Chương 3: Loạn Tam Vương
Hai năm một lần, hoàng cung sẽ tổ chức buổi săn bắn tại trường săn, tất cả quan viên và gia quyến đều có thể tham dự. Trong buổi lễ này, hoàng thượng sẽ không câu nệ lễ tiết hay thân phận, chỉ cần người nào săn được nhiều thú quý hiếm nhất thì sẽ nhận được phần thưởng quý giá. Vì thế, buổi lễ này luôn rất sôi động, người tham dự cũng rất nhiều.
Từ khi lên ngôi, Lý Nhân Tông rất hiếm khi cưỡi ngựa săn bắn cùng thần tử, ông chỉ ngồi đó đàm đạo cùng một số quan viên, bình luận xem ai sẽ là người giành chiến thắng. Nhưng năm nay sẽ là một ngoại lệ, ông muốn tự tay săn thật nhiều thú quý đem về hoàng cung làm món ngon bồi bổ cho hoàng hậu và tiểu hoàng tử của mình.
Hoàng đế đích thân săn bắn, quan viên, binh lính theo sau nhiều vô số kể, trong số đó thập thất hoàng tử Lý Vĩnh Linh cũng đi cùng. Tại ngã ba đường, Lý Nhân Tông cùng hoàng đệ chia thành hai hướng đuổi theo con mồi, hai người hẹn hai canh giờ sau sẽ tụ họp xem ai có nhiều chiến phẩm nhất.
Trong mắt nhiều người, Lý Nhân Tông là vị vua hiền từ, hòa nhã, chưa bao giờ thích mấy thứ cưỡi ngựa săn bắn chết choc này, nhưng sự thật không phải như vậy. Lúc còn nhỏ, Lý Nhân Tông cũng rất thích cưỡi ngựa, rất thích những nơi náo nhiệt sôi nổi, nhưng kể từ khi được sắc phong thái tử, biết vận mệnh của mình sau này thì ông đã phải thay đổi tính tình của mình, ông không còn đụng đến cung tên, hay múa kiếm. Giờ đây, với niềm vui có hoàng tử của mình, Lý Nhân Tông đã bỏ qua hết mọi lễ nghi của hoàng đế, ông thích thú săn thật nhiều thú quý giá về làm chiến phẩm.
Đoạn đường Lý Nhân Tông đi ngày càng xa chỗ quân lính tụ họp, hơn nữa ông lại cưỡi ngựa khá nhanh khiến quân lính theo sau không đuổi kịp. Cho tới khi Lý Nhân Tông bắt được con hưu làm vật phẩm để trên ngựa thì phía sau, xung quanh không còn một quân lính nào bảo vệ. Lý Nhân Tông không cảm thấy chuyện gì bất an, ông vui vẻ tiếp tục đi tìm con mồi khác thì bất ngờ, một mũi tên từ đằng xa bay đến, đâm thẳng vào tay ông, khiến ông loạng choạng rơi thẳng xuống ngựa.
“Các ngươi…”
Ban đầu không có ai nhưng giờ đây lại xuất hiện rất nhiều người, cung tên trên tay đều hướng thẳng về phía mình, Lý Nhân Tông nhìn hai kẻ cầm đầu, tức giận lớn tiếng:
“Ninh Vương, Khánh Vương, các ngươi muốn tạo phản sao?”
“Bọn ta không phải muốn mà là đang tạo phản.” Ninh Vương, hoàng tử thứ hai của Lý Thánh Tông nhìn vị huynh trưởng trước mặt, tức giận nói. “Ngôi vị hoàng đế vốn dĩ của ta, mẫu hậu của ta vốn là Thượng Dương hoàng hậu, mẫu hậu ngươi chỉ là một phi tử, nếu không phải bà ta nói lời ngon ngọt để phụ hoàng truyền ngôi thì ngươi xứng ở trên ngôi vị đó sao?”
“Ninh Vương, ngươi nhiều lần bất kính, hãm hại trẫm, nhưng vì là huynh đệ nên trẫm đã nhắm mắt làm ngơ, không ngờ ngươi lại một bước tiến tới, giết vua đoạt vị.” Lý Nhân Tông không hề run sợ, lo lắng nói. “Ngươi nghĩ sau khi giết trẫm thì có thể an toàn ngồi trên ngai vàng sao? Ngươi đừng quên, trẫm còn có hoàng tử, quan lại trong triều sẽ không để ngươi toại nguyện.”
Ninh Vương, Khánh Vương cùng nhau cười lớn.
“Hoàng thượng không may gặp nạn qua đời, hoàng hậu bất cẩn đang ẵm tiểu hoàng tử mà té ngã xuống sông thiệt mạng.” Khánh Vương nhìn Lý Thần Tông cười nói. “Hoàng thượng, người hãy yên tâm trên đường xuống suối vàng sẽ không cô đơn một mình.”
“Các ngươi…”
Lý Nhân Tông không ngờ sự độc ác của các hoàng đệ đã vượt xa đến mức này. Nghĩ lại, ông cũng có một phần lỗi, nếu ngay từ đầu, ông nghiêm trị bọn chúng thì họ sẽ không trở nên tán tận lương tâm giết huynh, giết cháu đoạt ngôi.
Vút!
Bỗng nhiên, từ đằng xa, một loạt bên bay đến, Ninh Vương bị trúng một bên tay. Khánh Vương lo lắng vội vàng tìm kiếm hung thủ.
Tiếng vó ngựa vang lên, thập thất hoàng tử Vĩnh Linh cưỡi ngựa dẫn đầu, theo sau là hàng trăm quân lính đang vội vã tiến đến. Ninh Vương, Khánh Vương không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tại sao tên oắt con này lại còn sống, rồi dẫn quân đến đây cứu giá. Nghĩ tình thế không ổn, Ninh Vương, Khánh Vương liền lập tức để thủ hạ ngăn cản, còn mình vội vàng lẫn trốn.
Cũng trong lúc này tại Từ Hiền Cung, Linh Nhân hoàng thái hậu đang hạnh phúc khi nhìn tiểu hoàng tử đang mỉm cười trong lòng mình, hoàng hậu ngồi một bên hạnh phúc nở một nụ cười. Không khí đang ngập tràn niềm vui thì tiếng la hét từ bên ngoài vang lên, Linh Nhân hoàng thái hậu sai thái giám bên cạnh ra ngoài xem có chuyện gì thì một lúc sau, hắn vội vã chạy vào thông báo:
“Hoàng thái hậu, hoàng hậu, nguy rồi, Tương Vương đang dẫn quân tiến vào đây.”
“Ngươi nói cái gì!”
Nghe tin dữ báo lại, Linh Nhân hoàng thái hậu liền khởi động mật thất trong tẩm cung, đưa hoàng hậu cùng tiểu hoàng tử chạy trốn ra bên ngoài. Đến bây giờ, họ chưa biết tình hình hoàng thượng thế nào nhưng chỉ cần tiểu hoàng tử còn sống thì giang sơn còn giữ được. Nhưng không ngờ, tại đầu ra của cửa mật thất, họ đã bị quân của Tương Vương bắt giữ. Thì ra, mật thất này đã bị người của Tương Vương gài trong Từ Hiền Cung điều tra ra, đó chính là tên thái giám thông báo chuyện Tương Vương tiến quân vào ban nãy.
Dù bị bắt giữ nhưng Linh Nhân hoàng thái hậu vẫn giữ chặt hoàng tôn của mình trong tay, không để cho đám quân kia bắt đi.
“Tương Vương, ngươi dám mưu phản, ngươi biết hậu quả của việc này thế nào không?”
“Thắng làm vua thua làm giặc, hôm nay dù có chết thì ta cũng phải đoạt lại những thứ mẫu tử ngươi đoạt của mẫu hậu ta.” Tương Vương tức giận lớn tiếng. “Mẫu hậu ta vốn là Thượng Dương hoàng hậu, nữ nhân quyền uy nhất thiên hạ. Nhưng kể từ khi ngươi xuất hiện, ngươi đã dùng thủ đoạn lấy đi hết hào quang của người, khiến dân chúng tôn sùng ngươi, khiến phụ hoàng mê đắm nhất nhất nghe lời, khiến mẫu tử ta bị phụ hoàng xa lánh, khiến hoàng huynh bị mất đi ngôi vị thái tử, khiến mẫu hậu ôm hận mà chết trẻ. Tất cả những tội này các ngươi đều phải trả giá.”
“Ta không ngờ các ngươi lại để lòng thù hận che mờ đi lý trí.” Linh Nhân hoàng thái hậu giải thích. “Ngay từ khi mới tiến cung, ta chưa từng có ý định giành của ai thứ gì. Mẫu hậu các ngươi không phải vì xuất hiện của ta mới bị tiên hoàng xa lánh, nguyên nhân là bởi bà ta nhiều lần mưu hại ta cùng hoàng thượng, bị tiên hoàng trách phạt. Thượng Dương hoàng hậu chán ghét ta, căm thù ta nhưng ta chưa lần nào trách người, bởi ta biết hoàng hậu làm vậy là bởi ta đã dành đi sự sủng ái của tiên hoàng.”
“Đừng ngụy biện cho tội ác của mình. Hôm nay, ta sẽ dùng mạng của các ngươi tế trước mộ phần của mẫu hậu ta.”
Tương Vương vung kiếm xuống, hoàng hậu đứng phía trước bị chém đứt cổ, chết ngay tại chỗ. Hắn tiến đến, kiếm vung lên, hướng thẳng về phía Linh Nhân hoàng thái hậu. Nào ngờ, tay vừa vung kiếm lên thì bị một mũi tên từ đằng xa bay đến, đâm xuyên qua cánh tay. Hắn đau đớn ôm vết thương, quay đầu lại tìm kiếm ra tên hung thủ.
“Thập thất…”
“Tương Vương, huynh thua rồi, mau đầu hàng đi.”
Ban nãy tại trường săn, sau khi cứu được hoàng thượng thì thập thất hoàng tử được hoàng thượng ra lệnh đem quân lập tức hồi cung cứu giá. Y nhận lệnh, vội vàng đem theo quân lính cưỡi ngựa thật nhanh về hoàng cung. Không ngờ vẫn không kịp, nhìn hoàng tẩu mất mạng dưới nền đất, y tức giận nhìn Tương Vương, hỏi:
“Hoàng tẩu vô tội, sao huynh lại không tha?”
“Chỉ cần liên quan đến người đàn bà này thì đều là kẻ thù của ta.” Tương Vương biết mình đã không còn đường thoát, hắn đứng thẳng người lên, nhìn tiểu hoàng đệ, cười. “Trăm tính, ngàn tính vẫn để một điểm sơ hở, ta không ngờ tiểu hoàng đệ tuổi còn nhỏ lại mưu trí như vậy. Hôm nay ta dù chết cũng không ân hận, dù không giết được Linh Nhân nhưng ta tin chắc hoàng huynh nhất định sẽ báo thù cho ta.”
Dứt lời, Tương Vương dùng kiếm trong tay đâm xuyên ngực, chết ngay tại chỗ.
Lý Nhân Tông dù được cứu sống tại trường săn nhưng vốn sức khỏe đã yếu, bị thương, lại nghe tin hoàng hậu qua đời nên tinh thần ngày càng sa sút. Đúng lúc này, quân lính đưa tin Ninh Vương, Khánh Vương sau khi trốn thoát đã dẫn theo quân phản loạn đang không ngừng công phá các thành, tạo dựng lãnh thổ. Khi nghe tin này, Lý Nhân Tông đã thổ huyết tại chỗ.
Nằm trên giường bệnh, biết bệnh tình của mình sẽ không qua khỏi, ông cho người mời Linh Nhân hoàng thái hậu đưa tiểu hoàng tử đến tẩm cung, cũng cho gọi các quan thần trong triều đến diện kiến, đồng thời ra lệnh tuyên mời thập thất hoàng tử đến kiến giá. Chưa đến một canh giờ, tất cả mọi người đã có mặt trong tẩm cung của ông.
“Truyền ý chỉ của trẫm, phong thập thất hoàng đệ Lý Vĩnh Linh làm Thần Vương.”
“Truyền ý chỉ của trẫm sắc phong hoàng tử Lý Dương Hoán làm hoàng thái tử, sau khi trẫm băng hà lập tức lên ngôi, trị vì Đại Việt Quốc.”
“Thái tử tuổi còn nhỏ nên trẫm hạ chỉ phong Thần Vương làm Nhiếp Chính Vương, phò tá tân hoàng cho đến khi đủ khả năng trị vì đất nước.”
“Linh Nhân hoàng thái hậu sau khi trẫm qua đời lập tức công bố chi diếu cho thiên hạ được biết.”
Lời nói vừa hết, Lý Nhân Tông lại tiếp tục phun thêm một ngụm máu lớn. Sau khi dùng khăn lau hết vết máu trên khóe môi, ông cầm chặt tay hoàng đệ của mình căn dặn:
“Thập thất, trẫm giao thái tử và giang sơn Đại Việt Quốc này cho đệ, đệ nhất định phải thay trẫm bảo vệ mọi thứ thất tốt.”
“Hoàng huynh…”
“Hứa với trẫm…”
“Nhật Nguyệt chứng giám, Lý Vĩnh Linh nhất định sẽ phò tá thái tử đăng cơ, giữ vững sự yên bình cho giang sơn Đại Nam Quốc.”
Ngày hôm sau, Thần Vương Lý Vĩnh Linh mới mười hai tuổi nhưng đã dẫn đầu trăm vạn quân lính tiến đánh Ninh Vương, Khánh Vương cùng tụi phản loạn. Một tuần sau trên chiến trường, khi nghe tin Lý Thần Tông băng hà, Thần Vương đeo khăn tang, dẫn đắt quân lính bình định phản loạn. Cuộc chiến kéo dài hơn nửa năm cuối cùng cũng kết thúc, Ninh Vương, Khánh Vương tử trận nơi sa trường, bè lũ phản nghịch không chết trên chiến trường cũng bị xử tram trước ngọ môn. Loạn Tam Vương sau một thời gian cuối cùng đã kết thúc.
Chiến sự kết thúc, Linh Nhân thái hoàng thái hậu, Thần Vương cùng nhau phò tá tân hoàng lên ngôi, đổi quốc hiệu thành Lý Thần Tông. Giang sơn Đại Việt bắt đầu chuyển sang một giai đoạn khác.