi

Lại nhìn phía trước, dãy núi im ắng, sắc trời lờ mờ. Trong tầng mây có lôi quang bộc phát nhưng không nghe được lôi âm.

Hoàn cảnh này vô cùng đặc thù.

Đối với Luyện Khí sĩ mà nói, hai trăm dặm không tính là khoảng cách quá xa. Chỉ có điều khoảng cách này trèo đèo lội suối thì đi chậm hơn mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.