Hồng Nhan Tri Kỷ

Chương 2: Chương 2: Đại Việt Quốc




Chương 2: Đại Việt Quốc

Sau hơn ngàn năm bị đô hộ, dưới lá cờ khởi nghĩa, giang sơn cuối cùng cũng được thái bình, con dân không còn bị giặc ngoại xâm chèn ép, cũng từ lúc đó, Đại Việt Quốc cũng hình thành và trị vì bởi những vị hoàng đế anh tài. Trải qua nhiều triều đại với nhiều biến cố, hiện tại, giang sơn Đại Việt được trị vì bởi vua Lý Nhân Tông. Vị vua này nổi tiếng là người hiền đức, luôn hết lòng lo nghĩ cho giang sơn xã tắc, luôn mong muốn con dân sống trong cảnh ấm no hạnh phúc, là vị minh quân trong lòng mọi người. Tuy nhiên, dù lên trị vì đã hơn mười năm, Lý Nhân Tông vẫn chưa có người kế vị khiến khắp nơi lo âu, và cũng từ đây, triều thần vốn thờ cùng một chủ đã trở nên chia thành nhiều phe phái, bất đồng ý kiến về việc sắc lập thái tử. Một số quan thần cho rằng hoàng đế tuổi còn trẻ, việc lập thái tử vẫn chưa cần thiết. Một số lại muốn hoàng đế lựa chọn một trong các vị hoàng đệ của mình sắc lập thái tử bởi giang sơn có người kế vị thì mới yên ổn.

Lý Nhân Tông tuy là vị hoàng đế nhân từ nhưng ông cũng là người có cái nhìn sâu sắc, ông hiểu rõ vì sao các quan lại trong triều lại muốn ông lựa chọn các hoàng đệ làm người kế vị. Ngay từ khi còn là thái tử, ông đã biết các hoàng đệ luôn muốn tìm cách hạ bệ, giành lấy ngôi vị cửu ngũ chí tôn đầy quyền lực này. Sau này, khi đăng cơ, ông cứ nghĩ dã tâm đó của họ sẽ bị tiêu tán nhưng không ngờ nó lại biến thành sự âm thầm chờ đợi thời cơ. Từ nhỏ, sức khỏe của Lý Nhân Tông không được thuốc nên thường phải dùng thuốc điều trị, cách đây không lâu, ông vô tình biết được có người đã hạ dược trong chén thuốc, nó không lấy tình mạng nhưng sẽ khiến khí lực suy giảm, không thể có con nối dõi. Lý Nhân Tông biết rõ nhưng không để lộ ra ngoài, ông vẫn âm thầm uống thuốc giải để giải bớt những độc tính còn tích tụ trong cơ thể. Ông biết rõ người đứng đằng sau là các hoàng đệ nhưng vẫn không ra tay vì: một là thiếu chứng cứ, hai là ông không muốn huynh đệ tàn sát nhau chỉ vì ngôi vị đế vương. Nhưng đến giờ, họ đã bức ông đến mức đường này thì ông sẽ cho họ toại nguyện. Họ muốn ông lựa chọn thái tử từ các huynh đệ phải không? Được! Nhưng kết quả thì sẽ không như mong đợi của nhiều người.

“Mẫu hậu, người thấy nhi thần lựa chọn như vậy có thích hợp không?”

Tại Từ Hiền Cung của đương kim thái hậu, Lý Nhân Tông không ngần ngại nói ra quan điểm của mình. Từ khi còn là thái tử, mẫu hậu luôn là chỗ dựa mỗi khi ông cảm thấy mất phương hướng.

“Ý của hoàng thượng cũng rất giống với ý của ta. Ninh Vương, Tương Vương, Khánh Vương đều có tâm cơ, nếu lựa chọn một trong số chúng thì e rằng giang sơn này không yên ổn, những vương gia khác thì một là thân phận mẫu phi không phù hợp, hai là không có tài đức, nếu lựa chọn thì cũng bị đám quan lại trên triều phản đối.”

Linh Nhân hoàng thái hậu là sủng phi của Lý Thánh Tông không phải vì nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn mà bởi vì bà là một người phụ nữ tài đức vẹn toàn. Khi còn ở vị trí hoàng hậu, bà đã không ít lần can gián, giúp đỡ phu quân của mình là Lý Thánh Tông khỏi những cạm bẫy thù trong giặc ngoài nên rất được ông kính trọng. Sauk hi Lý Thánh Tông qua đời, bà một tay đưa con trai trưởng cũng tức là Lý Nhân Tông lên ngôi vua, giúp con trai bày ra những kế sạch, loại bỏ những kẻ âm mưu tạo phản, giữ yên ngôi vị. Tuy rằng nhiều năm nay, Linh Nhân hoàng thái hậu luôn ở trong tẩm cung đọc kinh niệm phật, không lo chuyện bên ngoài nhưng đôi mắt, đôi tai của bà vẫn còn đó, sự minh mẫn sáng suốt không hề suy giảm theo thời gian.

“Trong mấy vị hoàng đệ, chỉ có thập thất là huynh đệ cùng chung sinh mẫu với nhi thần nên từ nhỏ nhi thần luôn muốn đệ ấy tránh xa mọi thị phi trong triều. Đệ ấy là đứa trẻ có trái tim đơn thuần, trong sang, nhi thần thật sự không còn lựa chọn nào khác nên mới làm như vậy, mong mẫu hậu thứ tội.” Nhìn Linh Nhân hoàng thái hậu, Lý Nhân Tông lên tiếng giải thích.

“Thân là mẫu hậu, ta tất nhiên muốn con của mình trải qua những ngày tháng vô lo, vô nghĩ, sống những ngày suy cần lo sợ bị người khác hãm hại. Tuy nhiên, hoàng thượng và thập thất không phải là những đứa trẻ bình thường. Sinh ra trong hoàng tộc thì đã không có sự lựa chọn, chẳng qua phải xem cách nào mang lại lợi ích nhiều nhất mà thôi.” Linh Nhân hoàng thái hậu nhìn con trai nói. Không chỉ mấy đứa con không có sự lựa chọn mà đến cả bà cũng làm gì có lựa chọn nào khác. Năm xưa, bà cũng từng ước ao có một cuộc sống vô tư vô lo vô nghĩ bên chồng, bên con. Nào ngờ, bà gặp được vua Lý Thánh Tông, trở thành Nguyên phi, sủng phi của người, rồi bây giờ là Linh Nhân hoàng thái hậu.

Linh Nhân hoàng thái hậu, Lý Nhân Tông đều chìm ngập trong suy nghĩ thì tiếng cười vang từ bên ngoài xuất hiện. Họ nhìn nhau mỉm cười, sự lo âu phiền muộn cũng không cần.

“Mẫu hậu, người xem hôm nay nhi thần bắt được gì nè?”

Người vừa xuất hiện là một thiếu niên chừng mười tuổi, ngũ quan cân đối, tuy nhiên trên khuôn mặt và quần áo đều dính đầy vết bẩn, y tươi cười chạy vào, trên tay là hai con gà rừng vô cùng to béo. Y chính là thập thất hoàng tử, tiểu hoàng tử của Lý Thánh Tông và Linh Nhân hoàng thái hậu, cũng là hoàng đệ cùng thân mẫu với Lý Nhân Tông.

“Đệ lại ra ngoài thành săn bắn nữa sao?” Nhìn tiểu hoàng đệ của mình, Lý Nhân Tông tươi cười hỏi chuyện. “Đệ lại lén xuất cung mà không mang theo thị vệ phải không?”

“Sao hoàng huynh biết hay quá vậy? Hoàng huynh xem, hai con gà rừng to như vậy thì lát nữa chút ta sẽ có gà hầm sâm cực ngon cực béo.”

“Vĩnh Linh, lại đây với mẫu hậu.”

Linh Nhân hoàng thái hậu dịu dàng giúp đứa con út của mình lau hết vết bẩn trên khuôn mặt.

“Con săn bắn thế nào mà người đầy vết bẩn thế này?”

“Khi con đuổi theo con gà thì bị té vào một vũng bùn, nhưng mẫu hậu yên tâm, nhi thần không sao, nhi thần cuối cùng cũng bắt được gà rừng rồi.”

“Trời không còn sớm nữa, con mau về tầm cung của mình để thay y phục, mẫu hậu sẽ bảo ngự thiện phòng đem gà này đi hầm sâm cho con.”

“Nhi thần cáo lui.”

Nhìn thập thất hoàng tử vui cười chạy khỏi tẩm cung, Lý Nhân Tông cùng Linh Nhân hoàng thái hậu nghĩ rằng nếu để đứa bé đơn thuần này trở thành vua thì nhất định tương lai nhất định sẽ trở thành một minh quân nổi tiếng.

“Hồi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện rồi ạ.”

Một thái giám hớt ha, hớt hải từ bên ngoài chạy vào thông báo. Lý Nhân Tông nghe vậy thì vội vã rời đi.

Nghe nói hoàng hậu đang đi dạo trong hoa viên thì đột nhiên ngất xỉu, các cung nữ, thái giám quá sợ hãi nên vội đưa người về tẩm cung chờ ngự y đến bắt mạch.

“Thế nào, hoàng hậu thế nào?”

Vừa đến tẩm cung của hoàng hậu, Lý Nhân Tông vội vã hỏi ngự y vừa mới được điều đến.

“Chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu đã có tin vui.”

“Thật sao!”

Không tin được những gì mình vừa nghe thấy, Lý Nhân Tông lo lắng, hỏi ngự y một cách thật cẩn thận.

“Khanh có chắc hoàng hậu có thai không?”

“Vâng thưa hoàng thượng, hoàng hậu đã mang long thai.”

Tin tức hoàng hậu hoài thai nhanh chóng lan tỏa khắp mọi nơi trong hoàng cung. Linh Nhân hoàng thái hậu vừa nghe thấy thì liền thấp nhang cúi lạy trước tượng quan âm bồ tát.

Tuy đây là tin vui nhưng không phải ai cũng thấy vui, những người muốn hoàng đế lập các vương gia làm thái tử tất nhiên nằm trong số đó. Họ cho rằng hoàng hậu mang long thai nhưng chưa chắc sẽ sinh ra hoàng tử, nếu sinh ra công chúa thì sao? Vì thế, trừ khi hoàng hậu sinh ra hoàng tử, nếu không hoàng đế vẫn phải lập thái tử từ các vương gia.

“Hoàng huynh, đệ nghe nói hoàng tẩu có tin vui.” Nghe được tin tức này, thập thất hoàng tử vội chạy đến tẩm cung của hoàng hậu, vui vẻ nói. “Hoàng tẩu có tin vui nên phải tẩm bổ thật nhiều, đệ sẽ bảo ngự thiện phòng mang gà hầm sâm đến cho hoàng tẩu bồi bổ. Sau này đệ sẽ đi săn thật nhiều thú quý về làm đồ ăn cho tẩu.”

“Đa tạ hoàng đệ.” Hoàng hậu hiền hậu lên tiếng. Tiểu hoàng đệ này là người thật lòng lo nghĩ cho hoàng hậu thật lòng nhất. Nếu hoàng thượng không bị hạ dược thì con hai người cũng đã lớn bằng đệ ấy.

“Hoàng huynh, người đã nghĩ ra tên cho cháu trai chưa?”

“Vẫn chưa biết là công chúa hay hoàng tử, đặt tên vẫn còn sớm.”

“Nhất định là hoàng tử nên hoàng huynh phải đặt một cái tên thật hay nha, sau này để cháu trai lớn lên một chút, đệ sẽ dạy cháu ấy săn bắn.”

Dù không nói ra nhưng Lý Nhân Tông vẫn rất lo lắng về long thai của hoàng hậu. Tuy ông rất vui vì mình sắp được làm cha nhưng nếu hoàng hậu hạ sinh công chúa thì quan lại trong triều vẫn sẽ bức ép ông lập thái tử. Ông biết rất nhiều người không muốn long thai của hoàng hậu tồn tại, cũng biết nhiều người muốn hoàng hậu hạ sinh công chúa nhưng bên ngoài vẫn phải tươi cười chúc mừng cho hoàng tử sắp sửa ra đời. Khi nghe những câu nói thật lòng của thập thất hoàng đệ, Lý Nhân Tông đã không còn suy nghĩ nhiều nữa. Sinh hoàng tử tất nhiên là tốt, hạ sinh công chúa vẫn chẳng sao bởi ông vẫn còn thập thất hoàng đệ của mình.

Ngày hoàng hậu hạ sinh, trời mưa rất lớn, quan lại trong triều quỳ gối trước đại điện, cùng nhau hồi hộp chờ đợi. Bên ngoài tẩm cung của hoàng hậu, Lý Nhân Tông cứ đi qua đi lại không ngừng khiến Linh Nhân hoàng thái hậu chóng mặt phải lên tiếng nhắc nhở. Không bao lâu sau, tiếng khóc của hài nhi vang lên, một cung nữ từ bên trong chạy ra thông báo:

“Chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đã sinh hạ một vị hoàng tử.”

Sự ra đời của hoàng tử khiến quan lại đang quỳ dưới mưa không ngừng khóc thành tiếng vì quá vui mừng. Dân chúng nghe tin thì ngày đêm ca hát thay cho lời chúc mừng. Đại Việt Quốc chìm đắm trong hạnh phúc, hân hoan vì sự ra đời của hoàng tử, người kế vị sau này của giang sơn.

Vì để chào mừng sự ra đời của hoàng tử, vì muốn cho con có thật nhiều phúc đức nên Lý Nhân Tông đã hạ lệnh miễn thuế trong vòng ba năm cho toàn bộ con dân Đại Việt. Dân chúng đang vui mừng vì nghe tin hoàng tử ra đời thì lại càng vui hơn khi tin này đưa đến. Hoàng cung ăn mừng ba ngày ba đêm thì dân chúng cũng dành thời gian đó ca múa, hát vang. Giang sơn Đại Việt  nơi đâu cũng ngập tiếng cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.